Trong Mắt Chỉ Có Trời Xanh

Chương 57



Long Nghị và quản lý Tiền không nói với nhau được mấy câu, dẫu sao anh cũng chỉ là dân làm công ăn lương tầng chót, chuyện quyết định không đến tay anh.

Quản lý Tiền dạo một vòng khu dân cư rồi lái xe đi. Long Nghị bắc thang treo hai cái lồng đèn to lên hai cây cột ngoài cổng khu dân cư. Anh rửa tay, đoạn xem giờ rồi về phòng.

Tần Thiên đã dậy rồi, đang đứng trong bếp vo gạo.

Long Nghị đóng cửa, đến gần sau lưng thanh niên ôm ấy eo, vùi đầu vào cổ cậu.

Tần Thiên mặc hai chiếc áo len chồng lên nhau, là loại có cổ cả. Lúc này hơi thở của người đàn ông và chỗ râu lún phún trên cằm chọc vào gáy cậu, làm cậu ngứa ngáy.

"Ai vừa tới thế anh?"

Cậu nghiêng má cọ cọ trán người đàn ông, cười hỏi.

"Ừm, quản lý Tiền."

Đêm qua Long Nghị ngủ muộn, sáng nay phải dậy sớm giao ca, bây giờ được dựa vào người mình yêu, hít ngửi hương thơm thanh mát trên tóc lại thấy buồn ngủ, bèn ngáp một cái.

"Đã bảo anh ngủ sớm rồi!" Tần Thiên nghe được, vừa vẩy nước vừa nhỏ giọng trách móc.

Đêm qua cậu đã nói không muốn, sức lực người đàn ông lại vô cùng dồi dào, làm cậu vừa buồn ngủ vừa dễ chịu.

"Lần sau... sẽ sớm hơn."

Long Nghị đáp, cũng chẳng biết là nói đi ngủ sớm hơn hay là cái gì sớm hơn.

Vành tai đỏ lựng của đứa nhỏ ở ngay trước mắt, Long Nghị không nhịn được ngậm vào liếm láp. Mắt thấy Tần Thiên sắp đánh đổ nồi cơm mới buông ra, đưa tay đón lấy.

"Giữa ban ngày ban mặt luôn ý!" Tần Thiên lấy khăn lau nước ngoài nồi, huých cùi chỏ vào vòng eo cứng cáp của người đàn ông.

Cửa sổ phòng bếp dán giấy họa tiết, từ ngoài nhìn vào mờ căm không thấy gì, nhưng cậu vẫn cứ xấu hổ.

Long Nghị chẳng đáp chẳng rằng, một tay còn ôm lấy eo thanh niên, tay kia giúp cậu bật điện nồi cơm.

Anh chỉ "Ừ" một tiếng rất khẽ, trầm thấp như chiếc lông vũ chạm vào tim Tần Thiên, vừa ngứa ngáy lại vừa trêu ngươi.

"Trưa nay anh muốn ăn gì?" Tần Thiên lảng sang chuyện khác luôn.

Tầm này đã hơn mười một giờ, cậu cắm cơm xong rồi, giờ chuẩn bị đi mua đồ ăn.

"Tùy em."

Long Nghị lấy túi dâu tây treo trên tường cho cậu, kiểm tra mớ tiền lẻ, hẳn vẫn còn đủ tiêu.

"Vậy em đi mua gói gia vị sẵn, tụi mình nấu malatang ha anh?"

Malatang là món đặc sản nổi tiếng của Thành Đô, đâu đâu cũng có. Nói tóm gọn là cho một đống đồ ăn vào nấu chín với gia vị, thêm ít dầu vừng hoặc ớt làm nước chấm, ăn một miếng là hương vị tươi mới phong phú bùng nổ vị giác.

"Được."

Long Nghị nắm lấy bàn tay ướt nước lạnh buốt của thanh niên, chợt nghĩ ra gì đó, nói thêm: "Em nhớ tiện đường ghé hiệu thuốc."

"Dạ? Mua gì hả anh?"

"Vitamin C với vitamin B." Long Nghị nhéo gò má mềm mại của thanh niên, "Cắn hạt dưa nhiệt miệng rồi, em quên tối qua loét đau cả ra rồi à?"

"À." Tần Thiên dẩu môi đáp lời.

Sau khi người đàn ông buông tay rời khỏi bếp, cậu lại đỏ mặt trộm liếm chỗ loét nhỏ xíu trong miệng kia.

Mấy ngày Tết Tần Thiên không đi tới đâu, cứ ở nhà suốt.

Lúc Long Nghị làm việc cậu sẽ xách ghế ra phòng trực ngồi với anh. Lúc Long Nghị không đi làm hai người sẽ nằm dài trong gian phòng nhỏ, nói chuyện, xem ti vi, thỉnh thoảng trao nhau một nụ hôn lướt.

Khoảng thời gian này trôi qua thảnh thơi mà thanh bình, khiến người ta chìm đắm. Tần Thiên nghĩ, chỉ cần có anh Long ở bên, cứ sống cả đời như thế cũng chẳng tệ chút nào.

"Anh Long ơi... anh có thấy em chẳng có chí cầu tiến gì không?"

Một buổi chiều nọ, Tần Thiên lại xách ghế ra phòng trực ngồi. Cậu vừa lấy kìm tách hạt óc chó vừa ngẩng đầu nói chuyện với người đàn ông bên kia bức tường.

Nhóc chó đen bây giờ dáng vóc đã rất oai phong ghé vào chân cậu ngủ gật. Hiếm khi được một ngày nắng vào mùa đông, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người từ trên không trung, dễ chịu mà biếng nhác.

"Không đâu."

Long Nghị ngồi trong phòng trực, chỉ cần đưa tay là chạm được đến đầu Tần Thiên. Anh xoa xoa mái tóc mềm của đứa nhỏ, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve vết thương đã khép miệng sau gáy: "Như thế này... rất tốt."

Anh cũng không phải người có chí hướng lớn lao.

Giai đoạn hai người chưa xác nhận quan hệ, Long Nghị đã từng thấp thỏm trong lòng công việc của mình không kiếm được mấy đồng, càng không có giá trị gì. Đứa nhỏ còn trẻ nên có lẽ hiện tại sẽ không nghĩ nhiều, nhưng biết đâu chừng ở với nhau lâu, liệu có cảm thấy tẻ nhạt tầm thường.

"Sao lại không có giá trị gì ạ?"

Sau đó anh từng nói bâng quơ, thế là bị Tần Thiên phản bác ngay lập tức.

"Anh đang bảo vệ an toàn của toàn bộ khu dân cư đó! Có anh ở đây mọi người mới yên tâm sinh hoạt, còn gì giá trị hơn điều này!"

"Anh Long ơi, em thích anh như bây giờ." Thanh niên chống cằm nhìn anh bằng đôi mắt sáng lấp lánh, vẻ dịu ngoan dựa dẫm khiến Long Nghị nhớ nhung mãi, "Thích anh, thích cả mọi chuyện anh làm nữa ạ."

Hiện tại nghe đứa nhỏ tự phủ định bản thân mình, Long Nghị hiếm khi khơi câu đùa: "Nếu em tiến quá xa anh sẽ thấy nguy hiểm."

Tần Thiên nghe vậy, mắt sáng rỡ lên.

Cậu mạnh tay, vỏ hạt óc chó trong tay nát bấy ra. Cậu tách lấy phần thịt hạt bỏ vào túi lưới, cười hì hì nhìn sang người đàn ông: "Thế á, sợ em bị cướp đi à?"

Long Nghị cười khẽ: "Sợ không nuôi nổi em."

"Em tiến tới nên em sẽ nuôi anh." Tần Thiên lầm bầm, "Mà em dễ nuôi lắm đấy... cho một nhúm gạo thôi là nuôi được rồi."

Không phải Tần Thiên khoe khoang gì, chứ cậu chẳng bao giờ thèm để ý đến chuyện ăn mặc ngủ nghê, chỉ là thỉnh thoảng xót anh Long sống đơn giản thiếu thốn quá, cứ muốn mua đồ thật tốt cho anh thôi.

"Anh biết."

Hôm nay Long Nghị mặc chiếc áo khoác da Tần Thiên mua cho anh trong lần dạo phố trước. Dưới cái nhìn của cậu, gương mặt người đàn ông góc cạnh như được điêu khắc đẽo gọt, dáng người cao lớn, dù chỉ ngồi vậy mà áo da treo trên người anh cũng thật đẹp mắt, nếu đổi hoàn cảnh khác, bảo anh là ông chủ làm ăn lớn khéo người ta cũng tin.

Tần Thiên không thích người đàn ông tự chê bai mình, cậu đảo mắt: "Anh yên tâm về em thế cơ à?"

Long Nghị "Ừm" một tiếng.

"Của anh." Lòng bàn tay sượt qua mái tóc lướt đến gò má phơi nắng ra ửng đỏ của đứa nhỏ, dừng trên môi Tần Thiên, "... Không ai cướp được."

Ánh mắt của người đàn ông nghiêm túc và chăm chú, trái tim Tần Thiên nhảy bịch bịch trong ngực.

"Của anh của anh."

Tần Thiên ho khan, cúi đầu tiếp tục tách vỏ óc chó, cơ mà chẳng hiểu sao cái tay cầm kìm cứ mềm nhũn ra không có tí sức nào, kẹp nửa buổi trời cũng không vỡ được vỏ.

Trên đỉnh đầu vang tiếng người đàn ông cười khẽ, bàn tay to rộng vòng đến từ phía sau, đặt trên mu bàn tay Tần Thiên. "Rắc", tiếng vỏ óc chó vỡ vụn.

Tối, Tần Thiên sên một rổ óc chó mới tách vỏ ban chiều với đường đỏ.

Dạo này cậu hay xem phần mềm dạy nấu ăn. Ngày ngày rảnh rỗi là lại lôi ra coi thực đơn, nghĩ cách tăng tay nghề nấu nướng.

Cuộc sống hai người không thể chỉ có một người bỏ ra vì người kia. Tuy anh Long đã nói anh tình nguyện nấu cơm cho cậu mỗi ngày, nhưng Tần Thiên không muốn người đàn ông vất vả quá, cậu cũng muốn san sẻ với anh nhiều hơn.

Nước đường sôi trong nồi nghe tiếng xèo xèo, đợi đến khi đường kẹo sệt lại, Tần Thiên nhấc tay đổ cả rổ óc chó vào, chỉnh lửa nhỏ nhất rồi bắt đầu đảo.

Nước đường màu nâu đỏ áo bên ngoài óc chó, xong xuôi cậu đổ ra mâm phơi khô, bốc một miếng nếm thử.

Ừm, cũng được nha. Vị đắng của vỏ giảm đi nhiều, thêm hương đường đỏ thơm ngọt nữa.

"Anh để cái này ở phòng trực, có rảnh tay thì ăn mấy miếng này."

Tần Thiên cất hạt óc chó vào lọ thủy tinh kín rồi đặt lên bàn, giao cho Long Nghị: "Nghe nói óc chó bổ não đó anh, ăn nhiều thể nào cũng tốt."

"Ừ." Long Nghị mau chóng rửa nồi, tiến về trước hôn đứa nhỏ hiền huệ của mình, "Em và anh cùng ăn."

"Em không ăn đâu." Tần Thiên cười hì hì lắc đầu, "Em đâu cần bổ não làm gì."

"Ồ?" Long Nghị nghe câu đùa vui ấu trĩ của cậu cũng chẳng giận, bóp eo cậu kéo về phòng ngủ, "Vậy bổ cho em... cái khác."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.