- Tôi nghe nói hôm qua là cậu Lưu đây, đưa vợ tôi vào bệnh viện phải không? Thật lòng cảm ơn cậu rất nhiều! Nếu như không có cậu, không biết bây giờ bà xã của tôi thế nào rồi.
Lưu Trạch Vĩ trước giờ không có thành kiến với Dương Đổng Triệt.
Nghe hắn nói tiếng cảm ơn, anh ta cũng nở một nụ cười tiêu chuẩn.
- Đồng nghiệp giúp đỡ nhau là chuyện nên làm, Dương thiếu không cần khách sáo như vậy đâu.
- À phải, chân của Thanh Lan đúng là bị trẹo. Bác sĩ nói cô ấy vẫn nên ở bệnh viện, để tiện theo dõi đến hết ngày hôm nay, phần chân bị trẹo sẽ khỏi trong vòng từ hai tuần đến hai tháng.
- Trong thời gian này, Thanh Lan không nên đi lại, lúc ngồi nên kê cao chân để vùng chân không bị ảnh hưởng. Còn lại không có gì đáng lo ngại.
Lưu Trạch Vĩ đã nói như vậy rồi, hắn cũng không định cảm ơn lần nữa, mà chỉ gật đầu xem như đã hiểu.
Lưu Trạch Vĩ nhìn vào đồng hồ đeo ở cổ tay, sau đó lại nói.
- Nếu Dương thiếu đã đến rồi thì tôi giao Thanh Lan lại cho cậu. Không còn việc gì thì tôi xin phép đi trước.
Dương Đổng Triệt cảm thấy Lưu Trạch Vĩ này không đáng ghét giống Phó Kiến Đằng, hắn cũng lịch sự đáp.
- Cậu Lưu về thong thả! Tôi không tiễn nữa.
Lưu Trạch Vĩ rời khỏi phòng, Nhạc Yên cũng đi theo.
Không chỉ là cùng nhau rời đi, mà cô ta còn bám theo Lưu Trạch Vĩ ra đến ngoài sân của bệnh viện.
Giọng nói của Nhạc Yên hết sức dịu dàng, khác hẳn với thái độ của cô ta khi đối đáp với người khác.
- Anh, chúng ta đi ăn sáng được không?
Đáp lại sự chủ động của một cô gái, Lưu Trạch Vĩ lại lạnh lùng từ chối thẳng thừng.
- Cô thích thì đi một mình đi. Tôi không rảnh!
Dứt lời, mỗi bước đi của anh ta càng dài hơn, không để Nhạc Yên có cơ hội đuổi kịp.
Nhạc Yên cùng Lưu Trạch Vĩ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên bên nhau.
Cô ta bước vào giới giải trí, đến Tập đoàn Xuân Loan làm việc, từ bỏ luôn ước mơ làm Bác sĩ của mình, cũng chỉ vì Lưu Trạch Vĩ.
Nếu Nhạc Yên lạnh lùng với cả thế giới, chỉ ôn nhu với một mình anh ta.
Thì Lưu Trạch Vĩ chính là dịu dàng với cả thế giới, chỉ thờ ơ với một mình cô ta.
Mặc dù đã sớm quen với thái độ của anh ta đối với mình, nhưng khi nhìn thấy Lưu Trạch Vĩ tỏ ra quan tâm Ỷ Thanh Lan, nhưng lại bỏ rơi cô ta.
Nhạc Yên khó tránh khỏi đố kỵ trong lòng.
Cô ta đứng đó nhìn bóng dáng quen thuộc xa dần, viền mắt liền mọng nước.
Quay trở lại phòng bệnh, Dương Đổng Triệt nhìn thấy Phó Kiến Đằng vẫn đứng đấy, không có ý định rời đi.
Hắn liền khó chịu mà đuổi khéo.
- Cậu Phó, ở đây có tôi chăm sóc cho vợ tôi được rồi. Tôi thấy cậu vẫn nên đến Tập đoàn đi thì hơn.
Hắn đã nói thế rồi.
Nếu Phó Kiến Đằng còn không chịu rời khỏi, chẳng khác nào tự thừa nhận bản thân không có liêm sỉ cả.
Anh ta coi Dương Đổng Triệt như người vô hình, ôn hoà nở nụ cười với Ỷ Thanh Lan.
- Em nghỉ ngơi đi, tôi về đây. Buổi tối sẽ quay lại thăm em.
Phó Kiến Đằng nhất định phải nói một câu, chọc cho hắn nổi máu ghen, rồi mới xoay người bước ra khỏi phòng.
Ỷ Thanh Lan biết rõ anh ta là cố tình muốn khiêu khích hắn.
Cho nên ngay sau khi Phó Kiến Đằng đi khuất, cô lại gấp gáp muốn giải thích với Dương Đổng Triệt.
- Anh đừng giận! Em đã nói rõ với Phó Kiến Đằng rồi! Chỉ là anh ta không chịu nghe lời em.
Cô nhìn qua biểu cảm trên mặt hắn, ngập ngừng một chút, cảm thấy có những chuyện vẫn nên nói rõ với hắn thì hơn.
- Còn tối qua... là do đợi anh lâu quá, mà lúc ấy chị Nhạc Yên nói bị rơi mất một cái bông tai, nên em mới cùng chị ấy quay lại bên trong Tổng Công ty để tìm.
- Không ngờ... có người đẩy em ngã xuống cầu thang bộ.
Dương Đổng Triệt đêm qua trong lúc say rượu, đã lên giường với người phụ nữ khác.
Thậm chí đến chuyện cô bị tai nạn rồi phải nhập viện, thế mà tới bây giờ hắn mới biết.
Vậy... hắn có tư cách gì để mà giận cô chứ?
Chỉ là... khi nghe tới chuyện Ỷ Thanh Lan người khác hãm hại, đẩy ngã xuống cầu thang.
Hắn liền vô cùng sửng sốt.
Nhưng... biểu hiện ngoài mặt lại vẫn tỏ ra không mấy bất ngờ, khác hẳn với nội tâm của hắn lúc này.
- Cô bị ai đẩy ngã?
Rốt cuộc lại là tên nào chán sống dám động vào vợ hắn chứ?
Ỷ Thanh Lan lắc đầu thở dài.
- Lúc đó trời tối, người kia lại đứng phía sau. Em cũng không biết là ai muốn hại em nữa.
Nếu cô đã không biết người hại mình là ai, Dương Đổng Triệt cảm thấy thay vì hỏi cô, hắn vẫn là tự mình điều tra thì hơn.
Rất nhanh liền đổi sang một chủ đề khác.
- Từ tối qua đến giờ đã ăn gì chưa?
Ỷ Thanh Lan nhẹ nhàng đáp, trong khi hai mắt vẫn lén quan sát biểu cảm trên mặt hắn.