Nghe được lời Kim lão vừa nói, đoàn người cũng không nén nổi tò mò mà lần lượt đi đến gần, nhìn chằm chằm vào mấy đồng tiền Ngũ Đế. Hoàng giáo sư vốn không có nghiên cứu sâu về những món tiền cổ này, cho nên ông cũng không biết giá trị của nó. Tuy nhiên ông cũng là một người có phẩm chất cực kì tốt đẹp đó chính là hiếu học, cái gì không biết thì mình hỏi. Vì vậy ông liền chủ động lên tiếng thắc mắc. Truyện được đăng duy nhất tại :https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp.
"Kim lão ! Ngài có thể nói cho chúng ta biết một chút, cái gọi là tiền đại Ngũ Đế này là có ý tứ gì hay không a ?".
"Ai da ! Các ngươi không biết hả ? Thế thì lão già ta đành phải múa rìu qua mắt thợ trước mặt mọi người vậy. Tiền đại Ngũ Đế này có ý nghĩa y hệt như tên của nó, có xuất xứ chính từ thời kì năm vị đế vương đầu tiên của Hoa quốc kéo dài suốt hơn ba trăm năm, qua nhiều lần cải tiến mà cho sản xuất ra loại tiền này. Đây cũng là một trong những thời kì thịnh vượng nhất trong lịch sử phát triển của đất nước chúng ta. Qua nghiên cứu thì chính phủ đã thông qua biểu quyết tán thành mà để chúng giữ nguyên tên gọi thông tục là tiền Ngũ Đế. Tiền này cũng không hoàn toàn giống nhau mà tùy theo thời gian xuất hiện mà được chia làm hai loại gọi là tiền đại Ngũ Đế và tiền tiểu Ngũ Đế. Tiền đại Ngũ Đế còn được dân gian hay gọi là : Trung Hoa Ngũ Đế tiền. Bao gồm năm vị trí tương ứng của ngón tay trên bàn tay chính là : ngón tay giữa đại diện cho thời kì Tần Thủy Hoàng, ngón trỏ đại diện cho Hán Vũ Đế, ngón áp út tượng trưng cho Khai Nguyên Đế, ngón cái đại diện cho Tống Nguyên Đế, ngón còn lại thì tượng trưng cho Vĩnh Lạc Đế. Tiền tiểu Ngũ Đế thì lại đại diện cho năm triều đại tương ứng khác nhau chính là : Thuận Trị, Khang Hi, Ung Chính, Càn Long cùng với Gia Khánh. Ba miếng tiền này của Phó Diễm, tất cả đều thuộc thời kì Hán Vũ Đế. Có thể coi như một loại bảo vật ẩn chứa cực kì nhiều linh khí của quốc gia a ".
(Hóa ra đoạn giải thích ở chương này :v chương trước mình bị nhớ nhầm hehe. Sorry cả nhà nhé !).
Kim lão nói đến chỗ cao hứng thì trực tiếp giơ cả hai tay lên, chỉ vào mấy đồng tiền mà giảng giải cho mọi người khiến cho Phó Diễm đứng cạnh cũng phải bật cười. Lão tổ tông nhà nàng vốn là người thời nhà Hán, mấy thứ này tại thời điểm khi đó của hắn căn bản là không đáng giá tiền đi. Ngược lại trong tay nàng vẫn còn ba miếng tiền tiểu Ngũ Đế do nãi nãi để lại, lần lượt ở ba triều đại là : Khang Hi, Ung Chính, Càn Long. Nàng đã cất gọn vào một chỗ, ý định sau này sẽ truyền lại cho tiểu tử Phó Nghiêu.
"Kim lão ! Chúc mừng ngài hôm nay thu được cao đồ a ! Khi nào tổ chức bái sư nhất định ngài phải thông báo cho ta một tiếng để ta đến uống chén rượu mừng nha !".
Hoàng giáo sư càng nhìn Phó Diễm thì càng đỏ mắt ghen tị với Kim lão, nhưng biết có lẽ sự đã rồi, không cách nào xoay chuyển, bèn quay sang yêu cầu được tham gia buổi tiệc có một không hai sắp tới. Truyện được đăng duy nhất tại :https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp. Mấy người khác nghe xong cũng sôi nổi phụ họa.
Lúc này Trử giáo sư rốt cục không nhịn được nữa mà lên tiếng cắt ngang.
"Hừ ! Nếu muốn nói về quan hệ thì có lẽ ta cùng Phó Diễm vẫn tương đối gần hơn các ngươi đi !".
"Vì sao bà lại nói như vậy ? Cũng không thể bởi vì hai người các ngươi đều là nữ nên bà mới nói thế đấy chứ ?".
Hoàng giáo sư quay sang nói giỡn, trêu chọc bạn mình.
"Phó Diễm là tiểu di tương lai của con trai ta. Quan hệ này chẳng lẽ còn không gần hay sao ? Chúng ta còn thật sự là thân gia đấy nhé !".
Trử giáo sư trả lời bằng vẻ mặt đắc ý.
Phó Diễm nhìn mà dở khóc dở cười, bộ dáng lúc này của Trử giáo sư có khác gì đứa bé năm tuổi đâu cơ chứ ?.
"Ha ha.. Tiểu Trử a ! Ngươi không thể vì không đoạt được đồ đệ mà liền nói bậy như thế a !".
"Quả thật Trử giáo sư nói không sai ! Hiện tại tỷ tỷ của ta chính là đối tượng của Trí Viễn ca ".
Cuối cùng Phó Diễm đành phải thở dài nói một câu, dù sao đây cũng chính là bà bà tương lai của tỷ tỷ nhà mình.
"Ai da ! Cái kia thật đúng là tiện nghi cho bà nha Tiểu Trử ! Đúng là nhà ven hồ được hưởng trước ánh trăng mà !".
Kim lão ngồi nghe nãy giờ bèn khẽ hắng giọng đánh gãy lời nói của mọi người, ông đưa mắt nhìn vào đống giấy vẽ bùa cùng chu sa trên bàn, ý bảo Phó Diễm không nên nói chuyện nhàn thoại với mấy người này nữa mà nên nhanh chóng cứu người thì hơn.
...
Kim lão làm chủ, sau khi mời mọi người đi ăn một bữa thịnh soạn ở một quán ăn nổi tiếng khá lâu đời ngay cạnh Cố Cung thì đoàn người mới bắt đầu giải tán. Truyện được đăng duy nhất tại :https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp. Cứ như vậy, khi Phó Diễm về đến nhà thì đã hơn bảy giờ tối. Mấy lá bùa nàng mới vừa vẽ xong, sau khi đem đốt thành tro rồi chia cho mọi người uống, chẳng bao lâu sau đã phát huy tác dụng.
...
Trương Vĩ vẫn còn đang chờ ở Phó gia, khi Phó Diễm đi vào thì thấy hắn đang kể chuyện đùa gì đó khiến cho toàn bộ người Phó gia cười nghiêng ngả hết một lượt. Uông Trí Viễn cũng không biết đã ngồi ở đây từ bao giờ, nhìn bộ dạng chắc là sẽ ở lại ăn cơm tối xong mới về.
"Cả nhà đều ngồi cả ở đây hả ?".
"Tiểu Hỏa ! Cuối cùng thì ngươi cũng trở lại rồi. Ngươi đoán thử xem hôm nay Trí Viễn mang đến tin tức gì đi a ?".
Hai mắt Phó Miểu sáng lấp lánh nhìn nàng.
"Tin tức gì thế ?".
Phó Diễm có chút bất ngờ, cái này không phải cũng bắt nàng bói ra đấy chứ ? Nàng đang mệt đến hoảng rồi đây.
"Hóa ra nãi nãi của Trí Viễn là người họ Thẩm a".
"Sẽ không phải chứ ? Liệu có quan hệ gì cùng với nãi nãi ta không ?".
Phó Diễm lúc này thực sự kinh ngạc quá rồi, sao lại có thể trùng hợp đến thế nhỉ ?.
"Nãi nãi Trí Viễn cùng nãi nãi chúng ta là tỷ muội ".
"Không thể nào ! Tỷ à ! Ngươi cùng Trí Viễn ca không có tý quan hệ thân cận nào cả ! Ta chắc chắn sẽ không nhìn lầm ".
"Ông nội của ta nói, tên cúng cơm của nãi nãi ta gọi là Trầm Lan, người định ra hôn ước với bà chính là muội muội có tên là Tố Chi. Nhưng vốn dĩ nãi nãi ta là con nuôi được Thẩm gia thu dưỡng, thân sinh cha mẹ của nàng là bạn tốt của Thẩm lão gia tử. Sau khi trong nhà phát sinh biến cố thì liền được Thẩm lão gia tử nhận về nuôi ".
Uông Trí Viễn tinh tế, kể rõ đầu đuôi một lượt.
"Nói như vậy, người có hôn ước với ngươi chẳng phải chính là tỷ tỷ hay sao ?".
Phó Diễm ngẩn ngơ, thì ra còn có thể như vậy a ! Nàng cũng bất giác mà muốn có một vị hôn phu từ trên trời rơi xuống như thế này ghê, nghĩ nghĩ chẳng hiểu sao trước mắt nàng đột nhiên hiện lên bóng dáng của Bạch Mặc Thần, nàng giật mình, đành phải lắc lắc đầu, đem cảm giác kì lạ này vứt bỏ ra sau đầu.
"Đúng rồi ! Haha. Nhưng mà cho dù như vậy thì ta và Tiểu Thủy vẫn cần phải cùng nhau phấn đấu, chờ đến khi nào nước chảy thành sông thì lúc đó ba mẹ ta sẽ chính thức tới cầu thân ".
Vấn đề này Uông Trí Viễn đã sớm báo cáo với Phó Đại Dũng cùng Vương Thục Mai từ đầu.
"A ! Như vậy hiện giờ nãi nãi kia của ngươi....?".
Phó Diễm nhớ tới di ngôn của bà mình, hiện tại tự nhiên có tin tức của người Thẩm gia tự tìm đến cửa, nàng nhất định sẽ không bỏ qua.
"Ông nội của ta nói, năm đó cả nhà Thẩm gia hình như đều muốn chuyển đi đến Hương Cảng. Lúc đầu nãi nãi có nói sẽ đồng thời lưu lại cùng gia gia ta, nhưng là sau lại không biết có chuyện gì đột ngột phát sinh mà nãi nãi ta lại đi theo đoàn người nhà họ Thẩm luôn rồi. Rốt cuộc không thấy nàng trở về nữa ".
Lời tiếp theo của Uông Trí Viễn có vẻ thực nhẹ nhàng, rõ ràng không có nhiều cảm tình lắm bởi vì hắn từ nhỏ đến giờ cũng không biết được cảm giác được trưởng bối bề trên quan tâm là như thế nào cả. Truyện được đăng duy nhất tại :https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp. Từ nhỏ hắn đã lớn lên bên cạnh ông bà ngoại, gia gia sau khi nãi nãi rời đi thì vẫn luôn ở cùng một chỗ với tiểu cô, cho nên ông lúc nào cũng thân thiết với những biểu muội con của tiểu cô hơn là hắn, mặc dù hắn mới là cháu nội.
"Hương Cảng sao ?? ".
Phó Diễm nhất thời lâm vào trầm tư, khẽ thì thầm trong miệng.
Trương Vĩ lúc này không còn nhịn được nữa, hắn ở đây đợi Phó Diễm suốt cả một ngày, mà đến giờ nàng cũng không để ý đến hắn, tức giận ghê.
"Hắc hắc ! Tiểu Hỏa ! Ngươi nãy nói muốn tìm ta làm cái gì ? Ta chờ ngươi suốt cả một ngày, ca ca chán sắp chết rồi đây !".
"Trương Vĩ ca ! Hai chúng ta đi ra ngoài rồi nói ".
Phó Diễm chờ đến khi hai người đi ra ngoài sân rồi mới mở miệng.
"Vốn là ta nghĩ chiều nay sẽ rủ ngươi đi dạo ở xưởng Lưu Ly bên kia xem tình hình ra sao. Sự tình ta nói lần trước ngươi xử lý như thế nào rồi ?".
"Ân ! Biểu ca ta nói bên đó chỉ mở cửa hai lần một tháng, lần lượt là đầu và giữa tháng, những ngày khác vô pháp tiến vào, dù sao đó cũng là nơi đổ thạch không khác chợ đen là mấy. Tháng này đã không còn kịp rồi, nếu ngươi muốn đi thì chúng ta đành phải chờ đến đầu tháng sau thôi !".
"Hảo ! Cái này thì quả thật cũng không có biện pháp nào khác, đành phải như vậy thôi. Trương Vĩ ca ! Mấy ngày nay không có việc gì, ta muốn chuẩn bị một chút lễ vật để làm lễ bái sư ".
"Bái sư ? Ngươi bái sư ai a ?".
Trương Vĩ mở to mắt kinh ngạc hỏi lại, tiểu nha đầu này mới đi ra ngoài có một ngày mà đã tìm cho mình một cái sư phụ rồi ?.
"Ngươi cũng biết người đó đấy haha ! Chính là Kim lão !".
"Ngươi.... sao ngươi có thể bái ông ta làm thầy a ?".
Vẻ mặt Trương Vĩ lúc này sững sờ, đúng kiểu sống không còn gì luyến tiếc.
"Chuyện này cũng khá dài dòng, đôi ba câu không thể nói hết được, ta sẽ kể cho ngươi sau ".
Phó Diễm điềm nhiên không quan tâm đến bộ dáng như trời trồng của đồng bọn mà giải thích cho hắn.
Trương Vĩ đưa mắt nhìn lên trời, trăng cũng đã lên khá cao rồi, hắn nói thêm hai câu sau đó liền vội vàng cáo từ đi về, có chuyện gì chỉ có thể chờ qua mấy ngày nữa có cơ hội rồi lại nói sau.
Phó Diễm tiễn hắn ra cửa xong, khi đi vào thì thầm nghĩ : thời khóa biểu mấy ngày tới của mình có khá nhiều môn học đại cương râu ria, muốn chuẩn bị lễ bái sư đầy đủ thì khả năng cao là nàng phải trốn tiết rồi. Phó Diễm dạo bước trong sân, trên trời ánh trăng sáng vằng vặc nhẹ nhàng phủ xuống cả một vùng rộng lớn, nàng khẽ cảm khái, mấy ngày nay được nghỉ, quá nhiều chuyện phong phú xảy ra, ngày mai nàng lại phải trở về trường học rồi. Không biết Bạch Mặc Thần còn đến tìm nàng nữa không nhỉ ? Dạo gần đây biếu hiện sốt sắng của hắn giống như mình có chỗ nào đắc tội hắn thì phải, lúc nào cũng vô tình hay cố ý mà xuất hiện trước mặt nàng.
Nói thật thì Phó Diễm không phải hoàn toàn là không có cảm giác gì với hắn, không quản là kiếp trước hay là kiếp này, nàng đều chưa từng trải qua cảm giác luyến ái. Truyện được đăng duy nhất tại :https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp. Đừng nhìn bộ dáng nàng trêu chọc chuyện yêu đương của tỷ tỷ nhà mình như vậy, nhưng đến khi rơi trên người mình thì nàng chẳng khác nào như đang bước đi trong một mảnh sương mù vậy, không thể nắm rõ được bất cứ thứ gì cả. Mỗi khi nàng đối diện với ánh mắt của Bạch Mặc Thần, nàng cũng không thể xác định đó có phải là tình yêu hay không nữa. Nàng thậm chí có đôi khi cảm thấy, đại khái là diện mạo của Bạch Mặc Thần quá phù hợp với thẩm mỹ của mình cho nên nàng mới thỉnh thoảng nghĩ đến hắn mà thôi.
Phó Diễm khẽ ngẩng đầu nhìn ánh trăng rồi thở dài, có lẽ thời gian sẽ cho mình đáp án phù hợp nhất, cái gì đến rồi cũng sẽ đến.
Ngồi thêm một lát, Phó Diễm lúc này mới đứng dậy về phòng. Nàng muốn vào không gian xem thử, mình nên cấp cho lão nhân gia vật gì làm lễ bái sư thì thích hợp.
Vượng Tài cả ngày hôm nay đều ở trong hoa viên sau nhà để chăm sóc cho gia đình nhỏ của nó, hiện tại không biết vì cái gì mà nó lại chủ động chạy đến bên người Phó Diễm, nàng biết có lẽ nó muốn cùng nàng tiến vào trong không gian, cho nên cũng đồng thời dẫn nó theo luôn. Vượng Tài vừa đi vào thì liên chạy luôn ra phía hồ nước. Nó thích nhất là được nằm chơi ở chỗ này.
Phó Diễm mặc kệ nó chơi, nàng một mình đi vào trong gian nhà trúc. Sau khi đắn đo một hồi, nàng cảm thấy đưa cho sư phụ vài lọ dưỡng sinh hoàn cũng không phải là lựa chọn quá tệ.
Bên này Phó Diễm còn đang đau đầu nên đưa lễ vật gì thì bên kia Kim lão đã sớm chuẩn bị tốt hết thảy.
"Lão bà tử ! Ngươi nói xem, ta đưa khối ngọc này có được hay không a ?".
Hai tay Kim lão vuốt ve một khối ngọc bội, đây chính là di vật mà mẹ của ông lưu lại.
"Ta thấy cũng không tồi đâu ! Hôm nào ngươi mang tiểu nha đầu Phó Diễm đến nhà để ta nhìn xem. Nghe ngươi kể nàng như vậy thì ta đã thích rồi. Đời này hai chúng ta không có mệnh nữ nhi, hai tiểu thử thối kia thì đến một đứa cháu gái cũng không sinh ra được ".
Bạch lão thái thái thực bất đắc dĩ, nếu nhà bà mà có một tiểu cô nương nhỏ nhắn đáng yêu thì thật là tốt !.
"Ngươi nói như vậy làm ta lại sực nhớ ra một chuyện. Trong những món đồ mẫu thân để lại cho ta, có một kiện thực thích hợp với Phó Diễm. Chính là bộ vòng tay dương chi bạch ngọc kia, ngươi còn nhớ không ? Được rồi ! Chọn nó đi ! Thêm cả cái ngọc bội này nữa ".
Kim lão lẩm bà lẩm bẩm.
"Ngươi báo cho hai tiểu tử kia cũng phải đến tặng lễ đấy nhé !".
Bạch lão thái thái nói thêm.
"Hừ ! Hai người bọn chúng vốn không đến nỗi quá tệ, vậy mà tự nhiên lại rước về hai cái người tức phụ kia, nếu không phải ta nhìn vào mặt mũi của mấy đứa tôn tử thì ta sẽ kiên quyết không cho hai nàng vào cửa. Một đứa so với một đứa tức chết người hơn ".
"Haiz ! Còn không phải do hai đứa nhi tử kia của ngươi hay sao ? Đứa nào cũng mềm lòng như đậu hũ, để vợ quản đến sít xao ".