Trong Loạn Thế

Chương 9: Di vật để lại



Một năm kể từ ngày đại nạn thoáng cái đã qua…

Bên dưới lòng đất, trong căn cứ huấn luyện bí mật, một đôi nam nữ vẫn đang miệt mài tập luyện bất kể ngày tháng.

Dương Việt và Dương Tố Vy gần như bị Trương Xuân Hoa cô lập với thế giới bên ngoài, cuộc sống một năm qua chỉ có luyện tập khắc nghiệt, ăn uống và ngủ.

Cứ mỗi một ngày khi hoàn thành các bài tập được giao, thì ở ngay ngày thứ hai…mức độ tập luyện lại được nâng cao thêm một bậc.

Cũng chính vì như vậy, hai anh em gần như luôn ở trạng thái căng sức, mệt mỏi sau những ngày dài, chỉ biết ôm nhau và ngủ như chết, tích tụ năng lượng cho ngày mai lại đến.

Đối với một nam một nữ ở độ tuổi trưởng thành, nhu cầu về phương diện sinh lý là điều khó thể nào tránh khỏi.

Nhưng trong vòng một năm qua, dù tình yêu của hai anh em ngày càng lớn hơn, nhưng trong đầu hai người thậm chí không có ý định chạm đến phương diện ái ân nam nữ.

Có quá nhiều kiến thức và bài học cần được đầu não tiếp thu, có quá nhiều hình thức tập luyện khắc nghiệt sẳn sàng vắt kiệt sức của cơ thể.

Có những đêm Dương Việt giật mình tỉnh lại, phát hiện mình vừa mộng tinh, dù rất muốn đè cô em gái mỹ nhân đang ngủ trong lòng ra phát tiết nhưng lại sợ làm nàng mệt mỏi, hôm sau không đáp ứng nổi yêu cầu huấn luyện lại bị Trương Xuân Hoa trách phạt.

Dương Tố Vy cũng giống như thế.

Nhiều đêm nàng nằm mơ Dương Việt hôn hít, vuốt ve khắp cơ thể mình, đem dương vật ngoại cỡ đó chiếm hữu lấy cơ thể trinh nguyên của mình, khi tỉnh lại âm đạo đã trở nên ẩm ướt.

Nàng lại lo lắng nếu quấn lấy hắn sẽ ảnh hưởng đến kết quả tập luyện của ngày hôm sau, cuối cùng chỉ đành cắn răng cho qua cơn động tình bao trùm cơ thể.

Huấn luyện tàn khốc là thế, thành quả thu lại đương nhiên cực kỳ kinh người.

Dương Việt lúc này đã không còn là tên thanh niên cao gầy thư sinh như trước.

Ngược lại với thể hình săn chắc như một vận động viên chuyên nghiệp trưởng thành, cơ bụng sáu muối, từng đường nét cơ thể rõ ràng như điêu khắc, từng khối cơ bắp tràn đầy sức mạnh, khuôn mặt trở nên góc cạnh, sắt bén, hai mắt lấp lánh hữu thần.

Dương Tố Vy cũng có những biến đổi rõ nét.

Nàng đã không còn là thiếu nữ mong manh yếu đuối như ngày nào hở tí là nước mắt lưng tròng.

Nàng hiện tại cao gần một mét tám, khuôn mặt thiên thần trở nên sắc sảo, đôi mắt đẹp nhạy bén, dáng người cân đối dẻo dai, đôi chân dài miên man nuột nà gợi cảm, mông và ngực tuy nẩy nở nhưng lại vểnh cao lên đầy khiêu khích chứ không rủ xuống vì quá to lớn cần đến đồ lót nâng đỡ.

ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG…

Tiếng súng ngân vang trong sàn tập, Dương Việt hiên ngang đứng thẳng, trong tay là khẩu Mark 23 đang bay múa.

Không cần quan sát, ngón tay liên tục bóp cò.

Hàng loạt bia ngắm vừa mới trồi lên đã bị xuyên thấu hạch tâm, hóa thành mảnh vụn.

Đáng nói ở chỗ, Dương Tố Vy lại đứng cùng hàng ngũ với những cái bia ngắm đó ở khoảng cách rất gần.

Điều này đồng nghĩa với nếu Dương Việt bắn trượt, viên đạn có thể xuyên thủng đầu nàng.

Ở phía ngược lại, Dương Tố Vy cong môi tự tin, hai tay cầm hai khẩu Smith & Wesson điên cuồng xả đạn, xuyên thấu tất cả những tấm bia ở trước và sau Dương Việt chuẩn chỉ từng mm.

Bắn hết đạn trong băng, hai anh em ném súng xuống mặt đất, lại chụp lấy một loại súng khác nâng lên.

Chỉ là chưa kịp lắp đạn, thanh âm của Trương Xuân Hoa đã từ bên ngoài vọng vào:

“Hôm nay dừng ở đây đi…”

Nàng cất bước đi vào khiến Dương Việt và Dương Tố Vy cùng lúc tròn xoe mắt.

Bởi vì xuyên suốt một năm qua, Trương Xuân Hoa vẫn luôn lấy hình tượng chuyên nghiệp của một mật vụ cao cấp ở cùng với hai người.

Nhưng hôm nay, nàng lại trở về với bộ váy vải lụa quen thuộc, tóc dài búi cao như thục nữ, dung nhan tuyệt mỹ tràn đầy nhu hòa.

Điều này khiến Dương Việt và Dương Tố Vy có cảm giác nữ nhân trước mặt mới thật sự là nàng, còn người huấn luyện bọn hắn là do kẻ khác ngụy trang mà thành.

“Giáo Viên, với trình độ hiện tại chúng ta đang ở mức nào?” Dương Tố Vy nhịn không được lên tiếng hỏi.

“Xem như mật vụ cấp S!” Trương Xuân Hoa mỉm cười nói:



“Huấn luyện đã chính thức kết thúc, không cần gọi Giáo Viên!”

Hai anh em kinh ngạc nhìn lấy nhau, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.

“Hai đứa không hổ danh là con của hắn, được hắn di truyền nên thiên phú tốt nhất trong những người mẹ đã từng gặp!” Trương Xuân Hoa vỗ tay tán thưởng:

“Vốn cho rằng phải mất ít nhất ba năm mới đạt cấp S, nhưng sự tiến bộ của hai đứa quá đáng kinh ngạc, chỉ mất một năm thời gian!”

Dương Tố Vy âm thầm bĩu môi, thầm nghĩ ta cũng không phải con ruột của ba Dương Quá.

“Vì sao không tiếp tục huấn luyện, bên trên cấp S vẫn còn SS, SSS và SSS+ chờ chúng ta chinh phục!” Dương Việt thắc mắc hỏi.

Huấn luyện gần một năm có những tiến bộ kinh người, hắn lòng nuôi tham vọng đạt được đẳng cấp như ông già.

Trương Xuân Hoa lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Huấn luyện chỉ giúp một người đạt đến cấp S là tối đa!”

“Muốn tiếp tục tăng cấp, hai đứa cần có những thứ đặc biệt hỗ trợ hoặc tự mình trải qua các trận chiến sinh tử sống còn thực thụ, lập những chiến công hiển hách cho quốc gia và thế giới!”

“Toàn bộ thế giới này có không hơn 200 mật vụ cấp S, không hơn 50 mật vụ cấp SS, không đến 10 mật vụ SSS…về phần SSS+ chỉ còn lại 3 người!”

Dương Việt cùng Dương Tố Vy hít sâu một hơi khí lạnh, không ngờ thành tựu của ông già lại kinh khủng đến thế.

“Vốn định chờ thêm một đoạn thời gian khi căn cơ của hai đứa vững chắc hoàn toàn mẹ mới giúp các con đột phá!” Trương Xuân Hoa nhẹ chau đôi mày liễu:

“Nhưng với tình hình hiện nay trên thế giới, thực lực buộc phải tăng mạnh trong thời gian ngắn rồi!”

Hai anh em sắc mặt ngưng trọng: “Thế giới hiện nay sao rồi?”

Trương Xuân Hoa chỉ ngón tay điểm vào một vách tường.

CHIẾU…

Vách tường hiện ra màn hình tivi lớn, từng đoạn hình ảnh đập vào mắt hai anh em kèm theo đó là âm thanh lo lắng của biên tập viên thời sự:

“Sau một năm Virus cổ đại dưới lòng Bắc Cực tỉnh giấc, số lượng người biến thành Zombie đang điên cuồng gia tăng, thống kê đã có hơn 2 tỷ người, Y Tế toàn cầu chưa có biện pháp phòng trị!”

“Cách duy nhất để không nhiễm Virus Zombie là được Trùng Ký Sinh từ ngoài vũ trụ nhận chủ hóa thành Dị Nhân, tuy nhiên điều này cũng mang đến những hệ quả không đáng có!”

“Khi bỗng nhiên được trở thành Dị Nhân, vô số kẻ lòng dạ bất chính đã sinh lòng phản loạn, ỷ vào sức mạnh đột biến chống lại các chính phủ trên thế giới, ngược đãi hòa bình, muốn tự mình thành lập địa bàn để trở thành chúa tể một phương!”

“Vô số tổ chức phi pháp do các Dị Nhân lập ra, điên cuồng chiếm đoạt lương thực và tài sản, trắng trợ làm việc ác để thỏa mãn tham vọng, đến nay đã thương vong trăm triệu người dân vô tội và vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại!”

“Để chống lại Dị Nhân phải dùng Dị Nhân, Liên Hợp Quốc thống nhất thành lập tổ chức mang tên Trấn Thế Hội nhằm chiêu mộ tất cả những Dị Nhân anh hùng gia nhập, trấn áp các phần tử Dị Nhân cực đoan và phản loạn, đem lại hòa bình cho toàn thế giới…”

Bên trong màn ảnh có cảnh tượng toàn bộ thành phố hoang tàn, khắp mọi ngõ ngách là những con người đã biến thành xác sống với hình thù dữ tợn, sẳn sàng sâu xé bất kỳ con mồi nào chưa bị nhiễm Virus khi lọt vào tầm mắt.

Lại có cảnh tượng những nhân loại sở hữu sức mạnh siêu nhiên, kẻ triệu hồi Sấm Sét, kẻ chém ra Cuồng Phong, kẻ điều khiển Đại Địa đánh cướp xe lương thực của chính phủ, trắng trợn giết người, hiếp dâm để thỏa mãn thú tính.

Một số địa điểm người dân tập trung an toàn cũng bị Dị Nhân cường thế tập kích, súng đạn vô hiệu trước mặt bọn chúng, vũ trang hạng nặng cũng khó lòng tiêu diệt.

“Cái gì thế này…khoa học viễn tưởng sao?” Dương Tố Vy không dám tin thốt lên một câu như vậy.

Dương Việt cũng siết chặt nắm tay.

Đứng trước lực lượng của các Dị Nhân kia, mật vụ cấp S như hắn không có bất kỳ khả năng nào để đối kháng.

“Mọi thứ là sự thật!” Trương Xuân Hoa vung tay tắt màn hình, nghiêm trọng nói:

“Sợ rằng ngay cả Dương Quá cũng không ngờ đến thế giới sẽ phát sinh theo chiều hướng như vậy!”

“Virus cổ đại và trùng ký sinh đến từ vũ trụ mới thật sự là đại nạn, chẳng ai thần thánh đến mức dự đoán trước được những điều này!”

“Không!” Dương Việt lắc đầu: “Đại nạn chân chính là lòng người bất chính!”

“Nói rất hay!” Trương Xuân Hoa đồng ý tán thưởng, ôn hòa nhìn đôi nam nữ:



“Đây có thể xem là thời kỳ loạn lạc, vậy nên để có thể sinh tồn…chúng ta phải càng mạnh hơn, bằng không cả đời chỉ có thể trốn dưới lòng đất!”

“Sợ rằng trốn dưới đất cũng không an toàn, có trời mới biết bỗng một ngày có bị tên Dị Nhân nào đó độn thổ phát hiện hay không!” Dương Tố Vy lo lắng lẩm bẩm.

“Cho nên chúng ta mới cần đến di vật mà ba mẹ Dương Việt để lại!” Trương Xuân Hoa mỉm cười, lấy ra cái hộp sắt mà Dương Quá giao phó trước đó.

Dương Việt nhìn vào, vẫn là một chiếc IPHONE, một khẩu súng ngắn, một ống tiêm thần bí và vài quyển sách cũ kỹ phủ bụi.

“Con có biết thân phận của mẹ mình?” Trương Xuân Hoa cười hỏi.

Dương Việt lắc đầu, hắn thậm chí không có ký ức nào về mẹ cả.

Dương Tố Vy tò mò lắng nghe.

“Mẹ của Dương Việt là một nữ anh hùng như Dương Quá vậy, nàng tên là Long Nữ, cũng là mật vụ cấp SSS+ đã hy sinh vì nhiệm vụ cao cả!” Trương Xuân Hoa biểu hiện kính nể nói.

“Long Nữ?” Dương Việt lẩm bẩm đọc lên cái tên này, cảm giác đây không phải tên của người Đại Việt.

“Ba của con là người gốc Việt, mẹ của con lại là người gốc Hoa!” Trương Xuân Hoa hít sâu một hơi nói ra:

“Nàng là truyền nhân cuối cùng của các Đại Môn Phái Võ Học Cổ Truyền Trung Quốc, là mật vụ có lực chiến đấu khủng bố nhất trong các mật vụ trên toàn thế giới!”

“Ngay cả Dương Quá cũng chỉ thắng nàng ở phương diện khoa học kỹ thuật, lĩnh vực quân sự, vũ lực thì lại kém xa!”

Nói xong, không đợi Dương Việt và Dương Tố Vy lấy lại tinh thần, đã thấy Trương Xuân Hoa lật những trang sách cũ bên trong hộp sắt ra.

Hai người đưa mắt nhìn vào, phát hiện những dòng chữ cổ lão miễn cưỡng có thể đọc được.

Cửu Dương Thần Công.

Cửu Âm Chân Kinh.

Võ Đang Tâm Pháp.

Thiếu Lâm Tuyệt Học.

Tiêu Dao Phái Toàn Thư.

Năm quyển sách cũ kỹ trở nên uy nghiêm đến khó tả.

“Luyện được tinh thông bất kỳ loại nào bên trong năm quyển này, lực chiến của hai đứa chắc chắn không thua Dị Nhân thông thường!” Trương Xuân Hoa ánh mắt lóe sáng nói:

“Long Nữ chỉ tinh thông Cửu Âm Chân Kinh và Võ Đang Tâm Pháp đã trở thành mật vụ SSS+ với chiến lực cao nhất!”

“Chúng nó là tập hợp bát đại tinh hoa của võ học toàn Trung Quốc!”

Dương Việt cùng Dương Tố Vy liếc mắt nhìn nhau, không quá mức vui mừng, ngược lại càng e ngại hỏi:

“Để tinh thông một loại cần mất bao lâu?”

“Thiên phú tốt cách mấy cũng tốn ít nhất 10 năm!” Trương Xuân Hoa thản nhiên đáp.

“Quả nhiên...” Hai anh em cười khổ không thôi.

10 năm sau, thế giới đã loạn thành cái dạng gì rồi?

“Đừng quên còn có thứ này!” Trương Xuân Hoa thần bí cười cười, cầm lấy cái ống tiêm được đặt trong hộp sắt:

“Đây là di vật quan trọng nhất của cả Dương Quá và Long Nữ để lại cho con trai của họ!”

“Nó là thứ đồ gì?” Hô hấp của Dương Việt trở nên dồn dập lên.

Trong ánh mắt đầy mong đợi của Dương Tố Vy và Dương Việt, Trương Xuân Hoa liếm nhẹ môi đỏ, phun ra từng chữ:

“Siêu Huyết Thanh Chiến Binh dung hợp Công Lực cả đời của Long Nữ!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.