Trời Sinh Cuồng Đồ

Chương 16





".................."

Lúc này, Chu Nghị đi đến bãi cỏ, không quan tâm đến thành tích khó tin của Bách Triều, chỉ nói: "Thiếu gia muốn cậu đi đến phòng thay đồ của cậu ấy."

"Ừ." Bách Triều buông cung tên rồi rời đi.

Lâu Bảo Quốc vẫn không thể tin được nhìn chằm chằm vào tấm bia đầy mũi tên, miệng há hốc không thể ngậm lại được: "Lão Chu lão Chu, tiểu tử này quả nhiên có khiếu, nếu không phải vì không thể dùng súng, chỉ sợ danh hiệu 'tay súng thiện xạ' của tôi đã bị cướp mất!"

Chu Nghị hừ một tiếng, cười nói: "Cái gì mà ' tiểu tử ', hắn là đại ca của cậu! Không phải hắn so với cậu mạnh hơn sao?"

Lòng tự trọng của Lâu Bảo Quốc lại bị tổn thương một lần nữa, giơ nắm đấm chửi: "Hai người đang bắt nạt tôi!"

Trang viên biệt thự lớn đến thái quá, đến mức chủ nhân biệt thự phải dán sơ đồ trên cầu thang mỗi tầng, để tránh khách bị lạc. Nhưng những nơi riêng tư như phòng thay đồ thì không có đánh dấu trên sơ đồ, chỉ có thể tự mình tìm.

Bách Triều đi một vòng trên tầng hai, cuối cùng trong một gian phòng nhìn như một cửa hàng quần áo nhỏ trong trung tâm mua sắm, tìm được Ngu Độ Thu đang ngồi trên sofa nhấm nháp sâm panh.

"Tới? Để tôi giới thiệu cho cậu." Ngu Độ Thu đứng dậy, một người đàn ông trung niên khác với nụ cười trên môi và thước dây trên tay cũng đứng lên, "Vị này là Trần Khoan, chú Trần, tay nghề may vest của anh ấy là không thể nghi ngờ, hơn ba mươi tuổi đã ở Mayfair, Luân Đôn mở một cửa hàng."

Trần Khoan khiêm tốn mà xua tay: "Ngu thiếu gia quá khen, nếu không phải bố mẹ ngài thích mặc vest do tôi may, giúp tôi quảng cáo miễn phí, tôi cũng sẽ không nổi tiếng như ngày hôm nay."

Bách Triều chào hỏi, báo tên, sau đó nghi hoặc nhìn về phía Ngu Độ Thu: "Vì sao anh lại muốn may vest cho tôi? Tôi thấy đám người Chu Nghị cũng không mặc thường xuyên."

Ánh mắt Ngu Độ Thu liếc nhìn cơ bắp săn chắc trên cánh tay lộ ra, nở một nụ cười ái muội: "Cậu ăn mặc như thế, làm ảnh hưởng đến sự tập trung của tôi."

Bách Triều nhanh chóng nhìn Trần Khoan, tư chất chuyên môn của đối phương rất xuất sắc, có lẽ hắn cũng đã quen với việc Ngu Độ Thu mọi lúc mọi nơi trêu chọc người khác, vẻ mặt cũng không có chút nào thất lễ.

"Thời tiết nóng quá, tôi cũng không muốn bị bọc kín mít."

"Không cần cậu mặc mỗi ngày, mấy ngày nữa Phỉ Hoa sắp xếp gặp mặt Đỗ gia, chính là nhà vợ sắp cưới của tôi, anh trai của cô ấy cũng đến, cậu cũng tham dự với tôi, nên ăn mặt trang trọng một chút."

Ánh mắt Bách Triều đen nhánh âm trầm: "Chuyện gia đình anh tôi không có hứng thú, cũng sẽ không tham dự bất cứ hành động nào không liên quan đến vụ án."

"Cậu không có sự lựa chọn, đừng quá tùy hứng." Ngu Độ Thu duỗi ngón trỏ chọc chọc ngực anh, "Ở đây nên dành một chỗ trống, đừng chỉ nghĩ đến việc trả thù, sống như vậy quá mệt mỏi, hãy trang điểm nó bằng những thứ khác."

"Ví dụ? Đặt anh sao?"

"Học được tự hỏi tự đáp, có tiến bộ."

"Anh đã có vợ sắp cưới rồi, tôi không muốn làm người thứ ba."

Ngu Độ Thu cười, cúi người tới gần anh, môi mỏng hơi lạnh dán lên vành tai ấm áp của anh, thấp giọng thì thầm: "Bảo bối, đừng quá đề cao mình, cậu cùng lắm chỉ là hứng khởi nhất thời của tôi, không đủ tư cách làm người thứ ba đâu."

Bách Triều trầm mặc một lát, hừ lạnh một tiếng như trả lời.

Ngu Độ Thu không có việc gì lùi lại: "Chú Trần, làm phiền chú."

Trần Khoan bị hai tiểu bối phớt lờ hồi lâu, cũng không dám nói cái gì, vội vàng kéo thước đo, đo vòng eo, chiều dài chân và các số liệu khác của Bách Triều, đồng thời xác nhận sở thích của khách hàng:

"Cậu thích rộng một chút hay ôm vào người?"

"Sao cũng được."

"Tôi có đem theo vài xấp vải, lát nữa cậu có thể xem qua. Tôi khuyên nên dùng chất liệu len nguyên chất, Ngu thiếu gia cũng thường xuyên sử dụng chất liệu này."

"Không cần chọn, sao cũng được."

"Có cần xẻ phía sau không? Như vậy khi ngồi xuống sẽ không dễ bị nhăn."

"Sao cũng được."

"Ngày thường quen đặt 'nó' ở bên trái hay bên phải?"

"Sao...... Có ý gì?" Bách Triều rốt cuộc cũng hỏi một câu.

Trần Khoan ngồi xuống đo đùi, ngẩng đầu cười nói: "Không có ý gì, nhưng chúng tôi thường thiết kế phía mà khách hàng đặt 'nó' sẽ lớn hơn một chút như vậy từ ngoài nhìn vào sẽ không thấy, cảm giác sẽ thoải mái hơn rất nhiều."

Bách Triều nghe hiểu, im lặng, trong ánh mắt cười như không cười của Ngu Độ Thu, chậm rãi nói ra hai chữ: "...... Bên trái."

"Trùng hợp, tôi cũng quen đặt bên trái." Ngu Độ Thu nhân cơ hội trêu chọc, "Tôi quen mặc quần tây do chú Trần may, những người khác đều cảm thấy chật."

Ý ngoài lời không cần nói cũng biết.

"Ừ." Bách Triều hiếm khi trả lời câu đùa của hắn, "Tôi cũng cảm thấy chật nên không thích mặc quần tây."

Trần Khoan không biết thật sự nghe không hiểu họ đang so đo danh dự đàn ông, hay cố ý không hiểu, mười phần bao dung cười nói: "Vậy cậu sau khi mặc bộ đồ này nhất định thay đổi diện mạo. Rồi, tôi mạo muội hỏi một câu, kích cỡ lớn hay nhỏ? Cậu có thể so sánh đại khái, hoặc nếu cậu không phiền, tôi cũng có thể đo."

Bách Triều không để bụng: "Đo đi, tôi không biết so sánh."

"Được, vậy mạo phạm." Trần Khoan trực tiếp ra tay, nhanh chóng sờ từ trên xuống dưới, không khỏi kinh ngạc, "Này thật đúng là...... Lợi hại."

Vẻ mặt đang chờ xem kịch hay của Ngu Độ Thu cứng lại, cũng đi tới, muốn nhìn kỹ nhưng nữa đường bị chặn lại, Bách Triều nhướng mày: "Thiếu gia, anh muốn làm gì?"

Ngu Độ Thu ung dung rút tay lại như không có chuyện gì: "Tôi chỉ tò mò thôi."

Sau khi Trần Khoan đo lường xong, cùng Bách Triều xác nhận các chi tiết như vải len nguyên chất, đường xẻ sau lưng và túi ẩn, nói sẽ đẩy nhanh tốc độ, ba ngày sau có thể đưa đến nhà.

"Ban đầu định để cậu thử hai lần, để hoàn thiện độ vừa vặn, nhưng cậu đang cần gấp nên chỉ có thể để cậu mặt tạm, sau này cần sửa chữa chỗ nào thì nói với tôi."

"Được, chú Trần vất vả rồi." Ngu Độ Thu khách khí nói, "Bách Triều, tôi còn có chuyện muốn thương lượng với chú Trần, cậu ra ngoài trước đi."

Bách Triều không nói gì, đi ra còn tiện tay đóng cửa.

Năm phút sau, Trần Khoan mang theo vali xuống lầu, bất ngờ ở gốc cầu thang gặp được người vệ sĩ trẻ, anh ta đang dựa lưng vào tường, như đang đợi ông.

"Trần tiên sinh, tôi có chuyện muốn làm phiền ông."

Trần Khoan cười nói: "Nếu cậu muốn hỏi vừa nãy tôi và Ngu thiếu gia nói cái gì, thì xin lỗi tôi không thể nói được."

Bách Triều lắc đầu: "Tôi không muốn biết vừa nãy ông và anh ta nói cái gì. Tôi chỉ muốn phiền ông, thêm vào bộ đồ của tôi mắt cắm hoa* và đỉa quần."

Trần hoan sảng khoái nói: "Không thành vấn đề, chỉ là chuyện nhỏ, tôi có thể may nó bằng kỹ thuật thiêu tay truyền thống. Nhưng mà, cậu cố ý chờ tôi chỉ để nói điều này? Vừa rồi trực tiếp đưa ra yêu cầu trong phòng thay đồ là được."

"Không muốn cho hắn biết, xin ông hãy giữ bí mật." Bách Triều khom người rời đi.

Ba ngày sau, tây trang được may riêng được giao đến Nhất Hào Cung. Trần Khoan phải qua Anh giám sát việc kinh doanh của cửa hàng, để học trò của mình đến đưa đồ, học trò trẻ tuổi tên là Phương Tiểu Mạc, là một chàng trai trẻ có làn da trắng và thanh tú, anh ta hơi sợ mà đưa bộ đồ cho chủ nhân nó, Bách Triều mang theo túi ngừa bụi vào phòng thay đồ, lúc đi ra nhìn thấy Ngu Độ Thu đặt tay lên vai Phương Tiểu Mặc, như ôm lấy người ta nói chuyện phiếm: "Cậu mới làm việc được hai tháng, chẳng trách trước đó tôi chưa gặp cậu lần nào, nhà cách đây có xa không? Nếu xa thì hôm nay ở lại......"

"Thiếu gia."

Ngu Độ Thu nghe tiếng nhìn lại, ánh mắt lập tức sáng lên, buông Phương Tiểu Mạc ra, đi về phía nam nhân mặc vest lịch lãm, nhìn hắn từ trên xuống dưới, đánh giá hắn một phen.

"Còn ổn không?"

Ngu Độ Thu gật đầu, tầm mắt rơi vào mắt cắm hoa trên ve áo bên trái bộ vest, cười: "Chú Trần thật lãng mạn, còn thiết kế mắt cắm hoa cho cậu, nghe nói nếu cậu cầu hôn bằng hoa, đối phương sẽ bẻ một nhánh hoa cắm vào đây, có nghĩa là đồng ý nắm tay cậu cả đời. Nhưng cậu có đối tượng để tặng hoa sao?"

"Không anh quan tâm."

Ngu Độ Thu cười cười, giọng nói đột nhiên trầm xuống, ái muội mông lung: "Cậu mặc bộ đồ này rất đẹp...... Nhưng tôi càng muốn giúp cậu cởi nó hơn."

Bách Triều cũng thấp giọng trả lời: "Không phải anh có mục tiêu mới sao?"

"Loại như anh ta chỉ có thể coi là ăn vặt, bữa tiệc lớn nhất định phải là cậu, nếu không ăn không đủ no." Ngu Độ Thu ranh mãnh nháy mắt.

Bách Triều không dao động, lạnh mặt nghiêng người đi qua: "Vậy anh phải chịu đói rồi."

Ngu Độ Thu không hiểu quay đầu: "Cậu luôn lúc nóng lúc lạnh như vậy sao?"

Bách Triều để lại bóng lưng không trả lời.

Người học trò trẻ tuổi này không có nhiều kinh nghiệm, nhưng cũng không phải hoàn toàn ngây thơ, sau vài câu nói ngọt ngào dụ dỗ của Ngu Độ Thu, liền dao động, ngẫm lại mức lương học việc của mình, rồi nhìn căn biệt thự lộng lẫy như cung điện, nhất thời nỗi lên tâm tư, ngoan ngoãn ở biệt thự.

Ngu Độ Thu dẫn theo cấp dưới và vệ sĩ của mình ra cửa, lên xe.

Triệu Phỉ Hoa xem thường trợn mắt: "Hắn mới mười chín, vậy mà anh cũng ra tay được."

Ngu Độ Thu cười cười: "Nửa năm nay luôn bận rộn, chưa được ăn thịt, khó lắm mới gặp được người vừa ý, coi như đỡ thèm. Chuyện người tình ta nguyện, không có gì phải xấu hổ."

"Anh bận chỗ nào? Dự án được cho là tốt chưa triển khai, cả ngày chỉ nằm không ở nhà."

"Bị quản thúc tại nhà, cũng không có cách nào. Hơn nữa, nếu việc gì cũng cần tôi làm, thì chẳng phải các giám đốc lương trăm triệu một năm đều vô dụng hết sao? Tôi chỉ cần làm những việc quan trọng thôi."

"Ví dụ như?"

"Giống như, gần đây tôi vừa mới huy động được một khoản đầu tư và có người sẵn sàng đầu tư vào dự án Themis, 1 tỷ, không cần tranh giành với các công ty khác."

Triệu Phỉ Hoa đột nhiên trợn to mắt, cặp kính gần như trượt từ sống mũi xuống miệng đang há hốc: "Mẹ kiếp, thật sao? Sao anh không nói sớm, hôm qua tôi đã mời đối tác của Sequoia Capital ăn tối, nếu biết sớm thì đã không tiên tiền phung phí như vậy, một bữa ăn giá!"

"Tôi sẽ trả lại cho anh."

"Rốt cuộc là ai mà giàu như vậy, một lần tiêu 1 tỷ?" Triệu Phỉ Hoa vô cùng tò mò.

"Một nhà đầu tư độc lập họ Ngô, là bạn học cũ của mẹ tôi."

"Thì ra là vì mẹ anh, tôi cũng không ngạc nhiên lắm." Triệu Phỉ Hoa thở dài, "Thế thì thật tội nghiệp cho Ngô tiên sinh, 1 tỷ đã bị lãng phí như vậy."

Ngu Độ Thu giơ tay gõ xuống đầu hắn: "Việc này tôi rất tự tin, dự án này là con mèo của Schrödinger**, không mở ra hộp vĩnh viễn không biết kết quả."

"Tôi thích gọi nó là chiếc hộp Pandora hơn." Triệu Phỉ Hoa nói, "Bi kịch 20 năm trước đã cho chúng ta biết kết quả của việc mở chiếc hộp này. Tôi nghe nói nữ nhà khoa học kia tên Sầm Uyển, là học trò của ông ngoại anh, bạn thân của mẹ anh, khó trách cả nhà anh luôn phản đối anh tiến hành dự án này......"

"Tôi thì khác." Ngu Độ Thu lười nhác mà dựa vào chiếc ghế da mềm.

Triệu Phỉ Hoa cắt ngang: "Anh là thiên tài, tôi biết, nhưng mà......"

"Không, ' thiên tài 'hay ' thần đồng ' chỉ là sự cường điệu của giới truyền thông. Tôi chỉ là một doanh nhân có đầu óc một chút mà thôi." Ngu Độ Thu hiếm khi khiêm tốn, Triệu Phỉ Hoa cảm thấy kì lạ, lại nghe anh ta nói, "Hơn nữa làm thiên tài thật nhàm chán, phải sống trong sự kì vọng của người khác, vĩnh viễn thông minh hơn người, nếu không bọn họ sẽ cho rằng bạn đã ngã xuống thần đàn, coi thường bạn, thậm chí tàn nhẫn chà đạp bạn."

"Tôi không muốn trở thành thiên tài trong mắt thế giới, tôi thà làm một kẻ cuồng tín vô đạo đức. Hãy để thế giới tôn sùng tôi hoặc chán ghét tôi cũng tốt, tôi sẽ luôn sống theo trái tim mình, làm việc theo ý mình."

"Cho nên tôi không sợ những kẻ thù đang theo dõi tôi trong bóng tối, hẳn là bọn họ nên sợ tôi. Không phải bởi vì chính nghĩa cuối cùng sẽ đánh bại cái ác, mà là bởi vì, so kiêu ngạo, so tiền tài, so thủ đoạn, thành phố này, không ai có thể vượt qua tôi. Khi tôi xuất hiện, chính nghĩa, tội ác, hết thảy đều phải cúi đầu trước tôi." Ngu Độ Thu gõ gõ tay vịn, "Nghe hiểu không, nhóc nhiều lời?"

Tuy là Triệu Phỉ Hoa có tài hùng biện, trong lúc nhất thời cũng bị lời nói chấn động này làm cho sửng sốt, thậm chí còn quên phản bác. Chu Nghị sớm đã quen với những chuyện này, tiếp tục chú ý tin tức trên điện thoại, báo cáo theo thời gian thực: "Thiếu gia, Bảo Quốc và Tiểu Bách đã đến trường đua ngựa rồi."

Ngu Độ Thu "Ừ" thanh: "Đỗ Thư Ngạn tới rồi sao?"

"Tới rồi, Đỗ tiểu thư cũng tới, nhưng mà...... Đã xảy ra một chút chuyện."

"Cái gì?"

Chu Nghị do dự vài giây, chậm chạp không nói.

Ngu Độ Thu cười: "Anh đừng nói với tôi lại có người bị giết"

"Không nghiêm trọng như vậy." Chu Nghị đáp, "Chỉ là Tiểu Bách hình như chọc tức Đỗ tiểu thư không vui, Đỗ tiểu thư tát hắn một cái. Sau đó Tiểu Bách cũng không vui, hiện tại không biết chạy đi đâu rồi."

*Mắt cắm hoa

chapter content



** Con mèo của Schrödinger là một thí nghiệm tưởng tượng, cũng có thể coi là một nghịch do nhà vật lý học người Ireland gốc Áo nghĩ ra vào năm 1935. Thí nghiệm đưa ra giả thuyết về một con mèo có thể vừa sống vừa chết. Nguồn wikipedia.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.