Trốn Thoát Khỏi Biệt Thự 1980

Chương 9: Phá vỡ vòng lặp (2)



Chúng ra chơi trò hỏi đáp nhé! Em trả lời hết câu hỏi của anh thì anh sẽ làm gà chiên cho em nhé, được không!

Phương giở giọng dụ dỗ khi nhóc con đã yên vị trên chiếc ghế duy nhất trong phòng.

- Gà chiên? Ngon không?

- Ngon chứ, thịt gà thơm phức phủ lớp bột giòn rụm chấm cùng tương ăn ngon hết xảy.

Nhóc gật gật cùng chơi trò chơi với Phương. Đồ ăn ngon thật tuyệt!

- Câu hỏi đầu tiên nhé! Ban ngày trời sáng như vầy nè mẹ em ở đâu nhỉ?

Phương ra câu hỏi thăm dò.

- Mẹ ngủ.

Phương nuốt nước bọt, nhìn Hà, ra câu hỏi quyết định

- Mẹ em ngủ ở đâu?

Nhóc con không nói mà giơ ngón tay bé xíu chỉ vào tủ quần áo.

Rõ ràng lúc này hai đứa tìm kỹ tủ quần áo này rồi mà. Khoan đã...

Tiếng gõ mõ đều đều vang lên trong căn phòng nhỏ. Có một bà lão khuôn mặt hiền từ đang niệm kinh trước hương án.

Hạnh đem bình trà mới vào chỗ nội khẽ nói:



- Bà nội, có bác tư và bác năm ghé.

- Ừ, con nói hai bác vào đây.

Giọng bà hiền từ, ngưng tụng niệm, khẽ sửa sáng lại bộ đồ lam trên người.

Hai ngày trôi qua không có tin tức gì của hai đứa nhỏ thoáng chốc nhìn hai người đàn ông như già đi cả chục tuổi. Ông tư và Ông Bình khẽ rót trà vào chén đặt lên bàn.

Bà nheo đôi mắt già nua nhưng sáng rõ sự đời nhìn vào hai chén trà. Nước trà của bác tư có màu vàng nhạt chính giữa có 3 chiếc lá trà xoay tròn quấn quýt lấy nhau. Tới ly của bác năm...

- Hạnh! Lấy mắt kính cho bà đi con!

Nheo nheo đôi mắt sau chiếc kính lão, bà đưa mũi ngửi chung trà, mùi hương như trà thượng hạng, chính giữa có một chiếc lá trà to bao bọc một bông hoà trà nhỏ.

- Hôm nay mà ngày thứ ba hai đứa vẫn bình an. Đây là nhân quả nhất định phải trả. Chúng ta không thể làm gì hơn.

- Dạ.

Giọng hai người đàn ông thật trầm.

Từ ngày ấy, ngày nào ông tư và ông Bình đều sáng nhà bà nội chín để hỏi thăm. Đủ hai mươi bốn giờ đã báo công an cả rồi, hai người đi mòn đôi dép khắp xã chỉ thu được chiếc xe đạp và cặp điện thoại của hai đứa trước cổng nghĩa trang họ Lê. Hai nhà lòng nóng như lửa đốt không thể ngồi yên. Sau khi xác định cuộc gọi tối hôm đó không phải của ông Bình mà đến từ một số điện thoại nặc danh, truy không được nguồn gốc thì hai ông tin trên đời có quỷ thật rồi.

Ông tư và ông Bình mỗi người đốt một khoanh nhang tròn giữ hồn cho Phương và Hà. Ngày đầu tiên là bà nội chín đốt, nhưng khi biết chuyện thì hai ông ngày nào cũng qua đốt nhang cho hai đứa nhỏ. Tấm lòng cha mẹ bao la như biển trời.

Sau khi hai ông đi về bà nội chín nhón tay vớt bông hoa trà trong chén trà của ông Bình lên nhìn kỹ. Bông hoa trà rời nước kèm theo chiếc lá. Bà nhướng mày, rõ ràng bà vớt có mỗi bông hoa mà. Bà lật bông hoa lại, dưới đài hoa có năm cánh hoa đâm xuyên qua chiếc lá. Tách hoa hay lá ra thì đều tổn hại lẫn nhau. Bà buông kính, thở dài.

- Nghiệt duyên mà! Âu cũng là duyên tiền định! Không cãi được, không cãi được.



Phương ngồi xem cuốn nhật ký được giấu kỹ trong ngăn bí mật trong tủ quần áo. Trên bếp Hà đang chiên giòn chiếc đùi gà trống chảo. Mùi gà chiên thơm nồng làm nhóc ma nhỏ cứ hít hà mãi.

“Hôm nay là ngày đầu tiên nhập học lớp 11. Hồi hộp làm sao! Mình được phân ngồi ở tổ 3 bàn thứ 3. Nhưng sao... Thầy chủ nhiệm đẹp trai thế nhỉ? Thầy dạy Văn. Mình phải học giỏi môn mới được. Cố lên! Thanh Hạ cố lên!”

“Xuân và Thu nói thầy Huy có vợ sắp cưới. Là ai thế nhỉ? Buồn quá! Mong đây không phải sự thật! Mai có tiết Toán, mình không thích học tí nào, cô Mai dữ quá!”

“Hôm nay thầy Huy cho mình mượn cuốn “Chiếc lá nhỏ”, hạnh phúc quá! Không để quăng góc được! Hồi chiều, Hiệp quăng cuốn sách của mình làm móp góc! Thật đáng ghét! Mong nó không làm phiền mình nữa! Đáng ghét!”

...

“Phải làm sao bây giờ! Hồi chiều..., không thể để ai biết. Mình đau quá. Mong đây là một giấc mơ. Mình ngủ dậy mọi chuyện không có gì xảy ra.”

Từ trang này trở đi cô Hạ không viết thêm trang nào nữa. Phương ngồi thừ ra nghĩ ngợi. Hạ đem đùi gà cho nhóc rồi ngồi xem nhật ký cùng Phương.

- Mẹ, mẹ ngủ!

Nhóc đang ăn đùi gà bất chợt duỗi tay ra chỉ vào bức ảnh được dán ngay ngắn ở bìa cuối.

Phương nhướng mày, nhìn vào bức ảnh. Đây là bức ảnh tập thể học sinh được ghi chú “Kỷ niệm 11A6 1980“. Tuy ảnh đã ố vàng theo năm tháng nhưng vẫn có thể nhìn rõ cô gái được nhóc chỉ thật xinh xắn. Cô cười rạng rỡ nhìn vào ống kính, khoát tay thân mật cùng hai cô gái. Phương đoán chắc là Thu và Xuân. Trong nhật ký đề cập rất nhiều đến hai cái tên này, chắc là bạn thân lắm.

- Sao bôi đen nhỉ?

Hà chỉ tay vào 3 người mặc đồng phục nam sinh bị bôi đen mặt.

Phương và Hà nhìn nhau cùng đồng thanh.

- Ba tên đó!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.