Trong Mắt Chỉ Có Trời Xanh

Chương 35



Cài kín cửa, căn phòng kho nhỏ ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều. Long Nghị đỡ lấy thanh niên còn đang say, kê gót chân đóng cửa lại, ngăn mọi gió rét lùa vào.

Anh xách thẳng Tần Thiên vào phòng cậu, đặt lên giường rồi quay người ra ngoài ngay lập tức.

Chuyện vừa diễn ra...

Anh chỉ hy vọng sáng mai tỉnh dậy, thanh niên sẽ không nhớ nổi điều gì.

Cả người ám đầy mùi rượu, Long Nghị về phòng cởi áo khoác và áo ra, cầm áo khoác ra máng ngoài kệ tủ gian phòng khách cho tản bớt mùi, sau đó để mình trần vào bếp, định đi xối miếng nước.

Máy nước nóng cũ kỹ vặn hai ba lượt mới bắt đầu phát ra tiếng rè rè. Đang lúc chờ nước hết lạnh, ánh mắt Long Nghị không nhịn được hướng ra căn phòng đằng sau lưng, do dự một chút rồi vẫn lấy chậu rửa mặt và khăn lau trên kệ ra, đặt xuống vòi nước.

Đêm đông quá lạnh, vừa nãy còn quên bật thảm điện, nếu cứ ném đứa nhỏ ở đấy chỉ sợ ngày mai phải đưa vào bệnh viện.

Anh bưng thau nước vào phòng Tần Thiên.

Sợ đánh thức cậu, Long Nghị không mở đèn, lờ mờ thấy được bóng thanh niên nằm nghiêng trên giường giữa bóng tối.

Long Nghị đặt thau xuống ghế đẩu, trước hết anh bấm mở công tắc thảm điện để rơi bên mép giường, sau đó mới nhúng khăn mặt vào nước nóng.

Anh cầm lên vắt khô, đắp lên mặt thanh niên.

Anh đang không mặc gì, tuy hơi lạnh nhưng chốc nữa rồi cũng quen. Đã ở xứ cực lạnh bao nhiêu năm như vậy, thật ra Long Nghị chịu đựng khá tốt.

Bàn tay hấp hơi ấm, Long Nghị nhè nhẹ lau mặt cho Tần Thiên, thuận tiện bắt lấy cổ tay thanh niên lau thêm cả hai cánh tay.

Qua quýt bao người xong, Long Nghị ném khăn về thau. Anh bán quỳ bên mạn giường, khom người cầm chăn định mở ra đắp cho thanh niên.

Nhưng anh không ngờ, thanh niên tưởng đã say mèm ngủ yên kia giờ này đang tỉnh tỉnh mơ mơ mở mắt, chằm chằm vào tấm lưng trần trụi của anh bằng cái nhìn ngẩn ngơ mà nóng bỏng.

Đôi tay ấm đặt lên hông.

Cơ bắp khắp người Long Nghị gồng cứng, không kịp phản xạ gì, đằng sau lưng đã bị cơ thể ấm dán lấy.

Tần Thiên tựa cằm lên hõm vai người đàn ông, hơi thở nóng rẫy phả vào tai Long Nghị.

"Anh Long ơi..."

Long Nghị lại nghe thấy tiếng kêu vừa hoảng sợ lại vừa yếu ớt.

Cái cằm hơi nhọn của thanh niên cọ quẹt lung trung trên vai, Long Nghị thoáng ưỡn người, muốn kéo cậu xuống.

Nhưng kề bên tai vang lên tiếng nức nở như nhóc thú nhỏ bị thương: "Anh Long ơi... em không được ạ?"

"Thật sự... không được ạ?"

Long Nghị khựng lại, giây sau sống lưng run lên, cảm giác được có gì đó mềm mại ấm áp rơi xuống gáy mình.

Tần Thiên khẽ khàng hôn lên cổ người đàn ông.

Vóc dáng cường tráng của người đàn ông lần đầu phơi bày toàn bộ trước mắt. Dù trong căn phòng mờ tối đến mức gần như không thấy rõ bất kỳ điều gì, Tần Thiên lại cảm thấy như mình đã quen thuộc từ rất lâu.

Bờ vai dày rộng, tấm lưng thẳng tắp, vòng eo với cơ bắp săn chắc và dồi dào sức lực, từng nơi một Tần Thiên đều cảm thấy thích, thích ghê gớm.

Thế là cánh môi cậu lần dọc xuống theo cổ người đàn ông, nhẹ nhàng lướt đầu lưỡi trên phần xương nhô ra ở bả vai, rải dọc từng chiếc hôn lên sống lưng lành lạnh cứng chắc.

Da thịt dưới đôi môi run lên nhè nhẹ, Tần Thiên biết, khoảnh khắc này mình đang đi trên sợi dây mảnh, chỉ một thoáng bất cẩn là đủ thịt nát xương tan.

Nhưng cậu say mà, chẳng phải sao?

Cậu chỉ là tên sảng mê thất bại vì men rượu, mọi hành động làm ra đều tại cơn say, không liên quan gì đến mình tỉnh táo.

Người đàn ông phía trước dường như đang đấu tranh nội tâm, dẫu không đẩy cậu ra nhưng cánh tay vẫn gồng sức như trước.

"Tiểu Thiên... buông ra."

Tần Thiên nghe giọng Long Nghị trầm khàn, nghe anh dỗ dành mình bằng giọng điệu mình thích nhất.

Thế nhưng bây giờ Tần Thiên không nghe lời, hai tay đặt bên hông người đàn ông ôm eo anh thật chặt: "Không muốn..."

Ngón tay cậu ngọ nguậy nguệch ngoạc trước vùng bụng chỉ mặc độc chiếc quần lót đùi của người đàn ông. Giữa lúc cánh mũi phập phồng, hơi thở nóng rẫy phả trên sống lưng người đàn ông như một người sắp chết đuối đang vùng vẫy.

"Bởi vì em là con trai sao?"

Cậu tựa trán vào lưng Long Nghị, giọng nói gấp gáp hèn mọn: "Con trai... cũng làm được giống vậy! Thật đấy ạ..."

Như thể là lần vùng vẫy sau cuối trước khi ngã vào vực sâu, Tần Thiên mò tay vào quần người đàn ông, cầm lấy thứ nặng trĩu của anh.

"Anh Long... anh thử một chút xíu thôi có được không?" Tay Tần Thiên khẽ run rẩy, cầu xin: "Phụ nữ làm được gì, em, em cũng có thể..."

Cậu chẳng biết phải làm thế nào. Nhưng Tần Thiên trộm nghĩ, chỉ cần anh Long bằng lòng bên mình, có thế nào... cậu cũng làm được mà.

Hành động tấn công của cậu dường như vượt quá dự đoán của người đàn ông.

Thứ nằm trong tay cậu dần bắt đầu thức tỉnh. Trái tim Tần Thiên thình thịch đập rộ lên, chỉ một chớp mắt tiếp theo cả người đã bị đẩy ngã xuống giường.

Bóng đen bao phủ từ trên đỉnh đầu, mùi thuốc ra thuộc về người đàn ông trộn với hương men rượu xộc đến. Tần Thiên cho rằng mình đã ngưng thở, cho đến tận khi bờ môi đầy khô ráo ấy bao trọn lấy miệng cậu, chiếm trọn nuốt chửng lấy khiến cậu không tài nào tin nổi.

"Ưm!"

Cái lưỡi cậy khỏe của Long Nghị tách hàm răng khép chặt của Tần Thiên ra, càn quét liếm láp khắp hàm trên và khoang miệng, lại quấn quýt lấy lưỡi cậu như trút giận, khuấy động mút mát, phát ra tiếng nhóp nhép dinh dính không ngơi.

Không chịu yếu thế, Tần Thiên hé miệng, đặt tay lên bờ vai rộng của Long Nghị, một tay luồn vào mái tóc dày gai tay sau gáy, ghì sát đầu người đàn ông đến gần mình thêm.

Cậu ngửa cổ chào đón nụ hôn mãnh liệt của người đàn ông, bờ môi không biết bị nước bọt của ai thấm ướt, bóng loáng đến đáng sợ dù là trong đêm tối.

Tàn lửa trong tim bị tuyết mùa đông dập tắt bỗng đâu bùng lên giữa cái chạm đột ngột, những đốm lửa nhỏ tản mát khắp nơi chỉ cần một cơn gió nổi lên là đủ rực cháy.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.