Dư Mộc Mộc cuối cùng đã dựa vào sức lực của bản thân để kéo lại sự phát triển của mọi thứ trở lại quỹ đạo trong sáng vốn có trong khuôn viên trường.
Nếu như có thể giữ mãi được sự ngây thơ trong sáng ấy thì tốt biết mấy.
Nhưng Dư Mộc Mộc ngàn vạn không thể ngờ được là bầu không khí thuần khiết này lại bị phá vỡ nhanh chóng như vậy. Nguyên nhân chính là hành động của cô đã đi ngược lại với thế giới ban đầu, từ đó biến thành 'tội nghiệt' sinh ra một cái nguyên lý gọi là "hiệu ứng cánh bướm".
Đêm hôm đó, Dư Mộc Mộc tâm trạng buồn chán nằm trên giường lướt vòng bạn bè, bất ngờ nhìn thấy một bài viết mới của Lãng Phong, trên đó chỉ viết một câu:
[Ai có thể nói cho tôi biết 'Hải vương' có nghĩa là gì được không?]
Cô và Lãng Phong không có nhiều bạn chung lắm, chỉ thấy vài nam sinh hay chơi bóng rổ cùng lớp nhấn like, còn có Bạch An Ny bình luận một meme với vẻ mặt 'cười gian' bên dưới. Dư Mộc Mộc không nhịn được cười nhẹ một tiếng, ký ức mấy giờ trước lại hiện về, thời gian chính là lúc tan học ngày hôm nay.
Lãng Phong đến lớp hỏi Bạch An Ny có muốn cùng nhau về nhà không.
Bạch An Ny còn chưa kịp nói đồng ý, tiếng gọi của một nữ sinh vang lên ngang nhiên cắt đi đoạn đối thoại của họ.
"Lãng Phong". Một nữ sinh thẹn thùng từ ngoài lớp đi vào, đi đến bên cạnh Lãng Phong, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Sáng nay tớ có nói với cậu là tớ muốn luyện tập dương cầm, cậu còn nói có thể cho tớ mượn nhạc phổ."
"Mình vẫn nhớ, thế nên bây giờ cậu đang cần rất gấp sao?" Lãng Phong nhìn cô ấy, đôi mắt hơi nhướng lên mang theo ý cười.
Lúc cậu ấy nói chuyện, bên môi còn lộ ra một nụ cười. Nhưng không biết vì sao, Dư Mộc Mộc luôn cảm thấy nụ cười của cậu ấy đơn giản chỉ dừng lại bên ngoài, giống như luôn có một lớp vải voan mỏng bồng bềnh như ẩn như hiện, cho cô cảm giác xa cách. Thậm chí so với người mang cảm giác lạnh lùng như Ngôn Bắc còn xa xôi hơn nhiều.
Cô gái vội ngẩng đầu lên xua tay: "Không có việc gì, nếu như bây giờ cậu không tiện, lát nữa có thể đưa cho tớ cũng được."
Lãng Phong trước khi trả lời lại liếc nhìn Bạch An Ny bên cạnh, cậu ấy cúi đầu nhìn cô nàng, sau đó dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn, ý định là muốn hỏi ý kiến của cô ấy. Nhưng Bạch An Ny giả vờ như không nhìn thấy, vẻ mặt không quan tâm tiếp tục thu dọn cặp sách.
Lãng Phong thấy vậy, lần nữa đưa mắt nhìn về phía cô gái, mím môi cười đáp: "Tiện chứ sao lại không. Bây giờ cậu với mình đến phòng đàn lấy được không? Mình còn có thể biểu diễn một đoạn cho cậu xem nữa là."
Nghe vậy, sắc mặt của Bạch An Ny tối sầm lại trông thấy, cô nàng không khỏi lén lút giương mắt lên trừng Lãng Phong một cái. Thấy vẻ mặt ấy, Dư Mộc Mộc không khỏi cảm thấy buồn cười, liền nhìn theo tầm mắt của cô ấy, im lặng quay đầu quan sát Lãng Phong.
Cô để ý thấy Lãng Phong nhìn cô gái kia bằng ánh mắt bình tĩnh không chút tình cảm đặc biệt nào, thậm chí còn đem theo chút lười nhác. Ánh mắt ấy hoàn toàn khác so với cách cậu ấy thường nhìn Bạch An Ny, nhưng cô nàng rõ ràng là không nhận ra điều này.
Sau khi Lãng Phong rời đi, Bạch An Ny đột nhiên tức giận giơ tay đập bàn hai cái, nộ khí đùng đùng lớn tiếng chửi bới: "Lừa đảo, lưu manh, tra nam!!!"
Mắt thấy bộ dáng cô nàng tức giận, Dư Mộc Mộc vỗ vai cô ấy, không nhịn được cười ra tiếng: "Annie, rõ ràng là cậu quan tâm cậu ấy như vậy, tại sao không nói cho cậu ấy biết?"
Bạch An Ny nhất thời không nói nên lời, thật lâu sau mới mơ hồ nói.
"Tớ quan tâm cậu ta làm gì! Tớ chỉ cảm thấy cậu ta là một tên cặn bã mà thôi. Cậu ta đối xử với cô gái nào cũng rất tốt, không từ chối thì thôi đi, lại còn đánh đàn cho bọn họ nghe..."
"Annie tớ hiểu ý của cậu." Dư Mộc Mộc cười cười, suy nghĩ một chút, trong đầu đột nhiên hiện lên một từ ngữ thích hợp để nói về hoàn cảnh này: "Ừm, cậu ấy như thế không thể coi là 'cặn bã', cùng lắm thì chỉ hơi giống 'hải' mà thôi."
Bạch An Ny nghi ngờ nghiêng đầu, vô cùng khó hiểu. Sau đó Dư Mộc Mộc mới nhớ ra năm đó vẫn chưa có từ nào như vậy.
Cô giải thích: "Hải vương ám chỉ kiểu con trai thường xuyên đi tán tỉnh các cô gái, nhưng họ không yêu đương mà chỉ thả lưới khắp nơi để 'nuôi cá'".
Sau khi kinh ngạc vỗ tay, Bạch An Ny lại chửi rủa vài câu.
"Từ này đúng là kỳ diệu. Cậu ta chính là Hải vương. Lãng Phong là đồ cặn bã, cặn bã, cặn bã!!!"
Hồi ức kết thúc, Dư Mộc Mộc phát hiện ra bài viết kia trong vòng bạn bè của Lãng Phong đã có thêm một lượt thích và một bình luận.
Đến từ Ngôn Bắc.
[Yo, là ai phát hiện ra cái bản chất thật sự của cậu thế?]
Trái tim của Dư Mộc Mộc đột nhiên run lên. Chỉ cần nhìn thấy tên của Ngôn Bắc trong vòng bạn bè, cô đã căng thẳng không ngừng. Những năm này, cho dù cô có Weixin của anh, cô cũng rất ít khi nhìn thấy anh online hay đăng lên cái gì, sâu trong trí nhớ của cô, anh luôn ở trạng thái vắng vẻ, trầm mặc.
Dư Mộc Mộc nuốt nước miếng, cũng âm thầm nhấn like. Thấy ảnh đại diện của mình cùng với ảnh của Ngôn Bắc xếp cạnh nhau, cô cúi đầu nhếch môi khẽ cười, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Có lẽ đây là niềm hạnh phúc mà chỉ có mình cô hiểu.
[Cậu biết nghĩa của từ này là gì à? Mau biểu diễn sự hiểu biết của cậu đi nào, nói ra cho ông đây nghe.]
Lãng Phong tích tắc trả lời Ngôn Bắc.
Bạch An Ny chen vào trả lời:
[Đây là một từ mới mà tớ mới học được hôm nay, dù có tìm trên mạng cũng không ra. Lãng Phong ngốc nghếch, chỉ có tớ biết mà thôi hehehe.]
Qua vài giây, Ngôn Bắc trả lời cho Lãng Phong một cái meme 'sóng biển', bổ sung một câu: [Tự mình ngẫm đi.]
Nhiều năm như vậy, người bạn tâm giao duy nhất mà Ngôn Bắc thân thiết hình như chỉ có Lãng Phong, cô chưa từng thấy anh nói chuyện với người khác bằng giọng điệu nửa đùa nửa thật như vậy.
Dư Mộc Mộc lấy hết can đảm trả lời lại bình luận của Ngôn Bắc một cái meme hình 'con cá', kèm theo một câu: "Đây mới là linh hồn nè~"
Trả lời xong, hô hấp của cô vô thức tăng nhanh, hai tay có chút run rẩy, trong lòng vừa căng thẳng, lại vừa có chút hưng phấn. Chỉ là biểu tượng '~' ở cuối câu có phải là tỏ ra quá chủ động, quá cố tình không nhỉ? Đáng lẽ ra cô nên chọn dấu chấm để kết thúc mới phải. Hơn hết, có lẽ anh không hiểu ý nghĩa của từ "Hải vương", nếu như không hiểu hàm ý của meme 'con cá' cô gửi, có phải anh sẽ nghĩ cô là con người kỳ lạ gì đó hay không? Có phải anh sẽ không thèm trả lời cô không?
Trái tim Dư Mộc Mộc lên xuống liên tục.
Một lúc sau, cô nhận được hồi âm. Hai tay run rẩy lập tức mở ra, tim đập nhanh.
Ngôn Bắc: [Thì ra là vậy, anh học được rồi~]
Một câu trả lời đơn giản, kèm theo một biểu tượng nhưng trong mắt Dư Mộc Mộc lại như được bao phủ bởi một bộ lọc màu hồng. Mặc dù chỉ là một câu trả lời không thể bình thường hơn, nhưng điều dâng lên trong lòng Dư Mộc Mộc là một cảm xúc không hề bình thường. Nó giống như khi kéo nắp của một lon nước ngọt, tiếng "xì" vang lên kéo theo bọt khí, bao nhiêu niềm vui dù bối rối hay ngây thơ của tình yêu thầm tất cả đều vang lên trong lòng, ngọt ngào kéo dài da diết.
Đó là một loại niềm vui khi có được sự tương tác với người mình thích.
Nhưng Dư Mộc Mộc không bao giờ ngờ rằng những lời nói tùy ý của mình lại gây ra hiệu ứng cánh bướm xui xẻo.
Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, Dư Mộc Mộc và Bạch An Ny ăn xong bữa trưa, hai người vừa ăn kem vừa chậm rãi lên lầu. Vừa đi cô nàng vừa chọc vào eo Dư Mộc Mộc, miệng cười đến mang tai.
"Hahaha Mộc Mộc tớ nói cho cậu biết, cả buổi tối hôm qua tớ luôn miệng mắng Lãng Phong là 'Hải vương', cậu ta còn ngốc phát xít tưởng tớ đang khen mình cơ đấy."
"Bạch An Ny." Hai người đang cười vui vẻ thì đột nhiên sau lưng truyền đến một giọng nói trầm thấp đầy uy hiếp. "'Hải vương' rốt cuộc có nghĩa là gì?"
Bạch An Ny bị câu hỏi đột ngột này làm cho giật mình, cô nàng từ từ quay đầu lại cười khan với Lãng Phong người không biết vừa mới nhảy từ đâu ra.
"Haha Lãng Phong sao cậu lại ở đây?"
"Cậu giải thích chút đi." Lãng Phong cúi đầu nhìn cô ấy, miệng cười như không cười.
Dư Mộc Mộc không cần quay đầu cũng biết bây giờ sau lưng Lãng Phong đang toát ra nguồn khí cực thấp.
"Chính là tớ đang khen cậu đẹp trai đó, nghĩa là cậu là một vương tử đẹp trai ngầu lòi." Bạch An Ny miễn cưỡng trả lời Lãng Phong một câu chiếu lệ, thoắt cái nắm lấy cánh tay của Dư Mộc Mộc nhanh chóng chạy lên tầng.
Bộ dạng hoảng hốt vội vàng chạy trốn này vừa nhìn là biết chột dạ sợ người ta biết.
Không ngờ vừa chạy được hai bước, Bạch An Ny đã bị Lãng Phong ở phía sau nắm lấy cổ tay, sau đó dùng sức kéo vào trong lòng. Bạch An Ny coi như hạ cánh an toàn. Cuối cùng người gặp tai ương không ai khác chính là Dư Mộc Mộc. Sức kéo của Lãng Phong thuận theo Bạch An Ny truyền đến cô.
Ngay khoảnh khắc Dư Mộc Mộc bị kéo liền gấp rút chuyển động người, chân không vững mất thăng bằng ngã xuống cầu thang. Hai chân lảo đảo bước xuống dưới hai ba bước, sau đó hướng thẳng về phía mặt phẳng ở góc. Yu Mumu sợ hãi nhắm chặt mắt lại, cả người đột nhiên va phải thứ gì đó, nhưng không hề cảm thấy đau đớn như trong tưởng tượng.
"Cẩn thận." Một giọng nói có chút quen thuộc từ phía trên vang lên.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy một góc áo trắng của đồng phục học sinh. Có vẻ như một chàng trai thơm tho đã vững vàng tiếp được cô ôm vào lòng. Dư Mộc Mộc cảm kích ngẩng đầu lên. Nhưng cô không ngờ rằng thứ xuất hiện trước mắt mình lại là khuôn mặt điển trai được phóng to gấp N lần của Ngôn Bắc, hơn hết bây giờ cô còn đang bám chặt vào vòng tay anh.
Vốn dĩ là một cảnh anh hùng cứu mỹ nhân lãng mạn nhưng khi Dư Mộc Mộc bắt gặp ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng của Ngôn Bắc, cô khẩn trương đến mức hai chân khuỵu xuống, trượt xuống thoát khỏi vòng tay vững chắc của anh. "Bạch" một tiếng, cô trực tiếp quỳ thẳng xuống trước mặt anh.
Đây không phải là điều đáng xấu hổ nhất.
Cùng với tiếng "hự" như bị bóp nghẹt của Ngôn Bắc, Dư Mộc Mộc bỗng dưng nhận ra có điều gì đó không ổn. Cô cảm nhận được vị trí của tay mình, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, da đầu có chút tê dại. Cô rùng mình nhìn lên người bên trên một cách lo lắng.
Khung cảnh trước mặt gần như khiến cô ngất đi——
Phần kem ốc quế trên tay một tấc không sai rơi xuống người Ngôn Bắc, ngay tại vị trí xấu hổ nhất...
Vài giọt kem trắng sữa tan chảy, vừa dính vừa đặc, men theo mép quần anh mơ hồ chảy xuống đất. Chính ở vị trí này, có một loại cảm xúc gọi là một lời khó nói.
Đầu óc Dư Mộc Mộc "bùm" một tiếng trống rỗng đến trắng xóa.
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Dư Mộc Mộc mạch não ngắn lại trực tiếp giơ tay, luống cuống loay hoay vỗ về anh hai cái. Lúc cô chạm vào anh, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết của Bạch An Ny: "Mộc Mộc cậu sờ chỗ nào vậy!!!"
Cùng với giọng nói hổn hển của Lăng Phong: "ĐM."
Âm thanh đột ngột khiến hai tay Dư Mộc Mộc sợ hãi run lên, không khống chế được sức lực mà cọ vào người anh thêm hai lần.
Hự...
Cả người Ngôn Bắc càng căng cứng hơn.
Dư Mộc Mộc xấu hổ ngẩng đầu. Nhìn thấy sắc mặt Ngôn Bắc cứng đờ, ánh mắt chuyển động không dám nhìn thẳng vào cô, thậm chí hiếm thấy mà ấp a ấp úng: "Đừng chạm nữa... không sao rồi."
Sau đó, anh không tự nhiên kéo chiếc áo khoác đồng phục của mình xuống. Đầu của Dư Mộc Mộc lại "bùm" một tiếng.
Xong đời rồi.
Dư Mộc Mộc không nhớ cô đã trốn thoát khỏi hiện trường xấu hổ đó như thế nào, thậm chí cô còn không cả kịp lên tiếng nói xin lỗi anh.
Huhuhu chắc chắn cô đã bị anh xem như biến thái...
Khoảnh khắc cô hoang mang trốn chạy còn nghe thấy tiếng Lãng Phong đang trêu chọc Ngôn Bắc ở sau lưng.
"Ngôn Bắc, cái quần này của cậu thật khó mà làm người ta không nghĩ xiêu nghĩ vẹo. Cách trả ơn này đúng là khác biệt mà."
Bạch An Ny: "Mỗi cậu lắm miệng, còn không phải tại cậu cứ phải bám diết kéo người hỏi nghĩa của 'Hải vương' à."
Lãng Phong: "Vậy rốt cuộc 'Hải vương' là gì?"
Bạch An Ny: "Hành vi này của Mộc Mộc khá giống đấy. Trêu xong là chạy, không chịu trách nhiệm."
___________
Tại sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy chứ? Rõ ràng là năm đó làm gì có chuyện này!! Là do từ 'Hải vương' của cô gây ra phản ứng dây chuyền chăng?
Dư Mộc Mộc trong sự sụp đổ của nội tâm dần dần tìm ra nguyên tắc của thế giới Cõi Mộng. Những chuyện cô không tham gia sẽ phát triển như trước đây, nhưng một khi hành vi của cô thay đổi, thế giới này cũng sẽ thay đổi theo.
Đây là một đạo lý rất đơn giản, nhưng trong Cõi Mộng này lại là một điều rất quan trọng.
Bây giờ, đừng nói là thực hiện mục đích khi đến với Cõi Mộng, cô có lẽ đang là hình tượng nữ sinh hoa si ngu ngốc bám diết không tha mà Ngôn Bắc chán ghét nhất. Đầu tiên là cưỡng hôn, tiếp theo là nhìn trộm áo bên trong, sau đó nữa là động tay động chân nhao lên sà vào lòng.
Dư Mộc Mộc than ngắn than dài bò ra bàn học.
"Haiz, Annie ơi hay là tớ bỏ cuộc đi nhỉ."
"Sao lại từ bỏ cơ chứ. Đây gọi là duyên phận hiểu không? Còn nữa, rõ ràng là cậu ấy ôm cậu trước, có phải lỗi của cậu đâu." Bạch An Ny híp mắt cười vỗ vỗ đầu cô một cái.
"Nhưng mà theo như Lãng Phong nói, anh ấy ghét nhất người khác động tay động chân với anh ấy. Tình hình của tớ bây giờ là dẫm phải mìn rồi." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dư Mộc Mộc nhăn lại thành quả bóng, ủy khuất nói: "Annie ơi, cậu nói tớ phải làm thế nào mới có thể trở thành dáng vẻ anh ấy thích đây?"
Bạch An Ny: "Cậu biết cậu ấy thích dáng vẻ gì sao?"
Dư Mộc Mộc nhớ tới ngày đó cô ở nhà anh quan sát sở thích của anh, cô ôm mặt, nghẹn ngào nói: "Hình như anh ấy thích rap, bóng rổ, Coca Cola và chơi tàu lượn siêu tốc. Tớ chỉ cần giả vờ cũng thích chúng là được rồi nhỉ."
"Cậu chắc chắn cậu ấy thích những điều này chứ? Mộc Mộc, những thứ này cậu đều không thích, vậy phải giả vờ như thế nào?" Bạch An Ny có chút lo lắng.
Dư Mộc Mộc qua hồi lâu cũng không trả lời.
Thật ra cô cũng hiểu, nếu giả vờ thì cũng sẽ không kéo dài được lâu, nhưng bây giờ, để thực hiện mục đích của Cõi Mộng, đây là cách nhanh nhất và hiệu quả nhất.