Trở Về Năm 1988

Chương 159: Thi đại học



Mới vừa dọn xong xưởng, Cao Lương mới cảm thấy nhẹ nhàng hơn, quay đầu nhìn lại trong nhà, lại bắt đầu bận rộn, bởi vì Cao San chuẩn bị thi đại học.

Cao Lương không nhớ rõ mình thi đại học có cảm giác gì, bởi vì ký ức đó quá xa xôi, bởi vì bóng ma cha mẹ qua đời còn bao phủ, ký ức giống như chỉ có màu trắng đen, nặng trĩu mà đè ở trong lòng làm người ta không thở nổi. Hiện giờ Cao San muốn thi đại học, hoàn toàn khác năm đó, tháng 7 Quảng Châu ánh mặt trời xán lạn, hoa nở rộ, tràn ngập nhiệt tình cùng hy vọng, cho nên Cao Lương tin tưởng mười phần, cô cảm thấy Cao San khẳng định có thể được như ý nguyện thi đậu trường học lý tưởng.

Thi đại học vào ngày 7 tháng 7, trường Cao San cho nghỉ từ ngày 1 tháng 7 cho học sinh về nhà tự điều tiết thả lỏng một chút. Cao San liền về nhà tự học, mấy ngày nay Cao Lương không làm gì hết, ở nhà biến đổi thực đơn đa dạng nấu ăn cho Cao San.

Học kỳ này Cao San gầy đi không ít, tuy rằng ngày thường Cao Lương rất chú trọng dinh dưỡng phối hợp, gà vịt cá biến đổi đa dạng, sữa bò trái cây cũng không dừng ngày nào, nhưng con bé vẫn gầy. Học tập là chuyện rất lao lực, cũng là chuyện cần sự kiên trì, Cao San chịu khổ được lại kiên trì, điểm này làm Cao Lương cực kỳ yên tâm về Cao San, đồng thời cũng có chút đau lòng.

Cao San học ban xã hội, bởi vì cô thích học văn, lịch sử và địa lý, thành tích ngữ văn đặc biệt xuất chúng, toán học cũng không tồi, học xã hội rất có ưu thế. Cao Lương cảm thấy Cao San chỉ cần phát huy bình thường, tuyệt đối sẽ không có vấn đề, nhưng cô vẫn không hề có thả lỏng.

Về đến nhà Cao San vùi đầu khổ học như cũ, học từ sớm đến muộn, người trong nhà đi đường đều là tay chân nhẹ nhàng, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, sợ quấy rầy con bé. Cao Cường chủ động nhường phòng cho chị ba, tắc ngủ trên sô pha phòng khách, trừ bỏ ăn cơm, đi WC, tắm rửa, thời gian khác Cao San luôn ở trong phòng.

Sáng sớm ngày 5 tháng 7, Cao San rốt cuộc bước ra từ trong phòng Cao Cường, ngã trên sô pha sau đó nói: "Mệt quá, chị cả, lát nữa ra sân vận động đánh cầu lông với em đi."

Cao Lương đang hầm canh, nghe thấy Cao San nói, không khỏi cười: "Được. Em không học sao?"

Cao San chỉ vào đầu mình nói: "Em cảm thấy chỗ này đầy lắm rồi, em muốn đi vận động vận động, lắc lắc đầu, cho nó chặt chút, tránh tràn ra ngoài."

Cao Lương nghe xong cười ha ha: "Được, chị đi với em."

Hai hôm 5, 6 này Cao San không học nữa, ngủ đến tự tỉnh, gọi chị hoặc em trai đi vận động, hoặc ngồi ở trên ban công hóng gió ngắm phong cảnh, nhìn không trung phát ngốc, không xem TV, không đọc sách, nhàm chán liền đọc thơ, đọc《 Ly Tao 》, đọc《 xuân giang hoa nguyệt dạ 》, đọc《 đường Thục khó 》, đọc xong còn hỏi Cao Lương: "Chị, vừa rồi em đọc có thiếu chữ không?"

Cao Lương sửng sốt: "A? Hẳn là đúng rồi đi, chị không biết."

Cao San cũng không đi tìm sách chứng thực, nâng má, cánh tay đặt trên lan can ban công, tiếp tục nhìn không trung phát ngốc.

Sáng sớm ngày 7, Cao Lương nấu xong cơm sáng, cả nhà cùng ăn sáng, chuẩn bị đưa Cao San đi tới trường tham gia thi đại học. Bà nội nói: "San San, thi tốt nhé, thi đậu đại học."

Lý Tuấn Nghị cười hì hì nói: "Không thi tốt cũng khôngsao, nhà ta sản nghiệp lớn, trở về làmcho nahf cũng được."

Cao San nhìn anh rể nhăn mũi: "Emnhất định sẽ thi đậu, chờ xem!"

Cao Cường giơ ngón tay cái lên: "Chị ba cố lên!" Hôm nay thi đại học, trường cấp 2 và cấp 3 trực thuộc đều được nghỉ.

Cao San cũng không quay đầu lại mà vẫy vẫy tay, mang theo một loại cảm giác bi tráng.

Cao Lương phụ trách hậu cần, đưa em gái tới đúng giờ vào mỗi buổi thi, trở về nấu cơm, nhìn giờ đi đón. Cao San mỗi lần thi xong liền trở về ăn, ăn xong liền ngủ, tỉnh ngủ liền tiếp tục thi, im bặt không nhắc tới chuyện thi thố, người nhà cũng thực thức thời mà không hỏi. Tổng cộng thi sáu buổi, Cao San liên tiếp thi hết ba ngày, thi xong về nhà liền ngã đầu ngủ, ngủ đến 10 giờ tối lúc này mới thần thanh khí sảng mà bò dậy, ghé vào trên cửa sổ hét to với bên ngoài: "Giải phóng rồi!"

Lúc đó chỉ có Cao Lương cùng bà nội ở nhà, nghe thấy Cao San đứa nhỏ này hò hét, không khỏi cười, Cao Lương nói: "San San, lại đây ăn cơm."

Cao San chạy tới rửa mặt, Cao Lương đún nóng lại đồ ăn, Cao San hỏi: "Chị, sao chị không đi làm?"

Cao Lương nói: "Thấy em chưa tỉnh, sợ em hôn mê cho nên không dám đi. Rốt cuộc ngủ đủ rồi chứ?"

Cao San hắc hắc cười: "Dạ. Đã lâu không ngủ thoải mái như vậy. Cảm ơn chị!" Cô cầm đũa bắt đầu ăn cơm.

Bà nội rốt cuộc mở radio bắt đầu nghe kịch Quảng Đông, mấy ngày nay bà sợ làm ồn tới Cao San, radio cũng không mở. Dọn đến bên này, bà quen mấy diễn viên kịch Quảng Đông nghiệp dư ở trung tâm thể thao, bà không biết xướng, nhưng thích kịch Quảng Đông đầy nhịp điệu, cũng đi theo nghe kịch Quảng Đông, nghe không hiểu lắm, chính là cảm thấy xướng dễ nghe.

Cao San quay đầu nhìn bà nội: "Bà, cháu xin lỗi, trong khoảng thời gian này thêm rất nhiều phiền toái cho bà, về sau bà không cần băn khoăn tới cháu, thích nghe như thế nào thì nghe thôi."

Bà cười tủm tỉm gật đầu: "Được. Cháu thi thế nào?"

Cao San hắc hắc cười một tiếng: "Hẳn là cũng ổn ạ."

Cao Lương vui vẻ ra mặt, đó chính là thi tốt: "San San, em tính toán thi ngành nào?"

Cao San nghĩ nghĩ: "Khoa tiếng Trung ạ."

"Em muốn làm giáo viên ngữ văn?" Cao Lương hỏi.

Cao San gật đầu: "Đúng vậy, em tương đối thích ngữ văn."

Cao Lương cười nói: "Hiện tại đã thi xong rồi, cũng không có gì phải làm đi, chị giao cho em một nhiệm vụ, giúp chị viết một bài quảng cáo đi, chị muốn đăng báo, quảng cáo Cao Vị mở cửa hàng nhượng quyền."

Cao San cực kỳ đồng ý: "Không thành vấn đề, khi nào cần ạ?"

"Không vội, đại khái là tháng sau đăng báo đi, hiện tại nhà xưởng còn chưa xây xong, phỏng chừng sẽ dọn xưởng trước tháng 10, em chậm rãi nghĩ."

Cao San nói: "Em sẽ nghĩ thật kỹ, bảo đảm chị sẽ vừa lòng."

"Được, em cứ từ từ suy nghĩ."

Cao San là người đặc biệt có chủ ý, Cao Lương cũng không can thiệp lựa chọn của em gái, để con bé muốn học cái gì cũng được, chỉ cần chính mình thích. Chỉ có như vậy, Cao Lương mới cảm thấy đền bù những thua thiệt đời trước cho Cao San, mặc kệ em gái quyết định ra sao cô đều sẽ ủng hộ vô điều kiện.

Sau khi thi đại học kết thúc không lâu, Cao San đi trường học so đáp án đánh giá điểm, sau đó điền nguyện vọng. Nguyện vọng một tự nhiên là đại học sư phạm Bắc Kinh, giáo viên cảm thấy thành tích cô tốt, hẳn nên báo danh Trung đại, nhưng Cao San quyết tâm muốn ghi danh sư phạm, nói lý tưởng là làm giáo viên, tự nhiên giáo viên cũng không dám nói gì, chỉ có thể để cô tự điền nguyện vọng.

Tuy rằng chưa có thành tích thi đại học, kỳ nghỉ này Cao San cũng không có gì làm. Cao Lương hỏi cô có muốn đi đâu chơi không, phản ứng đầu tiên của Cao San chính là về quê, sau đó lại nói: "Không đúng, quê cũng không có người ở nhà, em trở về cũng không có ai chơi cùng, vẫn là thôi đi, không trở về."

Cao Lương nghe nói Cao San muốn về quê, liền nghĩ đến một sự kiện: "Như vậy đi, nghỉ hè sang năm giao cho em một nhiệm vụ, về quê trông coi xây nhà, thế nào?" Bà nội muốn sửa lại nhà ở quê, cô cùng Lý Tuấn Nghị đều bận rộn, chưa chắc đi được, đến lúc đó để Cao San trở về trông coi, con bé nghỉ hè khẳng định có thời gian.

Cao San kinh ngạc nhìn chị cả: "Chị là nói muốn xây lại nhà ở quê sao?"

Lý Tuấn Nghị tiếp câu chuyện: "Đúng vậy, hai nhà chúng ta đều sửa, xây cùng phong cách đi, anh chị sẽ sắp xếp trước, đến lúc đó em đi về trông coi là được."

Cao San cảm thấy chuyện này có ý tứ: "Được ạ. Muốn sửa lại kiểu gì ạ?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Xây thành hai cái biệt thự nhỏ, đến lúc đó anh sẽ làm một bản thiết kế, em cầm bản thảo để công nhân dựa theo bản vẽ mà xây."

"Nga, tốt. Bất quá về sau chúng ta cũng không trở về quê đi? Còn sửa nhà làm gì?" Cao San nói.

Cao Lương nói: "Về sau trở về xử lý chút việc vẫn cần có nhà, phòng ở hiện tại cũng không đủ để ở."

"Không phải gia đình anh Dũng còn ở nhà chúng ta sao?" Cao San nghĩ đến chuyện này.

"Đến lúc đó cho bọn họ thuê nhà khác đi. Chị sẽ an bài tốt." Cao Lương nói.

Cao San nghỉ hè không đi ra ngoài chơi, liền tiếp tục ở rong tiệm Cao Lương hỗ trợ, nhưng thật ra có không ít bạn học tìm cô đi chơi, nam sinh nữ sinh đều có, cuối cùng còn tìm đến trong tiệm. Mùa hè là mùa đông khách, Cao Lương đi chăm chỉ tới tiệm, một lần Dương Tư Hoa thần bí kể với Cao Lương: "Chị, có nam sinh theo đuổi Cao San."

Cao Lương ngoài ý muốn nói: "Ai a?"

Dương Tư Hoa hất đầu chỉ vào một cái bàn gần đó bĩu môi: "Nam sinh kia mỗi ngày đều chạy đến ăn chút đồ, hơn nữa chỉ ngồi ở một vị trí."

Cao Lương quay đầu thấy, là một chàng trai trắng nõn thanh tú, đeo mắt kính, thực gầy, thoạt nhìn lịch sự văn nhã: "Cao San có phản ứng gì không?"

Dương Tư Hoa nhún vai: "Không thèm để ý người ta."

Cao Lương nghĩ thầm, tính cách Cao San có điểm giống mình, tương đối hiếu thắng, hẳn là thích chàng trai có khí thế mạnh hơn bản thân, chàng tria kia phỏng chừng không hợp. Cao Lương tìm một cơ hội hỏi Cao San chuyện này, nói nếu là không thích cũng đừng chậm trễ người ta, Cao San nói: "Em còn oan hơn Đậu Nga, hắn mỗi ngày tới ăn gì đó, lại không thổ lộ gì với em, chẳng lẽ em đi chủ động nói với người ta là tôi không thích cậu, cậu đi nhanh đi à, này không tự mình đa tình sao? Không thể mất mặt như vậy được."

Lần đầu tiên Cao Lương nói tới chuyện tình cảm với Cao San, liền nhịn không được hỏi: "San San, em có thích ai không?"

Cao San dừng một chút, sau đó cực kỳ dứt khoát mà nói: "Không có, trước khi vào đại học sẽ không nhắc tới chuyện này."

Cao Lương cười nói: "Có người để thích cũng tốt, yêu đương thì phải nhân lúc tuổi trẻ mới tốt, chờ tuổi lớn, liền rất khó động tâm."

Cao San liếc xéo Cao Lương: "Chị cả, chị nói như mình rất từng trải vậy, rõ ràng chị đã yêu dương từ sớm đi."

Cao Lương cười cười, không nói cái gì nữa, cô chỉ hy vọng Cao San cũng có thể hạnh phúc, hưởng thụ tình yêu và cuộc sống của riêng mình.

Cuối tháng, có kết quả thi đại học. Thành tích Cao San khá tốt, so năm điểm tuyển điểmnăm trước còn cao hơn 10 điểm, thi vào Bắc đại hẳn là không có gì khó khăn.

Tháng 8, quả nhiên giấy báo trúng tuyển được gửi tới, là nguyện vọng một của Cao San, khoa Hán ngữ, giấc mộng giáo viên của cô lại gần thêm một bước.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.