Ngày trước kỳ nghỉ, chẳng mấy người còn tâm trạng làm việc, ai về sớm được đã theo nhau chạy về cả. Mới tầm năm, sáu giờ chiều mà chỗ đậu xe ngoài tòa đã chật kín.
Ngoài kia loáng thoáng giọng Long Nghị hướng xe vào khu. Tần Thiên ngồi trên giường phòng mình, vói tay vào ngăn tủ đựng đủ thứ lặt vặt lục lọi cả buổi trời, rốt cuộc cũng mò ra hộp kim chỉ đoán chừng là của người ở trước để lại, bên trong là mấy cái nút áo và kim khâu, thêm một đống chỉ vương vãi.
Phù bình an của bà Viên cho đang nằm một bên. Tần Thiên lấy sợi chỉ đỏ từ trong hộp, lóng ngóng hồi lâu mới xếp đống bùi nhùi kia gọn vào hợp ý, đặt lên đùi.
Tần Thiên ướm thấy đủ dài rồi, thế là lấy kéo từ ngăn tủ ra, đo chỉ quấn quanh cổ mình rồi cắt thành hai đoạn.
Phù bình an chỉ to bằng hai đồng xu nho nhỏ, ngoài viền vừa khít có một cái lỗ nhỏ, Tần Thiên xỏ chỉ vào mấy lần mà không được, đành phải lấy kim trong hộp ra mày mò thêm vài lượt, cuối cùng mới nhét phù bình an vào sợi chỉ thành công.
Mặc dù tay chân cậu hơi vụng hơi ngốc một tẹo, nhưng dẫu sao vẫn chạm được mé của cái sự "khéo tay" mà đúng không?
Tần Thiên vừa đeo dây đỏ xỏ phù bình an lên cổ, vừa tự giễu nghĩ.
Xỏ cả chiếc phù họa hình hồ lô xong, Tần Thiên cầm trong tay nghĩ ngợi, cất vào túi áo mình trước đã.
Các hộ gia đình trong khu dân cư đã bắt đầu lên đèn nấu cơm tối, hương thơm là là lách vào khe cửa sổ. Tần Thiên mới chợt phát giác mình mày mò làm cái kia hết cả buổi rồi, quên luôn nấu cơm tối.
Đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường ngoài gian khách, cậu thấy thời gian hơi gấp, vội mở tủ lạnh ra lấy một gói sủi cảo đông lạnh, bật bếp bắc nồi lên.
Tần Thiên rót dầu hạt cải vàng óng vào nồi, rửa tay sạch sẽ, lấy từng miếng sủi cảo đông lạnh ra thả vào, tiếng xèo xèo chốc lát sau đã vang rộn.
Chờ đợi ít lâu, thấy mặt dưới sủi cảo đã bắt đầu vàng ruộm, Tần Thiên đổ nửa bát nước vào nồi, đậy kỹ vung để hơi nước hấp chín. Trong khi chờ sủi cảo chín, Tần Thiên lấy hai trái trứng gà trong tủ lạnh ra đập vào bát, nêm thêm nửa thìa muối rồi đánh đều lên.
Đây là món anh Long dạy cậu. Sủi cảo được hấp chín rồi sẽ đổ trứng vào nồi, trứng sẽ lấp kín đáy, món sủi cảo vốn bình thường nay vừa chiên hấp lại có thêm trứng, trông có phần kích thích vị giác hơn, tận dụng được chỗ dầu thừa ăn vừa thơm vừa giòn giòn.
Mặc dù Tần Thiên tự nhận tay nghề của mình vẫn kém anh Long xa lắm, cơ mà xử lý đồ ăn sẵn với cậu là chuyện đơn giản, chỉ một lát sau dĩa sủi cảo rán đã hoàn thành.
Thấy người đàn ông như có vẻ còn bận rộn công chuyện ngoài kia, Tần Thiên lấy bát đĩa với tương ớt ra làm xong bát xốt chấm, mỗi tay một dĩa bưng cơm tối ra phòng trực.
Những bảo vệ như Long Nghị khi đã vào ca trực hầu như không thể nào rời vị trí, đến cả đi vệ sinh cũng phải nhờ người khác trông giúp, thường thường ăn cơm cũng phải giải quyết tại chỗ.
Cũng may là công tác quản lý ở các khu dân cư kỹ này tương đối lỏng lẻo, cấp trên không kiểm soát, người dân ở đây lại rất tốt bụng, tan làm chợ búa về đi ngang phòng trực thấy bảo vệ đang ăn cơm còn chia ít rau cỏ xà lách, cố dấm dúi cho để ăn với cơm.
Long Nghị sợ nhất phải đối mặt với những ân tình qua lại này, nên rất hiếm khi ăn cơm tại phòng bảo vệ. Trực ca ngày tầm bảy, tám giờ tan việc, cứ cố gắng chịu một chút là qua.
Nhưng sau khi có Tần Thiên vào ở cùng, lối sinh hoạt có phần bỏ bê này của anh bắt đầu thay đổi. Có cậu thanh niên giục giã nhắc hoài nhắc mãi mỗi ngày, Long Nghị tạm coi như làm việc nghỉ ngơi có quy luật, ba bữa cơm sáng trưa chiều tạm đúng giờ giấc.
Những ngày làm ca ngày, nếu Tần Thiên tan làm đúng giờ cậu sẽ tấp vào chợ mua vài món mình muốn ăn, về phòng nấu một hai món đơn giản, bới nồi cơm Long Nghị đã cắm từ trước bưng cả ra phòng trực. Hai người sẽ cùng ăn với nhau trên chiếc bàn kính rộng rãi, hôm nay cũng giống vậy.
"Hội đèn lồng?"
Giữa bữa cơm, Tần Thiên tìm chủ đề khơi chuyện nọ ra. Hình như Long Nghị đã nghe thấy sự kiện này ở đâu đó rồi.
"Dạ, vừa, vừa hay luôn, đồng nghiệp em có dư hai tấm vé nên chia cho em..." Đâu phải Tần Thiên chưa từng nói dối, mặt không đó tim cũng chẳng đập nhanh. Nhưng không hiểu vì sao, dưới cái nhìn chăm chú của người đàn ông nọ cậu cứ thấy chột dạ thế nào.
"Không xa đâu anh, nghe nói là ngay núi Sư Tử thôi à... Em nhớ mai anh Long làm ca đêm đúng không?" Tần Thiên cúi đầu nhìn chòng chọc miếng sủi cảo, gắp lên nhồi nhét vào miệng, vờ như vô tình hỏi.
Long Nghị "ừ" một tiếng. Tần Thiên thấy anh có vẻ không tỏ ý phản đối, mắt sáng rỡ lên: "Ngày mai em cũng được nghỉ luôn, tối nay không bận gì... Hay là, hay là chúng ta đi coi đi?"
Sợ người đàn ông từ chối, Tần Thiên lại bổ sung: "Hồi trước em, em chưa được xem bao giờ cả... Nên là cũng thấy hơi mới lạ."
Trong dĩa còn một miếng sủi cảo, Long Nghị đặt đũa xuống, miệng còn đang nhai nhân thịt, chưa lập tức trả lời.
Tần Thiên thấp thỏm trong lòng, lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông.
"Nếu anh Long không muốn đi... thì thôi ạ." Tần Thiên cũng gác đũa, nhếch môi ngượng ngập nở một nụ cười, "Trời lạnh quá luôn, bọn mình ở phòng xem tivi cũng vui rồi."
"Ăn hết."
"Dạ?"
Tần Thiên không phản xạ kịp.
"Ăn hết sủi cảo đi." Long Nghị gõ vào rìa dĩa đựng sủi cảo, lặp lại một lần nữa.
Mặc dù tâm trạng Tần Thiên đang suy sụp buồn rầu lắm, thấy mình đã no rồi, nhưng vẫn nghe lời cầm đũa gắp miếng sủi cảo cuối cùng lên.
Vừa nhét vào miệng, cậu nghe người đàn ông nói: "Về rửa chén trước đã, chờ tôi tan làm."