5 giờ sáng hôm sau, Kha Tịch Tuyết từ bệnh viện trở về.
Nhưng vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Ỷ Thanh Lan, nằm bất động dưới sàn nhà, cách chỗ cửa ra vào căn hộ không xa.
Kha Tịch Tuyết vô cùng hoảng sợ, vội vàng chạy đến quỳ xuống sàn nhà bên cạnh cô.
Vươn tay nâng đầu cô dậy, vén mớ tóc rối bù qua một bên, vỗ nhẹ lên gương mặt đã trắng bệch của Ỷ Thanh Lan.
- Thanh Lan... em sao thế này? Em tỉnh lại đi! Đừng làm chị sợ mà.
Gọi mãi cũng không thấy cô có dấu hiệu tỉnh lại.
Kha Tịch Tuyết hoảng loạn móc ra chiếc điện thoại trong túi xách, gọi đến bệnh viện nơi cô ta đang làm việc.
Nhờ người cho một xe cứu thương, đến chung cư mà cô ta cùng Ỷ Thanh Lan đang sống.
Dù cũng là Bác sĩ, nhưng Kha Tịch Tuyết nghĩ rằng ở bệnh viện sẽ có trang thiết bị hiện đại.
Nếu như Ỷ Thanh Lan bị động thai, đến bệnh viện có nhiều Y Bác sĩ, sẽ thuận tiện hơn cho việc khám, cứu chữa cho cô.
Với lại, lúc này Kha Tịch Tuyết thật sự rất rối.
Sợ để Ỷ Thanh Lan ở nhà, lỡ xảy ra chuyện gì, thì cô ta có hối hận cũng không kịp.
Bởi vì, những người trên xe cứu thương đều là đồng nghiệp thân thiết, từng đến nhà Kha Tịch Tuyết chơi vài lần.
Cho nên, khi xe vừa dừng lại trước cổng chung cư, bọn họ chủ động lên nhà hỗ trợ Kha Tịch Tuyết, đưa Ỷ Thanh Lan xuống lầu, cho lên xe cứu thương rồi đưa thẳng đến bệnh viện.
Ở bệnh viện, Bác sĩ cũng là đồng nghiệp của Kha Tịch Tuyết, chuẩn đoán Ỷ Thanh Lan bị ngất xỉu là do ngồi lâu ở một tư thế rồi đột ngột đứng dậy. Khiến cho lượng máu trong cơ thể không được lưu thông, dẫn đến tình trạng tụt huyết áp.
Còn có... do Ỷ Thanh Lan bị thiếu máu, cộng thêm chế độ ăn uống, ngủ nghỉ thất thường, nên mới bị xỉu như vậy.
Nhưng thật may, cô được đưa đến bệnh viện kịp thời, nên cả hai mẹ con đều an toàn.
Ỷ Thanh Lan được truyền máu vào trong cơ thể, không bao lâu thì tỉnh lại.
Cô nhìn quanh một hồi, mới định hình được rằng mình đang ở một nơi xa lạ.
Chính xác là đang ở trong bệnh viện, chứ không còn ở nhà của Kha Tịch Tuyết.
Mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, thật sự khiến cô cảm thấy khó chịu.
Kha Tịch Tuyết ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn thấy Ỷ Thanh Lan đã tỉnh lại, thì không tránh khỏi kích động vì vui mừng, vội vàng lên tiếng nói.
- Thanh Lan, em tỉnh lại rồi sao?
Thấy cô có ý định ngồi dậy, Kha Tịch Tuyết lại gấp gáp ngăn lại.
- Sức khỏe của em còn yếu, vẫn còn phải truyền máu, cứ nằm nghỉ ngơi đi.
Ỷ Thanh Lan nhìn một bàn tay của mình đang được cắm kim truyền, ngỡ ngàng hỏi.
- Chị, sao em lại ở đây?
Nghe cô hỏi, Kha Tịch Tuyết cũng kể lại tất cả những gì, mà bản thân nhìn thấy hồi sáng sớm, lúc vừa trở về nhà.
- Ban sáng, chị từ bệnh viện về, nhìn thấy em ngất xỉu dưới sàn nhà, nên đã gọi xe cứu thương đưa em đi bệnh viện. Cũng may là hai mẹ con đều không sao.
Nói đến đây, chị họ của Ỷ Thanh Lan vừa giận lại vừa thương.
- Đấy, thấy chưa? Bác sĩ bảo do chế độ ăn uống, ngủ nghỉ của em không hợp lý, lại không được bổ sung đầy đủ chất sắt, dẫn đến tình trạng thiếu máu, nên mới bị ngất xỉu đấy.
- Chị đã nhắc nhở nhiều lần rồi! Em bây giờ đang mang thai, nên tập trung đương thai cho tốt! Đừng có nghĩ ngợi lung tung. Thế mà có chịu nghe đâu.
- Nếu chị không về kịp lúc rồi đưa em đi bệnh viện, thì có phải là hai mẹ con đã gặp nguy hiểm rồi không?
Cô không nói gì nữa, hai mắt nhìn thẳng lên trần nhà màu trắng xoá, lại nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua.
Có tới hai giọt nước không màu, từ trong viền mắt chảy sang hai bên thái dương, rồi rơi tọt xuống vành tai.
Kha Tịch Tuyết nhìn thấy Ỷ Thanh Lan lại khóc, nghĩ rằng là do cô ta trách móc, nên mới thành ra như vậy.
Cô ta nhất thời lúng túng, gấp gáp nói thêm một câu.
- Chị xin lỗi! Phụ nữ mang thai rất dễ bị xúc động. Lẽ ra, chị không nên nói như vậy. Em đừng giận chị, có được không?
Ỷ Thanh Lan nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo không phải do Kha Tịch Tuyết nên cô mới khóc.