Trở Về Thế Kỉ 14

Chương 51: Trấn nhỏ đại thắng



Chương 51: Trấn nhỏ đại thắng

Mặt trời từ từ lặn xuống, bóng tối dần bao phủ lên vạn vật,những ánh nắng cuối cùng le lói tắt dần rồi biến mất .Hoàng hôn đã buông xuống lại một ban ngày kết thúc nhường cho cho màn đêm tĩnh mịch.

Phía xa một trận thanh âm ồn ào r·ối l·oạn truyền đến dọc theo bờ sông những ngọn đuốc xếp thành một con rồng lửa,mênh mông cuồn cuộn lao nhanh tiến đến. Đây chính là q·uân đ·ội của tiểu quốc Amaravati đang nhanh chóng tiến về Indrapura hòng tiêu diệt Trần Nhật Thanh cùng tân quân Thanh Hoa .Lúc này một thám mã đi vào dưới đại kỳ, đến trước mặt một viên đại tướng thân mặc giáp da,đầu đội mũ miện khuôn mặt túc sát liền quỳ xuống báo tin:

-Vương thượng phía trước có một trấn nhỏ có thể làm điểm nghỉ chân đêm nay cho quân ta, bên trong bây giờ không có một bóng người, toàn bộ cư dân trong trấn đều đã bị dời đi

Viên đại tướng không ai khác là chủ soái của cánh quân này tiểu vương Amaravati một trong tam vương chư hầu thủ hạ dưới quyền Chế Bồng Nga.Nghe được báo cáo,hắn một tay ghìm lại cương ngựa, nghiến răng nghiến lợi chửi bới:

-Bọn giặc đáng c·hết ta nhất định bắt các ngươi trả giá

Quân Việt có lẽ là biết lấy binh lực thế yếu của chúng không thể chiến đấu dã ngoại với quân Amaravati của hắn,tính toán thủ thành, nên làm rất tuyệt, phái người c·ướp b·óc lương thực của cải, cưỡng chế di dời cư dân,ai dám chống lại đều bị tàn nhẫn g·iết c·hết, một đường tiến quân đến nay chỉ mấy ngày đường hắn gặp được loại trấn nhỏ như này đã là lần thứ 5,tất cả đều không ngoại lệ đều b·ị c·ướp sạch không còn một cọng lông,người cũng không còn một mống. Dù biết quân Việt chắc đã rút lui từ sớm xong xuất phát từ cẩn thận hắn lại dò hỏi:

-Ngươi có xác định xung quanh không có quân Việt mai phục sao?

-Vương thượng, tiểu nhân đã tra xét qua,chung quanh trấn tuyệt không có mai phục.

Tiểu vương Amaravati suy tư một lúc nhìn bầu trời đã tối liên gật gật đầu hạ lệnh:

-Truyền lệnh toàn quân vào trong trấn nghỉ ngơi sáng mai lên đường

Quân Amaravati nghe được mệnh lệnh ai nấy đều nhẹ nhàng thở ra, xếp hàng tiến vào trong trấn .Trấn nhỏ nằm ở chỗ ngoặt ven bờ sông, ở trong bóng đêm im ắng lặng ngắt như tờ giống như một tòa thật lớn phần mộ, không có nửa điểm sinh khí song bọn lính Chiêm cũng không để ý quá nhiều, ngược lại theo số lớn q·uân đ·ội tiến vào, trấn nhỏ lại khôi phục một chút nhân khí,không còn hoang vắng đến làm người sởn tóc gáy.

Tiểu vương Amaravati suất bộ tuần tra thị trấn phát hiện nơi này cũng thật là sạch sẽ,kho lúa trống rỗng không một hạt thóc không nói, ngay cả nhà cửa đều không có buông tha, đa số đểu rách nát. Có thể nhìn ra được những nhà cửa bị tàn phá đó là nhân tạo gây ra, thực hiển nhiên là do quân Việt tạo thành.

Bọn giặc thật tàn nhẫn cái gì cũng không có lưu lại, thậm chí liền cái nơi ở hoàn chỉnh đều không cho tồn tại. Tất cả làm tiểu vương Amaravati xem vào trong mắt, trong lòng càng hận thấu tân quân Thanh Hoa.



Tuần tra một vòng lúc sau, hắn về tới lều lớn trong lòng khó chịu mệnh quân tốt chuẩn bị rượu, hắn một mình một người uống lên, sau đó cũng không bỏ đi khôi giáp nằm xuống nặng nề ngủ.

Đã hành quân gấp một ngày quân Chiêm, cũng đều mệt mỏi sau khi ăn xong cơm tối trừ bỏ sĩ tốt tuần tra ra ai nấy đều rúc vào trong lều nghỉ ngơi, tiếng thở đều đều truyền ra.Trấn nhỏ dần dần bình tĩnh trở lại, trong đêm khuya ngoại trừ ngẫu nhiên có thanh âm vang lên không còn bất kỳ động tĩnh gì.

Quân Chiêm trong cơn say ngủ mơ màng hồn nhiên không hề biết bọn hỏ lúc này đã rơi vào một cạm bẫy c·hết người.Phía Tây Bắc trấn nhỏ Lê Khoáng đứng bên bờ sông lẳng lặng đứng thẳng sắc mặt túc mục nhìn về mực nước trên đê lớn đang không ngừng dâng lên cao.Một thám báo lúc này chạy tới hành quân lễ:

-Báo cáo Đại đội phó bọn giặc Chiêm đều đã ngủ

Tân quân Thanh Hoa được Trần Nhật Thanh tổ chức theo q·uân đ·ội cận đại, bọn lính ngoại trừ đặc biệt gọi bản thân hắn là tướng quân ra tất cả sĩ quan dưới quyền đã chuyển xưng hô theo chức vị trong quân.Lê Khoáng là nhân vật số 2 trong tân quân Thanh Hoa theo quân số tăng lên, địa vị cũng được tăng theo từ trung đội phó trở thành đại đội phó.

Lê Khoáng nghe được báo cáo thì gật gật đầu, đứng chắp tay thần sắc không hề thay đổi:

-Ta đã biết, lui xuống đi

Thấy hắn không hề để ý phía sau một sĩ quan tân quân Thanh Hoa có chút nôn nóng

-Đại đội phó, bọn chúng đã ngủ, chúng ta cũng nên động thủ

Lê Khoáng lắc lắc đầu:

-Các ngươi quên tướng quân đã thường nói gì sao, càng đến thời điểm quan trọng càng phải cẩn thận tránh con vịt đến bên miệng lại bay, quân Chiêm bây giờ tuy đã ngủ nhưng ngủ chưa sâu,rất dễ dàng thức dậy, chờ thêm 2 giờ nữa bọn chúng sẽ hoàn toàn ngủ say, chúng ta lại kích nổ đê,hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều

Sĩ quan nghe vậy thì bừng tỉnh, có chút xấu hổ nói:



-Đại đội phó nói đúng là tôi ngu dốt,nóng vội suýt làm hỏng đại kế của tướng quân

Trần Nhật Thanh khi đánh chiếm Indrapura đã dự kiến được người Chiêm sẽ phản kích, hắn sao có thể sẽ suy nghĩ biện pháp ứng đối chứ. Mặc dù tân quân Thanh Hoa sức chiến đấu vô cùng cường đại, đường đường chính chính bày trận quyết chiến hắn cũng không sợ hãi song mỗi người lính với hắn đều là bảo bối nếu có thể dùng kế giảm t·hương v·ong xuống mức thấp nhất thì cớ sao không làm. Miền Trung bước vào mùa thu cũng là lúc mùa mưa tiến đến, lượng mưa tăng vọt, nơi này lại vừa lúc là chỗ con sông rẽ ngoặt, mặt sông vô cùng hẹp, dòng nước chảy xiết, hắn vưa mới nhìn thấy liền chắc chắn đây là chỗ thích hợp nhất dùng thủy công.Thế là Trần Nhật Thanh sớm đã cử Lê Khoáng lại đây xây đê tích nước, tặng cho quân Chiêm một món quà lớn.

Lê Khoáng cười cười :

-Không cần phải thế, chúng ta ai cũng đều như nhau cả, trên đời này trừ thiên tài như tướng quân ra lại có mấy ai sinh ra đã biết đánh giặc đều là phải từng chút một tích lũy kinh nghiệm lâu dài mới có thành tựu

Mọi người nghe vậy cũng đều gật gật đầu, đại đội phó nói đúng, trừ loại thiên tài yêu nghiệt ngàn năm chưa chắc có một như tướng quân nhà bọn họ ra người bình thường ai không phải tốn nhiều năm mới có thể thành tài.Nghĩ đến điều này mọi người trong lòng không thể không cảm thán người với người chênh lệch có khi so với người và súc sinh còn lớn hơn. Tuy nhiên rất nhanh họ lấy lại tinh thần, người như tướng quân không phải bọn họ có thể so sánh, người như tướng quân sinh ra là để làm đại sự nghiệp chú định là cao quý,bọn họ nhứng người này được đi theo tướng quân kiến công lập nghiệp đã là vinh dự to lớn,không biết phải tu mấy kiếp mới được đâu, còn có gì không thỏa mãn.

Oanh một t·iếng n·ổ kinh thiên động địa vang lên giữa trời đêm quanh quẩn

Tiểu vương Amaravati từ trong lúc ngủ mơ giật mình tỉnh giấc hô đứng dậy, lạnh giọng quát lớn : “Là thanh âm gì?”

Thân binh của hắn cũng không biết là chuyện như thế nào sắc mặt ngơ ngác

Hắn chạy vội ra khỏi lều lớn xoay người sải bước lên chiến mã nhanh như điện chớp xông ra bên ngoài nhìn hướng phương xa khi nhìn thấy rõ tình hình hắn trợn to mắt sợ hãi.Trên bình nguyên, xuất hiện một dòng nước khổng lồ trong bóng đêm, dòng nước phát ra tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc, tiến lên như vạn mã ầm ầm lao nhanh mà tới thế không thể đỡ.

Hắn hoảng sợ không thôi, vội vàng hét lớn:

-Mau chạy,là l·ũ l·ụt

Lời còn chưa dứt, hắn đã quay đầu ngựa, bất chấp không để ý thủ hạ binh sĩ hắn giục ngựa giơ roi, hướng tới ngoài trấn nhỏ phóng đi, một bên chạy, một bên lớn tiếng kêu to:

-Mau theo ta chạy, là l·ũ l·ụt

Đáng tiếc hiện tại đại đa số quân Chiêm đều là đang ngủ say bị bừng tỉnh vẫn còn ngái ngủ, phản ứng chậm chạp căn bản không rõ chuyện gì xảy ra, lại cũng không có ngựa cưỡi người có thể đi theo hắn bỏ chạy ít lại càng ít. Mới vừa chạy ra khỏi trấn phía sau vang lên tiếng ầm ầm vang lớn.Kiến trúc trong trấn vốn đã bị hư hại ở dưới sự xung kích của l·ũ l·ụt ầm ầm sụp đổ. Người Chiêm tuy là dân tộc hàng hải người biết bơi cũng không ít nhưng biết bơi là 1 chuyện giữa lúc sống c·hết sinh tồn bơi trong l·ũ l·ớn thoát thân lại là chuyện khác .Hung mãnh l·ũ l·ụt cuốn theo vô số đất đá, một đường lao nhanh xuống dưới, làm rất nhiều binh sĩ quân Chiêm c·hết oan c·hết uổng.



-Vương thượng chúng ta mau rời khỏi đây

Tiểu vương một bên giục ngựa, một bên trả lời nói:

-Không được, không còn kịp rồi! Ta nhớ rõ phía trước có ngọn đồi, trước đi lên, né l·ũ l·ụt

Hăn đầu tàu gương mẫu, thực mau liền xông lên ngọn đồi .Phía sau binh sĩ thấy vậy cũng chen chúc tới, nhưng ngọn đồi thật sự quá nhỏ căn bản cất chứa không được nhiều người như vậy. Có người thậm chí bắt đầu g·iết hại lẫn nhau. Mà tiểu vương ở núi đồi thượng, đã mất đi lực khống chế với binh sĩ. Hơn nữa, vì này một vị trí nhỏ trên đồi mà nỗ lực, hắn cùng thân binh múa đao chém g·iết hơn mười người lúc này mới làm các binh sĩ không dám ở hướng hắn t·ấn c·ông.

Lũ lụt gào thét từ dưới đồi lao qua, đếm không hết người Chiêm bị cuốn trôi. Bên tai tiểu vương Amaravati giờ phút này quanh quẩn đều là tiếng gào thảm thiết…… Hắn không đành lòng lại nghe, lại nhìn, nhắm hai mắt lại.

Ước chừng hơn 1 giờ sau, l·ũ l·ụt rốt cuộc kết thúc. Bình nguyên bây giờ đã biến thành một mảnh đầm lầy.Thi thể tứ tung ngang dọc, có bị bùn lầy chôn một nửa, có thậm chí chỉ lộ ra một cái đầu. Dưới l·ũ l·ụt hung mãnh có thể toàn thây đều thành hy vọng xa vời. Rất nhiều t·hi t·hể tàn khuyết không được đầy đủ, có càng là đầu óc vỡ toang, khuôn mặt máu thịt be bét.

Lũ lụt qua đi không để tiểu vương kịp thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên từ xa ánh lửa xuất hiện từ những t·iếng n·ổ không dứt liên tiếp vang lên. Pháo binh Thanh Hoa phát uy, từng khẩu pháo gầm rú bắn tới. Dưới trời tối đen pháo binh độ chính xác đáng lẽ là chả ra gì nhưng quân Thanh Hoa đã dày công chuẩn bị cái bẫy này, đã sớm điều chỉnh tọa độ nhắm ngay ngọn đồi t·ránh l·ũ, từng viên đạn pháo chuẩn xác giáng xuống,làm vốn chen chúc trên đồi nhỏ hẹp quân Chiêm lại tổn thất thảm trọng,dưới cơn hoảng hốt, hoàn toàn mất đi lý trí, chém g·iết chen lấn giẫm đạp tìm đường thoát thân.

Đến khi mặt trời dâng lên, Lê Khoáng chỉ huy bộ binh Thanh Hoa đến quét tước chiến trường nhìn thành quả do chính mình gây ra cũng cảm thấy ghê người.Hăn quan sát chiến trường đánh gia đội quân hơn 1 vạn người này cơ bản đã không sai biệt lắm bị toàn diệt,cho dù có người bây giờ chưa c·hết thì sau đó cũng sẽ theo v·ết t·hương cảm nhiễm mà c·hết đi.

Chợt một binh sĩ kêu lên:

-Đại đội phó mau nhìn người này chắc là tiểu vương người Chiêm

Lê Khoáng nhìn người này mặc áo giáp được trang trí tính xảo, đầu đội mũ miện ngực bị một cây lao đâm xuyên qua, thì gật đầu, ăn mặc như vậy chắc chắn là chỉ huy của nhánh quân Chiêm này,trong tình báo nhắc tới tiểu vương Amaravati.

-Mang t·hi t·hể hắn đi gìn giữ tử tế, tướng quân còn có công dụng, cấm không được x·âm p·hạm, tướng quân trước khi đi đã phân phó chúng ta, t·hi t·hể vương một nước nên được nhất định tôn trọng

Đối với việc rất nhiều vương hầu phương Đông khi chiến thắng, g·iết c·hết vua chúa nước địch làm hành vi khinh nhờn t·hi t·hể, kiểu như ngũ mã phanh thây gì đó,cá nhân Trần Nhật Thanh thấy vô cùng khinh thường, mọi người đều là quân chủ phong kiến p·hản đ·ộng với nhau,đã g·iết người ta rồi,h·ành h·ạ t·hi t·hể có ý tứ gì sao,không hề.Ngược lại vì đồ sảng khoái nhất thời đi khinh nhờn t·hi t·hể quân vương nước địch chính là dạy hư thủ hạ của mình, chẳng khác nào sống sờ sờ mà chỉ ra cho người dưới của mình biết vua chúa cũng chả là cái thá gì,nếu thất thế ai cũng có thể đi lên giẫm đạp một cái.Tự hủy căn cơ được không đủ bù mất như thế,hắn là sẽ không làm.Hắn luôn quán triệt cho thủ hạ rõ,quý tộc có cái phẩm giá của quý tộc không phải tùy tiện một cái a miêu a cẩu có thể khinh nhục,với hắn là thế với quý tộc nước địch cũng là thế

Trận chiến vừa kết thúc không lâu,t·hi t·hể của tiểu vương Amaravati được Trần Nhật Thanh sai quân Thanh Hoa giao trả về cho người Chiêm, cùng lúc đó tin tức đại quân Amaravati thảm bại toàn quân bị diệt,ngay cả tiểu vương cũng bỏ mạng truyền ra làm nước Chiêm chấn động dậy lên sóng to gió lớn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.