Vào trong xe của ba chồng ông bắt đầu nói đến dự án liên quan đến Thành Luân. Ông nói dự án ấy rất quan trọng và rất muốn được hợp tác với bên ông John vì ông ấy là một khách hàng tiềm năng. Tôi yên lặng lắng nghe, trong lòng cũng lờ mờ đoán được ông muốn tôi làm gì đó, bình thường ông đâu có thích tôi xen vào chuyện công ty. Hôm nay lại chủ động nói chỉ có thể là cậy nhờ gì đó.
Và đúng như tôi suy nghĩ. Ba chồng tôi nói:
– Ba đã biết chuyện con và cậu Luân đó là người yêu cũ của nhau, ba muốn con bằng cách nào đó có thể làm cậu ta ký hợp đồng.
Tôi sững sờ mấy giây rồi nói:
– Bọn con chỉ là rung động của tuổi mới lớn. Vả lại anh Phú nắm rõ chuyên môn còn không thuyết phục được, con không có kinh nghiệm gì, làm sao nói chuyện đàm phán với bên họ được. Với cả anh Phú vừa bị anh ta đánh, bây giờ con mà đi gặp anh ta nữa anh Phú sẽ không đồng ý đâu ba.
– Về phía thằng Phú con không phải lo, ba sẽ đứng ra bảo đảm nó không làm gì con hết. Con chỉ cần làm thế nào để ký được hợp đồng đó cho ba thôi. Ba nhờ cậy hết vào con đó Hà My.
Đây là lần đầu tiên ba chồng tôi lên tiếng cậy nhờ. Nếu tôi từ chối cũng ngại, nhưng đồng ý thì cũng không đúng. Nếu như là người khác tôi nhất định sẽ đồng ý, nhưng là Đặng Thành Luân đang là kẻ thù không đội trời chung với Phú. Nếu anh ta mà biết tôi đi gặp riêng Luân trao đổi công việc, trong đầu anh ta lập tức nghĩ đến cảnh trai trên gái dưới rồi ghen tuông bậy bạ, tuy ba chồng nói rằng ông bảo đảm Phú không làm gì tôi, nhưng là vợ chồng chung chăn chung gối tính cách anh ta thế nào tôi hiểu rất rõ, vừa nhỏ mọn, ích kỷ và vũ phu, chắc chắn không bỏ qua cho tôi…
Tôi mở miệng định từ chối khéo nhưng một người từng trải như ba chồng tôi dĩ nhiên suy đoán được tôi định nói gì nên lên tiếng trước tôi một bước, ông đem cái công ty bé nhỏ của ba tôi mà đặt vấn đề, nếu tôi giúp được ông lần này ông sẽ nâng đỡ công ty ba tôi, người mà trước giờ ông chưa từng đặt trong mắt chứ đừng nói là tôn trọng như cách mà ông đã tôn trọng ba mẹ chị Mai. Ngược lại, nếu tôi từ chối mãi thì ông sẽ không vui, mà không vui thì có thể làm những chuyện tôi không tưởng tượng được. Nói trắng ra chính là uy hiếp tôi.
Tôi thở hắt ra và đáp:
– Dạ vâng, con sẽ đi gặp bên đó thử một lần, nhưng ba hỗ trợ cho con thêm một người có chuyên môn để họ có thắc mắc gì cũng được giải đáp tức thì. Thư ký của anh Phú cũng được.
Sở dĩ tôi chỉ đích danh thư ký của Phú vì muốn người Phú tin cậy nhất sẽ chứng kiến toàn bộ quá trình nói chuyện. Chứ tôi không dại gì mà đi một mình.
– Cũng được. Vây con chuẩn bị đi, ba có thông tin tối nay cậu ấy sẽ đến một nhà hàng để ăn tối, ba sẽ sắp cho con tình cờ đến đó. Con hiểu ý ba mà đúng không?
– Vâng ạ.
Xuống xe, ba chồng tôi đi lên thăm con trai, còn tôi thì ông bảo về nghỉ ngơi và làm sao để những vết bầm trên mặt nhanh hết. Leo lên xe con Thư hỏi:
– Ông ấy nói gì mà nhìn mặt mày nghiêm trọng vậy.
Vừa cài dây an toàn, tôi vừa đáp:
– Ông ấy bảo tao đi đàm phán với anh Luân về dự án nghìn tỷ đó.
– Cái gì, ông ta.. biểu mày.. đi gặp anh Luân.. Vậy ông ta có biết mày và anh Luân là ..là ..
– Biết.
– Ồ, chuyện này lạ à nha. Biết mày và anh Luân là người yêu cũ nhưng lại muốn mày đi gặp gỡ nói chuyện. Ông ta có ý đồ gì? Bộ ông ta không biết tính nết của thằng con trai trời đánh của mình sao? Làm vậy khác nào đẩy mày vào chỗ nguy hiểm?
– Những người giàu thường có suy nghĩ khác người mà.
– Rồi mày từ chối hay đồng ý?
– Từ chối nhưng không được, ông ấy đem công ty của ba ra hăm doạ, tao nói sẽ đi gặp thử một lần với điều kiện có thư ký của chồng tao đi cùng, như vậy vừa không khiến ba chồng tao ghét mà Phú cũng không thể nói tao này nọ.
Con Thư gật đầu:
– Đó cũng là một giải pháp tốt. Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?
– Đưa tao đi spa đi, tao muốn thư giãn một chút trước khi gặp lại người đó.
Con Thư cười, lại tiếp tục chọc ghẹo tôi:
– Đi spa chăm da để gặp lại chàng thì có. Thôi, hoa hậu đẹp lắm rồi, mày xem từ khi mày đăng quang đến nay chưa có hoa hậu nào vượt qua được mày, chân dài nhất, thon thả nhất, eo thon, gương mặt cũng là gương mặt đẹp nhất trong 10 năm gần đây, điểm nhân trắc học thì đạt tuyệt đối, cái gì cũng ổn trừ 1 điểm.
– Điểm gì?
– Vớ phải thằng trời đánh chứ gì. Bởi con người không ai hoàn mỹ, được cái này mất cái kia.. haix..
Con Thư thở ra rồi mở nhạc, giọng hát của nữ ca sĩ vang lên nghe thật da diết :
“Thà yêu lấy một người bình thường để đêm về thì thầm nhớ thương. Mặc cuộc đời này sao cũng được.. Ở quá khứ và cả hiện tại yêu thương nào cũng nhạt cũng phai. Chẳng ai ngồi cùng ai được hết đêm dài. Ai dối trá và ai thật lòng chẳng quan trọng nữa rồi phải không. Nơi nào còn bình yên cây sẽ mọc. Ngày nhắm mắt cho đêm tuỳ tiện. Đem mưa về đổ nặng mái hiên. Hỏi lòng người liệu có bình yên….”
Từ chiều, ba chồng tôi đã gọi nhắc nhở tôi chuẩn bị cho chỉnh chu, sau đó ông sẽ sang đón tôi đến nhà hàng. Tôi chọn một cái váy kín đáo nhưng sang trọng, tóc kéo thẳng và trang điểm kỹ lưỡng rồi cùng ba chồng mình, thư ký và cả con Thư xuất phát. Dọc đường ba chồng tôi nhắc lại bằng mọi giá phải ký được hợp đồng đó, tôi vâng dạ, trong lòng thấy nặng nề hơn.
Tới nhà hàng. Chúng tôi ngồi ở bàn mà theo ông nói thì Đặng Thành Luân sẽ đi ngang qua, lúc đó sẽ giả vở như tình cờ gặp nhau. Cũng tầm khoảng hơn nửa tiếng thì Luân thật sự xuất hiện. Anh mặc áo măng tô màu đen rất phù hợp với dáng dấp cao ráo của mình. Thấy anh, thư ký của Phú liền đứng dậy diễn y như thật:
– Anh Luân. Trùng hợp quá hôm nay anh cũng đến đây ăn hả?
Đặng Thành Luân dừng bước, tia mắt đảo một vòng rồi đáp:
– Nghe nói chỗ này khá ngon nên đến thử.
Thư ký của Phú cũng mồm mép lắm, kéo ghế ra mời Đặng Thành Luân ngồi và nói:
– Dạ chỗ này là ngon khỏi bàn luôn anh ạ. Món nào cũng ngon cũng hấp dẫn, hôm nay anh cho em phép em được mời anh. À, xin giới thiệu với anh Luân đây là chủ tịch của tập đoàn Phong Vân, còn đây là anh Đặng Thành Luân, con trai của tỷ phú John đó thưa chủ tịch.
Ba chồng tôi lập tức đứng lên bắt tay:
– Ồ, con trai của ông John đây sao. Rất vui được gặp cậu, mong cậu nể mặt cho tôi được mời cậu bữa tối hôm nay..
Đặng Thành Luân nhìn qua tôi, mà đôi mắt của ba chồng cũng thế, ông nháy mắt, tôi đứng dậy nở nụ cười công nghiệp:
– Chào anh, không biết tôi có vinh hạnh được mời anh Luân bữa tối hôm nay không nhỉ?
Đặng Thành Luân cười, nhún vai:
– Được hoa hậu mời tôi làm sao nỡ từ chối..
Thư ký cũng Phú cũng khéo léo kéo cái ghế cho Luân ngồi cạnh tôi, sau đó gọi chai rượu cao cấp và cầm menu lên nhờ tôi giới thiệu món cho Thành Luân.
– Anh ở Mỹ thời gian qua không biết có thường xuyên ăn món Việt không, nhà hàng này của bạn tôi, có rất nhiều món Việt mà không nơi nào sánh được. Có cả các loại bánh truyền thống như bánh xèo, tôi gọi thử cho anh ăn nhé?
– Được, hoa hậu gọi sao tôi ăn vậy, những chuyện ăn uống này tôi không rành lắm.. Miễn hoa hậu thấy ngon là tôi cũng thấy ngon…
Đặng Thành Luân nửa đùa nửa thật, lại còn không hề kiêng dè ba chồng tôi đang ngồi trước mặt, cứ thản nhiên nhìn tôi mà cười. Có điều ba chồng tôi không phải người nóng tính như Phú. Ông tỏ ra vui vẻ, hỏi han Thành Luân có quen khí hậu cũng như giờ giấc ở Việt Nam không, tuyệt nhiên không hề đề cập đến chuyện hợp đồng kia. Đó là một bước đi thành công của ông ấy, lấy lòng Thành Luân trước, chuyện kia thì giao lại cho tôi sau.
Vòng vo một hồi, thư ký của ba chồng tôi vào thông báo có việc quan trọng gì đó cần phải đích thân ba chồng tôi giải quyết. Ông xin phép đứng lên đi trước, còn căn dặn tôi “Tiếp đãi Cậu Luân cho chu đáo nhé con.”
Một hồi sau thư ký và con Thư cũng bảo là đi vệ sinh nhưng mất hút, trên bàn ăn chỉ còn lại hai chúng tôi. Đặng Thành Luân cầm ly rượu, lắc lắc thứ chất lỏng trong đó mà hỏi:
– Em muốn nói gì?
Tôi hơi ngạc nhiên nói:
– Tôi có muốn nói gì đâu?
Đặng Thành Luân cười, từng ngón tay thon dài của anh vẫn đang cầm ly rượu và lắc lắc nó một cách điệu nghệ:
– Không muốn gì sao em ở đây?
– Lúc nãy anh cũng nghe rồi mà, trùng hợp chúng ta gặp nhau thôi.
Đặng Thành Luân nhếch mép, sau đó cho ly rượu lên khuôn miệng của mình, nhấp một ngụm xong và nói:
– Vậy sao?
– Vâng, chính là như vậy.
– Em không nói vậy tôi nói? Thằng chồng em sao rồi? Chắc chưa chết đâu nhỉ?
– Hôm nay anh ấy sẽ xuất viện.
– Nhanh vậy à, nếu biết nó nhanh ra viện vậy hôm trước tôi đánh thêm một chút.
– Sao anh lại làm vậy, tự dưng lại gây sự đánh nhau, dù sao ở đây cũng là địa bàn của người ta, lỡ như …
Nói đến đó tôi nhận ra mình đang lo lắng quá giới hạn nên không nói nữa, còn Thành Luân lại dịch người sang gần tôi hơn, hỏi tôi bằng khuôn mặt đúng kiểu trai hư:
– Lỡ như thế nào hoa hậu nói tiếp đi.
– Không có gì…
– Hoa hậu lo cho tôi sao? Yên tâm, cuộc đời tôi chỉ thua thằng đó 1 lần, tuyệt đối không để lịch sử được lặp lại.
Ánh mắt của Luân lúc này chính là khẳng định chắc nịch. Lúc nhìn vào ánh mắt ấy tôi như quay ngược quá khứ trở về những ngày tháng trước kia, những ngày tháng chúng tôi đã từng vui vẻ hạnh phúc, xem nhau là cả bầu trời không ai có thể thay thế. Quay đi ngoảnh lại, chúng tôi đang ngồi cạnh nhau nhưng không còn là của nhau nữa rồi.
Chúng tôi, đã là của người khác…
Nghĩ như vậy, tim tôi đột nhiên nhói lên đau điếng, mũi cũng cay xè. Rõ ràng biết nghĩ đến những điều đó là sai, rõ ràng tôi không nên nhớ đến những chuyện đã cũ bởi vì tôi đã có chồng. Nhưng tình cảm ấy mà, nó là một thứ cảm xúc kỳ lạ, nó có thể khiến người ta vui buồn, sung sướng, hờn giận và cũng đau đớn khôn nguôi…
Nhấp nhấp chút rượu, rượu cay hay lòng người cay…
– Nếu thời gian quay lại, em có lấy nó không?
Tôi cười, nhìn vào ly rượu trên tay mình. Trên ly, bóng tôi in hằn lên đó, phụ nữ xinh đẹp thôi chưa đủ, còn phải may mắn nữa .
– Trên đời này có hai thứ không thể trở lại, đó là thời gian và thanh xuân của mỗi con người. Biết rõ không thể quay lại thì hà cớ gì phải bận lòng những chuyện không xảy ra.
Đặng Thành Luân cười, hai đồng tiền xoáy sâu vào trong tạo ra một lõm tròn rất đẹp:
– Đúng là hoa hậu, vừa có nhan sắc, vừa có tri thức. Cạn ly..uống hết nhé, chẳng mấy khi được ngồi với hoa hậu thế này..
Sau mấy ly rượu, tôi bắt đầu mở lời chuyện ba chồng nhờ vả, dĩ nhiên là phải dò la tâm ý của Thành Luân trước xem anh ấy có còn muốn làm ăn chung nữa không:
– Sau chuyện vừa rồi không biết anh còn nhã hứng với dự án kia nữa không? Tôi thấy dự án đó rất tốt, nếu là tôi tôi nhất định đầu tư.
– Vậy sao? Hay là làm theo lời hoa hậu đi. Tôi sẽ đầu tư..
Tôi hơi nghi hoặc, sao Đặng Thành Luân lại dễ dàng đồng ý như vậy:
– Anh nói thật?
– Trước giờ tôi có lừa em chưa?
Tôi nuốt nước bọt xuống cổ họng xác nhận lại lần nữa, Đặng Thành Luân vẫn xác nhận sẽ đầu tư vào dự án đó.
– Có phải anh có điều kiện gì không?
– Không có.
Kỳ lạ, hết sức kỳ lạ.
– Vậy ngày mai chúng ta gặp nhau để xem lại hợp đồng và ký tên luôn nhé.
– Cứ làm theo ý em..
Tôi lại kinh ngạc nhưng dĩ nhiên là không có ý kiến gì, cứ thấy có chỗ nào đó sai sai, sao tự dưng Đặng Thành Luân lại dễ dàng đồng ý đến mức không cần thuyết phục hay làm khó hạch sách gì tôi. Càng dễ có được cái gật đầu ấy, tôi càng thấy bất ổn.
– Mừng chúng ta hợp tác hôm nay phải uống hết chai này mới được về.
Thư ký của Phú và con Thư sau một hồi mất tích thì cũng có mặt và biết được Thành Luân đã đồng ý ký hợp đồng thì tên thư ký liên tục rót rượu xu nịnh lấy lòng Thành Luân đủ kiểu, tôi bắt buộc cũng phải uống hết ly nọ đến ly kia. Rượu thì mạnh mà tửu lượng có hạn, chẳng mấy chốc đầu óc tôi đã lâng lâng, mặt mũi nóng lên nhưng tên thư ký vì chiều lòng Thành Luân mà cứ rót rượu mãi, tôi nói:
– Tôi thấy hơi mệt rồi, không uống nổi nữa, anh và anh Luân cứ uống đi, tôi ngồi đây nghe các anh nói chuyện..
Khều khều con Thư đi vào nhà vệ sinh, tôi bảo nó:
– Tao mệt quá, về thôi.
– Ừm, ra ngồi tí đi rồi về.
Ra ngoài, rượu trong chai cũng đã cạn, tôi xin phép về trước để ngày mai còn chuẩn bị cho buổi gặp gỡ ngày mai. Lúc đi đến cửa tôi xoay người nhìn thấy Đặng Thành Luân đang nhìn theo, trên môi là nụ cười khó hiểu.
Lúc tôi về đến nhà thì dì Trúc liền kéo tôi lại và nói:
– Cô My, tôi bảo cô cái này.
– Có chuyện gì vậy dì?
– Cậu Phú, cậu ấy đang trong phòng, mặt mũi hầm hầm hừ hừ khó chịu lắm, cô coi chừng nghen.
– Không phải anh ấy về bên nhà sao?
– Bà chủ bảo về bên đó cho bà chủ chăm sóc nhưng cậu Phú không chịu.
– Tôi biết rồi. Dì đi nghỉ đi, khuya rồi.
– Vâng. Cậu ấy nói gì thì cô nhịn cho qua chuyện, đừng có cãi lại khổ thân.
Tôi gật đầu đi vào trong. Trong phòng đèn sáng hoắc. Phú nằm tựa lưng vào đầu giường, từ ánh mắt đến cả khuôn mặt đều rất khó chịu. Thấy tôi thì nhếch mép khinh khỉnh:
– Chịu về rồi à?
Tôi cũng không muốn cãi nhau với anh ta nên nói:
–Bên ông John đã đồng ý ký hợp đồng nên tôi và thư ký của anh ở lại nói chuyện với họ một chút để mai ký hợp đồng luôn. Nếu mai anh khoẻ chúng ta cùng đi.
– Thế à, cô làm sao mà nó chịu ký hợp đồng nhanh vậy, ngủ với nó à?
– Có cả ba và thư ký của anh đi cùng, anh muốn biết thì hỏi người của mình là rõ.
Tôi mệt mỏi tẩy trang lớp trang điểm trên mặt. Cứ nghĩ có ba và cả thư ký người thân cận của anh ta đi theo thì không sao. Nào ngờ đâu còn chưa tẩy trang xong khuôn mặt thì Phú từ trên giường phóng như bay xuống, túm lấy cổ tay tôi ném lên giường, thô bạo xé bộ váy tôi đang mặc, dở chứng ghen tuông muốn kiểm tra trên người tôi có dấu vết gì không.
Tôi bất mãn buông thõng cơ thể để anh ta muốn làm gì thì làm. Không tìm được vết tích, Phú lại cho rằng “Chúng mày ăn vội ăn vàng ở đâu nên mới không để lại bằng chứng, định qua mặt tao à, thằng này không dễ bị qua mặt đâu.”
Tôi cười nhạt:
– Anh nói vậy khác nào anh đang ám chỉ ba anh bắc cầu cho tôi ngoại tình. Anh nên nhớ cho rõ là ba anh yêu cầu tôi đi dù tôi đã từ chối rất nhiều.
– Mày nói cái gì, mày còn dám đổ thừa cho ba tao nữa hả?
Trên giường, Phú ngồi lên cơ thể trần trụi của tôi định đánh tôi, nhưng giây phút cánh tay ấy định giáng xuống mặt những bạt tai chí mạng thì bỗng khựng lại. Không biết hắn nghĩ gì mà không đánh tôi, lại chuyển sang cởi bỏ quần áo của bản thân rồi lao vào tôi hùng hục. Cứ như vậy mà cầm thanh thịt của mình đâm thẳng vào cô bé khiến cho tôi đau đớn bấu tay vào tấm ga trải giường chịu trận. Hắn bóp cằm tôi nghiến răng:
– Sao mày không r. ê. n hả? Mở miệng lên r ê n lớn lên cho t a o.
Càng nói, Phú cứ như con thú hoang dã hùng hục ra vào nơi cánh rừng khô hạn. Vừa đưa đẩy vừa chửi rủa mạt sát tôi. Cũng may cho tôi là chỉ tầm chưa đến 10 phút là Phú đã không trụ nổi, chứ nếu không tôi sợ bản thân bị hắn ta dày vò đến ch ê t mất.
Xong việc, hắn rút mạnh thanh thịt của mình ra, chồm người lấy cái ví tiền rồi rút ra một xấp tiền không rõ là bao nhiêu, ném mạnh vào người tôi rồi nhếch mép cười. Tôi cau mày hỏi:
– Anh làm vậy là có ý gì? Tôi không phải gái làng chơi mà anh hành xử kiểu đó. Hay anh quen tay rồi?
Phú đưa khuôn mặt mình gần khuôn mặt tôi mà nhấn mạnh từng chữ cho tôi nghe :
– Chứ mày nghĩ mày là ai. Một hoa hậu mà lại nói dối trắng trợn rằng mình còn trinh để được lấy đại gia thì đéo để tao phải trân trọng. ( Cười khẩy) Trong mắt tao mày cũng chỉ là một nơi để giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi.. Biết chưa??
Hắn chỉ ngón tay vào mặt tôi, nghiến hàm răng của mình keng két:
– Đợi mọi chuyện xong cả rồi tao mới tính sổ với chúng mày, từ thằng chó ấy đến mày tao đều không tha cho đứa nào, tao sẽ khiến cho chúng mày phải hối hận.
Hắn ta gầm gừ rồi vơ lấy cái áo đi trong đêm. Mình tôi nằm đó không mảnh vải che thân nhìn những tờ tiền vương vãi trên giường mà bật cười thành tiếng. Nhưng tại sao đang cười mà nước mắt lại chảy ra, chảy vào miệng mặn chát…