Trời Đông Muộn, Xuân Như Chẳng Còn

Chương 7



An Dĩ Hạ lắc đầu, giọng nói khàn đặc: “Không cần.”

Nghe vậy, y tá không nói thêm, giúp cô thay thuốc xong liền cung kính rời đi.

Căn phòng bệnh rộng lớn lập tức trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức An Dĩ Hạ có thể nghe thấy tiếng Thịnh Tư Dật nói chuyện điện thoại ở ngoài.

Giọng anh vốn trầm ổn, chỉ khi ở trước mặt cô mới mất kiểm soát.

Nhưng lúc này, giọng anh lại mang theo sự vui sướng và phấn khích.

Chẳng bao lâu, tiếng bước chân dần xa, là anh đã rời đi.

An Dĩ Hạ gắng sức xuống giường, từng bước chậm rãi đi theo.

Xuống đến vài tầng lầu, vừa hay cô trông thấy Thịnh Tư Dật đang dìu Lâm Cẩn bước ra từ khoa phụ sản!

Nụ cười trên mặt hai người họ rạng rỡ đến không che giấu nổi.

Nhìn thấy An Dĩ Hạ, Lâm Cẩn cố ý tỏ vẻ bất ngờ, lên tiếng chào: “Thịnh phu nhân, thật trùng hợp, chị cũng đến bệnh viện à?”

Nghe tiếng, Thịnh Tư Dật ngẩng đầu, ánh mắt vừa chạm phải An Dĩ Hạ, cả người anh lập tức cứng đờ, vội buông tay đang dìu Lâm Cẩn ra.

“Hạ Hạ, anh… anh xuống lấy thuốc cho em, tình cờ đụng phải Lâm Cẩn. Cô ấy đang mang thai, anh sợ xảy ra chuyện nên mới đỡ cô ấy một chút.”

Anh cuống quýt giải thích, lo lắng cô sẽ hiểu lầm.

Ánh mắt An Dĩ Hạ dừng lại nơi bụng Lâm Cẩn, chỉ cảm thấy hơi thở mình như bị siết chặt.

Cô nhắm mắt lại, mãi sau mới lên tiếng: “Cô Lâm… mang thai từ bao giờ? Bố đứa trẻ sao không đến?”

Lâm Cẩn sờ nhẹ bụng mình, nét mặt rạng rỡ, cười hạnh phúc: “Vừa mới kiểm tra xong, đã được một tháng rồi. Bố đứa bé tuy không đến được, nhưng khi biết tin tôi có thai, anh ấy vui không chịu nổi. Không chỉ tặng tôi mấy căn biệt thự, còn chuyển khoản một trăm triệu. Tối nay còn dự định b.ắ.n pháo hoa khắp thành phố để ăn mừng sự ra đời của kết tinh tình yêu của chúng tôi!”

Cô ta phấn khích khoe khoang, còn An Dĩ Hạ chỉ nhìn cô ta một lúc lâu, sau đó nở một nụ cười nhạt: “Vậy sao.”

Lâm Cẩn càng thêm đắc ý: “Đúng vậy, Thịnh phu nhân, hôm nay có thời gian không? Cùng nhau dùng bữa đi, tôi sẽ mời bố đứa trẻ đến cùng.”

Nghe vậy, sắc mặt Thịnh Tư Dật lập tức thay đổi, lạnh lùng lườm Lâm Cẩn một cái, chặn lời cô ta ngay: “Không cần, Hạ Hạ không có thời gian.”

Nói xong, anh vòng tay ôm lấy An Dĩ Hạ, dịu dàng dỗ dành: “Hạ Hạ, em chưa khỏe hẳn, đừng đi lung tung nữa. Đây chỉ là một người đại diện, không đáng để bận tâm.”

Lời nói mang hàm ý hạ thấp của anh khiến sắc mặt Lâm Cẩn xanh trắng thất thường.

Cô ta cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe đầy ấm ức: “Là… là tôi quá tự mãn. Làm sao tôi có thể sánh với Thịnh phu nhân được.”

Dứt lời, cô ta lau nước mắt, hậm hực quay người bỏ đi.

Thịnh Tư Dật biến sắc, định nhanh chóng đuổi theo, nhưng nhìn sang An Dĩ Hạ vẫn đứng đó bình thản nhìn mình, cuối cùng anh đành từ bỏ.

Sau khi lấy đủ thuốc, An Dĩ Hạ xuất viện về nhà.

Có lẽ do vừa rồi anh đã lớn tiếng với Lâm Cẩn, dọc đường Thịnh Tư Dật trông như có điều gì đó khó nói, về đến nhà lại mượn cớ công việc, tự nhốt mình trong thư phòng.

Vừa bước vào phòng, An Dĩ Hạ nhận được một tin nhắn từ Lâm Cẩn.

Đó là một tấm ảnh siêu âm thai.

Tiếp đó, hàng loạt lời lẽ khiêu khích nối tiếp gửi tới:

[An Dĩ Hạ, tôi biết hôm nay cô đã nhìn ra rồi, đứa trẻ chính là con của Thịnh Tư Dật. Đừng nghĩ rằng anh ấy yêu cô nhiều đến vậy. Nếu thực sự yêu, vậy tôi là gì trong cuộc đời anh ấy?]

[Cô có biết anh ấy mê mệt tôi đến thế nào không? Năm nào vào ngày sinh nhật cô, hay kỷ niệm ngày cưới của hai người, anh ấy dỗ cô ngủ xong đều đến bên tôi. Anh ấy rất sung mãn, mỗi lần đều phải dùng hết vài hộp bao cao su. Sáng hôm sau tôi nhấc chân muốn không nổi.]

[Chúng tôi từng ở trên chiếc Maybach của anh ấy, phòng làm việc tổng giám đốc, thậm chí cả căn phòng tân hôn của hai người… bảy mươi hai tư thế, anh ấy đã thử hết trên người tôi. Tình yêu không thể tách rời tình dục, anh ấy có đối với cô được như thế không?]

Đọc xong những tin nhắn đầy khiêu khích đó, An Dĩ Hạ hít sâu một hơi, ép bản thân đè nén cảm xúc dậy sóng trong lòng.

Ngay lúc cô vừa tắt màn hình điện thoại, Thịnh Tư Dật từ phía sau ôm lấy cô.

“Bảo bối, đang xem gì vậy?”

Anh áp cằm lên hõm cổ cô, ánh mắt liếc qua màn hình tối đen của điện thoại trong tay cô.

"Không có gì đâu."

An Dĩ Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mắt đỏ hoe.

Giây tiếp theo, bầu trời đêm bừng sáng với hàng ngàn bông pháo hoa rực rỡ.

An Dĩ Hạ chợt nhớ lại lời Lâm Cẩn nói vào buổi sáng, rằng tối nay Thịnh Tư Dật sẽ b.ắ.n pháo hoa cho cô khắp cả thành phố.

Thấy cô ngẩn ngơ nhìn những bông pháo hoa bên ngoài, ánh mắt của Thịnh Tư Dật tràn đầy sự cưng chiều: "Thích xem cái này à? Vậy anh cũng sẽ chuẩn bị cho em một màn pháo hoa riêng, còn hoành tráng hơn thế này nữa, được không?"

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.