Trồng Một Hotboy Làm Chồng

Chương 37: 37





Xúc cảm mềm mại trên môi khiến cả người Hạ Chi đơ ra. Cô đực mặt nhìn người trước mắt. Hai mắt càng ngày càng thích ứng với bóng tối, nên giờ phút này cô còn có thể thấy được từng sợi lông mi thật dài của Thẩm Việt.

Thẩm Việt… đang hôn mình?

Linh hồn giống như bị anh hôn mà bay lên, Hạ Chi thấy chóng hết cả mặt, như có ảo giác mình đang nằm mơ vậy.

Cô nhịn không được liền giật giật bờ môi, như muốn nói gì đó. Thẩm Việt cảm nhận được Hạ Chi đang nhúc nhích, thì cánh tay vừa mới hơi nới lỏng đã lập tức ấn lại trở về. Anh càng tăng thêm lực trên môi, in một nụ hôn thật sâu trên môi Hạ Chi.

Hạ Chi bị anh đè lên tường, lồng ngực chống đỡ cơ thể Thẩm Việt, khiến cô gần như có loại cảm giác không biết nên hô hấp thế nào luôn.

Phòng tự học bên cạnh liên tiếp truyền đến tiếng cười đùa, sau đó hình như có mấy người từ trong phòng học bên kia đi tới, hi hi ha ha đi hướng phòng học bên này.

Toàn bộ phòng học ở tòa nhà Đức Viễn cùng thống nhất một kiểu, một bên là cửa chính, bên khác là cửa sau, xếp song song.

Mấy người kia hình như đi từ cửa chính, vòng qua cửa sau đi về hướng phòng tự học bên này.

Hạ Chi nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, linh hồn đang bay rất xa lập tức quay về. Cô trợn mắt lên, giằng co trong hoảng loạn.

Nhưng Thẩm Việt vẫn gắt gao đè ép cô không tha, không chỉ không thả tay để hai người cùng chạy đi, mà ngược lại còn thừa cơ để hôn Hạ Chi nhiều hơn mấy lần!

“Thẩm Việt!” Hạ Chi như muốn nổ tung, bị Thẩm Việt hôn đến đỏ cả mặt, còn bị nhóm người bên ngoài càng đi càng gần phòng học dọa cho sợ khiến trán cô rỉ ra mồ hôi lạnh. Đủ loại cảm xúc đan xen, cả người cô là một mớ hỗn độn, hoàn toàn không biết nên làm gì giờ, chỉ có thể trừng Thẩm Việt.

“Suỵt.” Thẩm Việt nói khẽ, đôi mắt sáng rực gần trong gang tấc.


Tầm mắt Hạ Chi chuyển từ đôi mắt xuống đôi môi của anh, vừa thấy thẹn vừa xấu hổ, không còn gì để nói.

Vào chính lúc này, mấy người ở phòng học sát vách cũng đã tới trước cửa.

“Ủa, không phải trước đó có mở hả, sao đột nhiên bị khóa lại rồi?” Một giọng nữ truyền đến từ bên ngoài, sau đó vươn tay đẩy cửa.

Trong khoảnh khắc cô ta đẩy cửa, trái tim của Hạ Chi cũng sắp nhảy lên cổ họng luôn. Cô cam chịu số phận mà nhắm mắt chờ chết, thế mà tay của nữ sinh kia vẫn còn đặt trên cửa.

Sau đó cửa phòng học bị đẩy mạnh vang lên hai tiếng “rầm rầm”, hai tiếng này quả thực đập ầm ầm trong tim Hạ Chi, làm cô sợ đến mức tay chân như nhũn ra, gần như không thể đứng vững.

Bàn tay đang bắt lấy cổ tay Hạ Chi của Thẩm Việt bất giác buông ra, đổi thành nắm.

Anh cao hơn Hạ Chi nhiều như vậy, bàn tay cũng lớn hơn tay Hạ Chi một vòng, lúc đan vào nhau, lập tức bao phủ cả bàn tay của Hạ Chi.

Hạ Chi ngẩng đầu liếc nhìn anh, lại kinh ngạc phát hiện lòng bàn tay Thẩm Việt hơi ẩm ướt. Tay của hai người dính vào nhau, lòng bàn tay có mồ hôi, mang theo hơi nóng thân mật hòa vào nhau.

Hạ Chi hơi kinh ngạc mà ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Việt.

Anh nhìn bình tĩnh như thế, mà lòng bàn tay lại toát mồ hôi, thì ra anh cũng căng thẳng như cô sao?

“Bên ngoài đâu có bị khóa, khóa từ bên trong hả ta?” Nữ sinh đó kinh ngạc, nói.

Cô ta vừa dứt lời, mấy nam sinh khác liền đi đến bên cửa sổ, muốn nhìn vào bên trong.

Hạ Chi sợ đến mặt trắng bệch, thì ngay lúc này, Thẩm Việt kéo cả người cô đến, một tay đặt sau gáy Hạ Chi, nép mặt Hạ Chi vào trong ngực anh. Sau đó anh đứng vào góc tường nơi tối nhất, cố gắng giấu cả người Hạ Chi đi.

“Ối dào, phiền thế làm gì, đổi một phòng khác đi. Phòng học bên cạnh sáng đèn mà không có ai kìa, vào đó thôi.”

Nam sinh đứng bên cửa sổ còn chưa kịp ló đầu vào trong nhìn thử, thì một nữ sinh khác ở bên cạnh đã không nhịn được liền nói. Sau đó cô ta cầm sách vở của mình đi thẳng đến một phòng học khác đang sáng đèn.

Có người đi trước, mấy người khác tự nhiên cũng lười nghiên cứu tiếp. Dù sao họ đều là tự học, đến phòng học nào mà chả thế.

Mấy người hò hét, vừa đi vừa giỡn tới một phòng học khác. Chỉ một lúc sau, tiếng đùa giỡn càng ngày càng xa, hành lang lại khôi phục sự yên tĩnh.

Hạ Chi dựa vào ngực Thẩm Việt, trong đầu là những tiếng “Ong ong”, còn kèm theo tiếng tim đập “Thình thịch thình thịch”, cũng không biết là của cô, hay là Thẩm Việt nữa.

Thẩm Việt cúi đầu xuống, nhìn Hạ Chi, ánh mắt liền chú ý đến quần áo của Hạ Chi: “Em mua quần áo mới à?”

“Hả?” Hạ Chi có thế nào cũng không ngờ rằng, câu đầu tiên Thẩm Việt nói sau khi hôn xong lại là câu này, nên chỉ ngây ngốc ngẩng đầu nhìn anh.

Cô vẫn được Thẩm Việt ôm vào ngực, nên chỉ cần ngẩng đầu một cái là khoảng cách giữa hai người sẽ gần trong gang tấc. Mặt Hạ Chi lập tức đỏ lên, theo bản năng liền vươn tay đẩy Thẩm Việt ra, cả người cô vì đẩy thế mà lui về sau một bước.

Ban nãy Thẩm Việt vừa kéo cô vào trong góc, một bước lui lại này của Hạ Chi, khiến phía sau lưng vừa hay lại dán lên cửa phòng học.

“Sao… anh biết.” Hạ Chi không dám nhìn Thẩm Việt, chỉ nhỏ giọng nói.

“Không phải phong cách bình thường em hay mặc.” Thẩm Việt nói, “Còn có mùi hương rất nhạt nữa, em cũng không thường xịt nước hoa.”


Cả cái này cũng ngửi được á!

Bộ này hiển nhiên là Hạ Chi đã mua lúc dạo trung tâm mua sắm vào chiều nay, còn không phải là đồ ma-nơ-canh mặc thử, mà được lấy từ trong kho hàng. Nhân viên cửa hàng còn đặc biệt nói rõ, bộ này tuyệt đối sạch sẽ, bên trong còn bỏ một chai tinh dầu nhỏ nữa. Hương hoa hồng nhàn nhạt này rất thích hợp để Hạ Chi trực tiếp mặc nó đi hẹn hò luôn.

“Mới mua… chiều nay.” Hạ Chi đành phải nói.

Tầm mắt Thẩm Việt dừng lại trên mặt Hạ Chi.

Hạ Chi bị anh nhìn liền không được tự nhiên. Nghĩ đến nụ hôn vừa nãy, cô càng không biết phải làm gì nữa.

Nói là giận đi… bị đại thần hôn, hình như cô chẳng hề thấy tức giận, nhưng nếu biểu hiện là mình đang vui lại dường như cũng không được hay lắm?

Đúng lúc này, cô nghe thấy Thẩm Việt nói: “Tôi tưởng là em không tới.”

Lúc anh nói, trong giọng còn mang theo vài phần vui vẻ, như là cười nhẹ. Anh nói: “Hạ Chi, tôi thật sự vui lắm.”

Hạ Chi thấy lạ nên ngẩng đầu lên nhìn anh.

Cô liền thấy Thẩm Việt cúi đầu. Anh cúi đầu

nhìn cô trong bóng tối tại, trong đôi mắt như có những vì sao lấp lánh: “Em không định đưa nó cho tôi, thật à?” “Cho anh?” Hạ Chi mờ mịt nhìn Thẩm Việt, “Cho anh cái gì ạ?”

Thẩm Việt nhìn vẻ mặt của Hạ Chi, như đang suy tư điều gì.

Lúc này, dường như lại có tiếng bước chân từ xa đang đến gần.

Hạ Chi giật cả mình, lúc này cô rất nhạy cảm với tiếng bước chân, thoáng chút gió thổi cỏ lay là vô cùng cảnh giác.

Thẩm Việt thấy Hạ Chi như đang bị dọa sợ, liền vươn tay, khẽ kéo khóa cửa một phát.

Cùng lúc người đi trên hành lang càng ngày càng gần, Thẩm Việt một tay kéo tay Hạ Chi, tay kia đồng thời kéo cửa ra. Sau đó anh dẫn Hạ Chi bước nhanh ra khỏi phòng học, rời đi bằng hướng ngược lại.

Hạ Chi đi sau lưng Thẩm Việt, cô cúi đầu hoàn toàn không dám quay đầu lại nhìn. Hai người bước nhanh xuống lầu, khó khăn lắm mới xuống được lầu một, nhưng vừa đến được nơi đèn đuốc sáng tỏ, thì đúng lúc có mấy nam sinh đang từ đối diện đi tới.

Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Việt và Hạ Chi, một đám nam sinh cũng thấy giật mình. Người đi đầu càng trực tiếp hơn, kinh ngạc hét lên: “Thẩm Việt? Sao cậu lại ở đây?”

Hạ Chi hoàn toàn không ngờ rằng, vừa mới xuống lầu lại đụng phải người quen của Thẩm Việt!

Cô vì ngạc nhiên nên lui cả người về sau một bước. Sau khi nhận ra tay hai bọn cô vẫn đang đan lấy nhau, Hạ Chi liền không chút suy nghĩ đã trực tiếp hất tay Thẩm Việt ra, tiếp đó thừa lúc vẫn chưa có ai nhận ra cô, liền xoay người chạy mất dạng theo hướng ngược lại.

Ánh đèn trên lầu giao thoa với ngọn đèn đường, lúc tỏ lúc mờ chiếu lên con đường. Hạ Chi bước thật nhanh xông vào bóng tối, chỉ một lúc sau đã vòng qua một dải cây xanh, hoàn toàn biến mất trước mắt đám người Thẩm Việt.

Hạ Minh: “? ? ?”

Thẩm Việt: “Tôi về trước đây.”

Hạ Minh nhìn bóng lưng Thẩm Việt: “? ? ?”


Một lúc lâu sau, anh ấy mới quay đầu nhìn đám bạn phía sau lưng: “Thẩm Việt mới ở cùng một chỗ với một em gái à? Đúng không, đúng không? Tôi không nhìn nhầm đâu nhỉ?”

“Chạy nhanh quá, không thấy rõ… có lẽ là con trai?” Một người nói.

“Thon thả thế mà, chắc chắn là em gái rồi.” Một người khác nói.

“Cho nên… Thẩm Việt với em gái? ? ?” Hạ Minh duỗi ra hai ngón tay, lắc lắc nói, “Không đâu, sao Thẩm Việt có thể yêu đương được, tôi không tin!”

“Mấy em gái muốn nói chuyện yêu đương với đại thần, có thể xếp hàng từ ký túc xá nam đến cổng trường luôn đấy, yêu đương cũng bình thường thôi.”

“Nhưng mà Thẩm Việt đâu có xem phim heo đâu!” Hạ Minh nghiêm túc nói, “Cũng không xem phim G* luôn đó! Có thằng em lớn cũng vô dụng, cậu ấy là một người vô tính mà!”

(*Phim G: Phim dành cho mọi lứa tuổi.)

Thẩm Việt vẫn chưa đi xa: “… Hạ Minh.”

“—— Ha ha ha ha, giờ tôi mới nhớ, đội bóng rổ của bọn mình vẫn chưa bàn xong chiến lược nữa. Đi đi đi, lên lầu lên lầu, ha ha ha ha.” Hạ Minh vỗ đầu một cái, lập tức giả ngu, lôi kéo đoàn người nhanh chóng lên lầu.

Thẩm Việt bất đắc dĩ nhìn bọn họ đi lên, lại nhìn về hướng Hạ Chi chạy đi.

Sự rung động khi tận mắt nhìn thấy cây nhỏ, lại bị lời nói của Chu Lệ mà ảnh hưởng, Thẩm Việt đợi nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy Hạ Chi đến, khiến anh suýt nữa đã xem lời nói của Chu Lệ là thật.

Đủ loại cảm xúc hỗn loạn trong lòng, khiến cả người anh đều rơi vào trong chán chường. Nhưng vào đúng lúc này, anh chợt nhìn thấy Hạ Chi đi vào trong tòa nhà dạy học.

Cô mặc bộ váy liền áo màu trắng, bước chầm chậm trên hành lang, dáng vẻ mơ mơ màng màng, hoàn toàn không biết anh đã sốt ruột ra làm sao.

Cảm xúc của Thẩm Việt lập tức mất khống chế, nên ngay khi anh không kịp phản ứng, anh đã kéo thẳng Hạ Chi vào phòng học…

Là đã thích cô đến thế rồi ư?

Giờ phút này, khi đã tỉnh táo, Thẩm Việt liền thấy khiếp sợ vì hành động của mình.

Hi vọng không làm cô sợ…






— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.