- Vô lý. Con đó chưa gì đã dính scandal, mà dự án phim Nợ Tình chưa công bố Diễn viên.
- Tại sao ban lãnh đạo lại không đổi Diễn viên khác, cho vai Chu Tịch Ly thay nó chứ?
Orla tay vẫn chưa tháo bột, ngồi trong phòng Phó Giám đốc Tài vụ tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Phó Giám đốc Tài vụ Tập đoàn Xuân Loan chính là anh họ của cô ta.
Sau khi cô ta có chút danh tiếng trong giới giải tr,thì liền lo lót cho người nhà mình vào vị trí này, hòng củng cố địa vị của mình trong Tập đoàn.
Anh họ cô ta tên Trần Duẫn, anh ta thấy Orla có phần lớn tiếng thì vội vàng đứng dậy khỏi ghế, đi về phía cửa phòng mà hé cửa nhìn trên liếc dưới xem có ai đi qua hay không.
Sau khi không nhìn thấy người nào, anh ta mới yên tâm đóng cửa lại, quay về ngồi xuống ghế trước mặt cô em họ, nhỏ giọng nói.
- Bé cái mồm thôi. Lời này để người khác nghe được thì không hay đâu.
Trần Duẫn cũng không phải kẻ ngốc, mà ngược lại anh ta còn rất quỷ quyệt.
Nhưng vẫn phải nịnh bợ cô em họ này, với hy vọng có thể ngồi vững ở cái vị trí Phó Giám đốc Tài vụ.
- Em quên là cô ta là người duy nhất, được đích thân Giám đốc Nhân sự phỏng vấn riêng rồi sao? Lại còn cộng thêm việc chưa gì cô ta, đã trở thành Diễn viên chính thức của Tập đoàn.
- Chồng cô ta chính là Tổng Giám đốc điều hành Tập đoàn Dương thị, có lẽ đã lo lót hết cho cô ta rồi.
- Muốn đối phó với cô ta không phải chuyện đơn giản đâu.
Orla hiện tại tuy vô cùng bực bội, nhưng cô ta cảm thấy lời Trần Duẫn nói vô cùng có lý.
Muốn đối phó với Ỷ Thanh Lan, xem ra phải dùng đến thủ đoạn cao tay hơn.
[...]
Hết giờ làm, Ỷ Thanh Lan vẫn theo thói quen như mọi khi, ra ngoài cổng chờ Dương Đổng Triệt đến đón.
Nhưng lạ thay hôm nay đợi tới 18 giờ 30 phút, vẫn không nhìn thấy bóng dáng hắn đâu.
Bình thường hắn có việc đột xuất, cũng sẽ gọi điện hoặc nhắn tin, báo cho cô một tiếng.
Nhưng hôm nay, cô cũng không nhận được bất cứ cuộc gọi, hay tin nhắn nào từ hắn.
Trời càng ngày càng tối, mọi người trong Tập đoàn đều đã về cả rồi.
Cô kiên nhẫn chờ tới hơn 19 giờ, nhưng vẫn không nhìn thấy hắn xuất hiện.
Cô lấy điện thoại gọi cho Dương Đổng Triệt, mặc dù đầu dây bên kia có tiếng chuông, nhưng đợi đến hồi chuông cuối cùng cũng không có ai bắt máy.
“Hôm nay anh có việc bận sao? Vậy em tự bắt xe buýt về trước nhé! Anh không cần tới đón em đâu.”
Rõ ràng vẫn còn đang chiến tranh lạnh, nhưng Ỷ Thanh Lan sợ cô về trước mà không báo cho hắn tiếng nào.
Để hắn mất công tới đây, sợ rằng cô sẽ không xong với hắn.
Nhắn cho Dương Đổng Triệt một tin, sau đó cô bỏ điện thoại vào trong túi xách, rồi lại đi bộ đến nơi có chạm xe buýt.
Chỉ là khi cô đi tới một đoạn đường vắng, mà nhất định phải đi qua đó mới đến được trạm xe buýt.
Nhìn xuống dưới mặt đường, cô phát hiện ngoài cái bóng của mình, còn có hình bóng của một người khác.
Mà người này đứng rất gần cô.
Ỷ Thanh Lan bắt đầu sợ hãi.
Nhưng cô chưa kịp phản ứng, thì người đó đã đem chiếc khăn có tẩm thuốc mê, bịt mũi với miệng cô lại.
Cô chỉ kịp giãy giụa, ú ớ mấy câu không rõ rồi từ từ thiếp đi.
Đúng lúc ấy, có một chiếc xe hơi dừng lại, chỗ người đàn ông đang ôm lấy cơ thể mềm nhũn của cô.
Một người đàn ông từ trong xe bước xuống, giúp đỡ người kia đỡ cô lên xe, chiếc xế hộp màu đen chạy vụt đi trong đêm.
[...]
- Sếp... sếp...!
Dương Đổng Triệt đang gục mặt trên bàn làm việc, cảm nhận được có ai đó đang lay lay vai của mình, khiến hắn giật mình tỉnh lại.
Phát hiện ra người trước mặt là Giang Hạ Trúc.
Cô ta nhìn thấy hắn đã tỉnh lại thì tỏ ra ngạc nhiên nói.
- Giờ này muộn lắm rồi! Sao sếp còn chưa về. mà lại ngủ gật ở đây thế này?
Hắn ngơ ngác hỏi lại cô ta.
- Bây giờ là mấy giờ rồi?
Giang Hạ Trúc thành thật trả lời.
- Dạ hiện tại là 8 giờ tối rồi đấy ạ! Hôm nay em phải tăng ca nên về trễ, ai ngờ xuống dưới vẫn thấy xe hơi của sếp ở trong bãi đỗ xe, nên em lên đây xem thử.
- Cái gì?
Hôm nay hắn có lịch hẹn, đi ký hợp đồng rất quan trọng với đối tác.
Sao chưa gì đã muộn thế rồi?
Dương Đổng Triệt dường như không tin lời cô ta nói, cầm điện thoại lên xem thì vô cùng hốt hoảng, khi nhìn thấy màn hình hiện lên dòng số 8:03 pm.
Hắn cuống quýt đứng dậy, vội vàng tìm tập hồ sơ trên bàn, vô cùng không vui nói.
- Tại sao Trợ lý Kim lại không gọi tôi dậy chứ? Bây giờ trễ giờ hẹn đi ký hợp đồng rồi. Phải làm sao bây giờ?
Hắn bất chợt khựng lại vài giây, nghĩ đến việc mình ngủ gật ở trên bàn làm việc.
Phải! Tại sao hắn có thể ngủ gật trong giờ làm việc chứ?
Hắn có bao giờ như thế đâu.
Giang Hạ Trúc lại bất ngờ lên tiếng nhắc nhở.
- Sếp, anh quên rồi sao? Trợ lý Kim hôm nay có việc riêng cần giải quyết, nên xin nghỉ một ngày mà.
Dương Đổng Triệt đưa tay tự vỗ lên trán, mình vì sự đãng trí của bản thân.
Làm sao hắn có thể quên mất, việc chính mình đã đồng ý cho Trợ lý nghỉ phép một ngày chứ?
Nhận được tin nhắn từ Ỷ Thanh Lan, hắn đinh linh rằng cô đã tự bắt xe về nhà.
Liền không nghĩ gì mà vội vàng gọi điện cho đối tác, với hy vọng có thể cứu vãn được hợp đồng lần này.
[...]
Sau khi thuốc mê đã tan hết, Ỷ Thanh Lan dần tỉnh lại.
Cô phát hiện bản thân, đang ở trong một căn phòng ngủ vô cùng sang trọng.
Cô càng giật mình hơn khi phát hiện, bên cạnh có một người đàn ông, đang vuốt ve cơ thể của mình.