Nhưng lọt vào tai Ỷ Thanh Lan thì lại giống như, đây là những lời chất vấn, buộc tội, làm cho cô phải giật mình lo sợ về những chuyện mình làm ở bên ngoài.
Mặc dù cô không hề đi quá giới hạn, của một người đã có gia đình.
Chờ một chút!
Cái chuyện cô cùng bạn bè được Bác Nghệ Bân mời đi ăn, ở nhà hàng đối diện Tập đoàn Xuân Loan có thể là hắn, hoặc người quen của hắn đã nhìn thấy.
Nhưng chuyện cô cùng Lưu Trạch Vĩ đi ăn, ở căn-tin của Tập đoàn, thì làm sao hắn biết?
Chẳng lẽ Dương Đổng Triệt cho người theo dõi cô sao?
Lần trước, chỉ vì hiểu nhầm cô cố tình quyến rũ Chu Hiểu Khôn, mà hắn đã trừng phạt cô tới rách cả cùng đồ.
Huống hồ, chuyện này còn dính níu đến tận hai người đàn ông.
Nếu như Ỷ Thanh Lan còn không mau chóng giải thích, sợ rằng khi hắn nổi điên lên, thì hậu quả rất khó lường.
- Triệt, anh đừng hiểu nhầm. Em...
Cô còn chưa kịp nói hết câu, thì Dương Đổng Triệt bất ngờ bấu chặt lấy đôi vai mảnh khảnh của cô, kéo cả thân hình mảnh mai của Ỷ Thanh Lan, ném lên giường với tư thế nằm xấp.
Trong lúc cô còn chưa hết hoảng loạn, thì hắn đã ngồi đè lên chân cô, tốc làn váy ngủ lên cao, đem hai tay cô khoá chặt phía sau lưng.
Rồi lại giống như đêm tân hôn, cùng những lần quan hệ trước khi cưới.
Hắn không khơi dậy dục vọng bên trong cơ thể cô trước, mà bất ngờ đem dị vật cứng rắn, mạnh mẽ vọt vào bên trong cơ thể cô.
- Ngày còn ở Bali cô đã hứa với tôi những gì, cô còn nhớ không?
- Lời cô hứa nhưng lại không thực hiện được, cho nên hôm nay cô lại phải tiếp tục chịu phạt.
- Ỷ Thanh Lan, tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi nhất định phải chơi chết, con đàn bà lăng loàn, trắc nết như cô.
- Cho dù hôm nay cô có rách cùng đồ thêm một lần nữa, tôi cũng tuyệt đối không đưa cô đi bệnh viện đâu.
Gương mặt Dương Đổng Triệt hung dữ nổi đầy gân xanh, nghiến răng nghiến lợi gầm lên từng tiếng.
Mỗi lời nói thoát ra khỏi miệng rộng, là mỗi lần dị vật lại mạnh mẽ, thúc vào bên trong cơ thể cô.
Vòng một căng tròn chỉ cách một lớp vải lụa, lại bị ép chặt xuống ga giường.
Huyệt động không có chất bôi trơn, lại bị côn thịt thẳng dài liên tục công kích.
Từ miệng huyệt đến môi lớn, môi nhỏ, bắt đầu có dấu hiệu sưng tấy, đỏ đau, giống như lần cô bị rách vùng kín.
Ỷ Thanh Lan thật sự chống đỡ không nổi, với sự cuồng bạo của hắn.
Nước mắt nước mũi tèm nhem ướt đẫm cả khuôn mặt xinh đẹp.
Cô ra sức lắc mạnh đầu nhỏ, vừa giải thích lại vừa van xin.
- Không phải! Em... hức... em và họ... a... em và họ chỉ là... ưm... chỉ là đồng nghiệp bình thường. Hức... em... a... em thật sự... không... không làm chuyện gì có lỗi với anh hết... cầu xin anh...!
Lần này, thì Dương Đổng Triệt không còn tin vào những lời khẩn cầu của cô nữa.
Côn thịt vẫn điên cuồng giã vào huyệt động nhỏ bé.
Mỗi lần rút ra đều rất thô lỗ, như muốn lôi ra cả tảng thịt hồng hào, bên trong cơ thể của Ỷ Thanh Lan.
Đan xen với những tiếng thở gấp rút của hắn là những lời sỉ vả, đay nghiến cô.
- Không có gì? Như thế phải đợi cô lên giường với bọn họ mới là có gì, có phải hay không?
- Cô chỉ được phép là con đĩ của một mình tôi thôi, cô hiểu chưa?
Lần trước bị rách cùng đồ, những ngày sau đó Ỷ Thanh Lan mất ăn mất ngủ, vì cảm giác đau đớn, giống như hạ thân bị xé rách ra thành từng mảng.
Lần này, cô thật sự không muốn trải qua cảm giác, như rơi xuống 18 tầng địa ngục đó nữa.
Hoa huyệt đã bắt đầu có nước.
Sự ướt át tạo cho cô một cảm giác nhớp nháp, khó chịu.
Cùng với đó là khát khao dục vọng mãnh liệt, và sự đau đớn tột cùng từ hạ thân, lan ra khắp các bộ phận của cơ thể.
Nhưng cô vẫn cố gắng muốn giải thích với hắn.
- A... hức... anh nói không sai...! Em chỉ là con đĩ... con đĩ của một mình anh thôi... em... em lại sai rồi! Hức, đều là... là lỗi của em... a... em... em không nên đi ăn với bọn họ. Lần này... lần này em thật sự biết lỗi rồi...! Xin anh...
Nếu như Ỷ Thanh Lan biết trướ,c Dương Đổng Triệt sẽ cho người theo dõi, thì cô đã không dám đi ăn với đàn ông khác.
Lúc đó, cô chỉ nghĩ đơn giản rằng, hai người kia là người làm chung Tập đoàn với cô.
Hơn nữa, Bác Nghệ Bân cùng cô lúc trước cũng có mỗi quan hệ khá tốt.
Ỷ Thanh Lan chỉ muốn giữ những mối quan hệ xã giao, để hy vọng có thể giúp ích được cho cô trong con đường sự nghiệp sau này.
Chỉ là không ngờ một bữa ăn với đồng nghiệp của cô, lại khiến hắn nổi giận như vậy.
Mặc cho cô van xin muốn gãy lưỡi, Dương Đổng Triệt cũng chẳng mảy may quan tâm.
Hắn cởi áo choàng ngủ ném qua một bên cho bớt nóng, rồi tiếp tục giữ chặt hai tay của Ỷ Thanh Lan.
Dùng loại vận tốc vừa nhanh, vừa mạnh dập tới tấp dị vật vào trong cơ thể cô.
Hai viên tinh hoàn se cứng theo động tác của chủ nhân, mà liên tục đập mạnh vào hai quả mông tròn căng của cô.
Tạo ra những tiếng “phạch phạch” dâm mỹ.
Sau khi phát hiện cho dù cô có giải thích bao nhiêu cũng vô ích.
Ỷ Thanh Lan bất lực chỉ còn biết nằm im chịu trận
Thế mà huyệt động cũng chẳng chiều theo ý muốn của cô.
Mặc cho cô ra sức la hét vì đau đơn.
Từng thớ thịt non mềm vẫn tham lam, hút chặt dị vật vào bên trong.
Đợi tới khi Ỷ Thanh Lan giống như lần bị suy nhược cơ thể, kiệt quệ sức lực mà ngất đi.
Dương Đổng Triệt mới chịu cất súng.
Sau khi kiểm tra và chắc chắn âm đạo của cô, không bị chảy máu giống như lần trước.
Hắn mới gọi Hầu gái vào chăm sóc cho cô, còn bản thân thì bước vào nhà tắm.
Dương Đổng Triệt cảm thấy không phải lần nào chơi bạo dục, cũng xảy ra sự cố giống như hai lần trước.
Lúc tức giận thì nói là muốn chơi chết cô thế thôi, chứ hắn làm sao có thể để cô chết được.
Cho dù cô có muốn chết, thì cũng phải để hắn chơi chán cô đã.