Bước vào bên trong tiệm vàng, một không gian sang trọng lấy màu vàng làm chủ đạo hiện ra, tuy cũng không sang trọng như những chuỗi trang sức lớn nhưng cũng rất ra dáng.
Bên trong tiệm hiện tại cũng không có quá nhiều người mua, có lẽ do buổi trưa cũng không phải giờ cao điểm, mà kể cả có ai muốn đi chọn trang sức buổi trưa có lẽ họ sẽ đi trung tâm thương mại hơn là một tiệm vàng như thế này. Những tiệm vàng sẽ chủ yếu đông vào những dịp lễ, đặc biệt là đầu năm khi người dân muốn đi mua vàng để cầu tài lộc năm mới.
Ở đây cũng không có nhân viên cửa hàng ra tiếp đón Đức, mà tiếp đón cậu là bảo vệ của cửa hàng. Nhân viên bán hàng sẽ đứng ở trong quầy hàng chờ khách đến, quầy hàng bên trong trưng bày rất nhiều trang sức, chủ yếu làm bằng vàng, có đủ loại mẫu mã từ vòng tay, nhẫn cho đến vòng cổ.
Tuy rằng hiện tại Đức ăn mặc cũng không đẹp cho lắm, dù sao hắn cũng chỉ là học sinh đã thế còn là từ quê lên phố, ăn mặc lịch sự là tốt lắm rồi, cũng không trông mong hắn mặc đẹp bây giờ được.
Cho dù Đức có là người trọng sinh đi chăng nữa, cho dù đúng là hắn cũng biết cách ăn mặc từ kiếp trước đi chăng nữa thì hiện tại hắn cũng không móc đâu ra tiền mà mua quần áo được.
Bây giờ trên người Đức chính xác là bộ đồ cơ bản nhất mà một học sinh cấp 3 sẽ mặc nếu nghĩ đến việc ăn mặc lịch sự. Đó là một chiếc áo sơ mi đóng vin với quần vải đen, Đức có đi thêm một đôi giày thể thao màu đen. Đối với Đức thì thế này tuy trông chẳng ra làm sao, nhưng hắn cũng hết cách.
Thế nhưng nhân viên trong tiệm vàng cũng không vì cách hắn ăn mặc mà đuổi hắn đi ra ngoài hay gì, dù sao thì họ vẫn là nhân viên phục vụ mà.
Nhìn ngó xung quanh một chút, Đức tiến tới một quầy hàng có một nữ nhân viên tay đeo một chiếc vòng tay nhỏ có vẻ làm bằng bạc, nhìn không quá bắt mắt.
Ở mỗi một tiệm vàng lớn đều có liên quan đến giới ma thuật, nhưng cũng không phải là kiểu ai cũng biết, mà thường thì mỗi cửa tiệm lớn kiểu này sẽ có một đến hai nhân viên chuyên đảm nhiệm vai trò mua bán những vật phẩm liên quan đến ma thuật.
Những nhân viên này thường sẽ có một dấu hiệu khác biệt so với các nhân viên khác. Ở những cửa tiệm khác thì Đức không biết, nhưng ở cửa tiệm này thì nhân viên đó là nhân viên đeo vòng tay bạc, vốn là một vật phẩm ma thuật loại yếu có tác dụng phát ra dấu hiệu ma thuật, gần như chỉ cần là ma thuật sư bước vào đây là đều có thể thấy được dấu hiệu này.
Rất nhanh, ngay khi Đức tiến đến quầy hàng nhân viên đã lên tiếng
“Dạ, Bảo tín Minh Châu xin chào quý khách ạ”
“Chào chị ạ”
Đức cũng tiếp lại một cách lịch sự
“Quý khách hôm nay đến muốn tìm mua gì ạ”
Nở một nụ cười tiêu chuẩn, nhân viên rất nhanh vào vấn đề chính với Đức. Đức khá hài lòng với điều đấy, dù sao hắn cũng không có nhiều thời gian, Đức nhẹ nhàng lấy ra viên ma thạch ra rồi để lên bàn.
Nhìn thấy vậy, nữ nhân viên không nhanh cũng không chậm, nở một nụ cười tự nhiên mà nâng lên viên ma thạch.
Nhìn ngắm viên ma thạch một chút, sau đó nữ nhân viên trao lại viên ma thạch cho Đức rồi bước ra khỏi quầy, tiếp đó nàng đưa tay mời Đức đi sâu vào trong cửa hàng. Đức cũng không nói gì mà đi theo sau nữ nhân viên.
Đức đến đây là để bán ma thạch cũng không phải là mua vàng hay trang sức gì, thế nên hắn cũng không rảnh để ở lại ngắm nhìn quá nhiều thứ, kết thúc càng nhanh thì càng tốt thôi.
Sau khi dẫn Đức vào sâu trong cửa hàng tới một cánh cửa có màu đỏ thì nữ nhân viên kia cũng rời đi, để lại Đức ở một mình tiến vào trong.
Mở cửa bước vào Đức thấy bên trong là một người phụ nữ mặc một chiếc áo dài đỏ, với khuôn mặt có nét thanh tú và dịu dàng. Mắt to, sáng và lông mày cong nhẹ nhàng. Mái tóc đen dài, suôn mượt, được thả tự nhiên. Cô đang ngồi ở một bộ bàn trà phong cách truyền thống đặt giữa căn phòng. Nụ cười của tươi tắn, tạo cảm giác thân thiện và ấm áp đương nhiên là cũng rất mang xu hướng dịch vụ rồi.
Tiến tới chiếc bàn, Đức được người phụ nữ mời một chén trà.
“Mời em ngồi”
Người phụ nữ cũng rất lịch sự nói chuyện với Đức. Ngồi xuống ghế Đức cũng gật đầu nhẹ rồi cười lại tỏ vẻ lịch sự lại đối với người ngồi trước mặt.
“Chị tự giới thiệu nhé, chị là Kim Hậu cửa hàng trưởng ở đây. Hôm nay em đến bán ma thạch đúng không?”
Vào việc rất nhanh, Đức cũng không ngại mà đưa ra viên ma thạch của mình.
“Nay em đến là để bán viên này ạ”
Cầm trên tay viên ma thạch của Đức, chị Hậu cũng nhanh chóng đánh giá.
“Em có bao nhiêu viên ma thạch ở đây”
“Hiện tại em chỉ mang theo một viên này thôi”
Nghe Đức trả lời, đôi lông mày của chị Hậu bỗng nhíu lại.
Nhìn viên ma thạch rồi lại đánh mắt về phía Đức, sau đó chị Hậu đặt lại viên ma thạch lên bàn, chị nhìn Đức với ánh mắt rò xét rồi mới cất tiếng
“Đây là em tự làm?”
“Dạ”
Thân là chủ tiệm vàng này từ những ngày đầu, đương nhiên chị Hậu cũng đã xử lý qua rất nhiều cuộc trao đổi mua bán vật phẩm ma thuật rồi. Thế nhưng bán ma thạch, đã thế còn là chỉ một viên ma thạch cấp thấp thì cũng khá lạ.
Tuy rằng cửa hàng này của chị Hậu không đủ khả năng xử lý những đơn hàng như kiểu ma thạch cao cấp. Thế nhưng bình thường một ma thuật sư mà đi bán ma thạch cũng là nhiều viên một lần.
Những viên ma thạch cấp thấp loại này thường chỉ được dùng cung cấp ma lực cho trận pháp, mà làm gì có ai làm trận pháp chỉ với một viên bao giờ. Vậy nên chị Hậu cũng đang khá khó hiểu, ngay từ khi bước vào tiệm, cử chỉ của Đức đã thể hiện rằng bản thân cậu rõ ràng không phải là người mới trong giới ma thuật. Khiến cho chị Hậu có hơi nghĩ rằng nay gặp được khách quý, thế nhưng ai ngờ được là Đức lại chỉ bán có một viên ma thạch cấp thấp không có chút gì đặc biệt này.
Người hiểu biết trong giới đều biết đến điều cơ bản là, chả mấy ai đi bán lẻ ma thạch bao giờ, trừ ma thạch cấp cao. Mặc dù không phải là không có ai bán lẻ thế nhưng người ta kiêng bán kiểu này a.
Thôi thì cũng không phải là không được, chị Hậu quyết định bán cho nhanh chóng là được rồi, thế nên dù vẫn có chút khó hiểu, chị Hậu vẫn đưa ra một cái giá.
“Viên ma thạch cấp thấp này của em, chị có thể cho em cái giá 4 triệu 9”
Không nhanh, không chậm, chị Hậu đưa ra một cái giá cơ bản cho một viên ma thạch này của Đức.
Nghe vậy Đức cũng nghĩ một chút, để nói thì hắn không quá bằng lòng với cái giá này. Giá 4 triệu 9 có thể nói là gần 200$ đây là giá thường được đưa ra cho một viên ma thạch cấp thấp, đương nhiên viên của Đức cũng là ma thạch cấp thấp cũng không tính là cao cấp hay khác biệt gì.
Cái mà Đức không bằng lòng vốn là do kiếp trước vào những năm hắn thức tỉnh ma thuật thì giá của một viên ma thạch cấp thấp thu mua cũng là gần 8 triệu, bây giờ ở kiếp này giảm gần nửa giá vào năm 2018, Đức cảm thấy kiếp trước hắn có hơi ném tiền ra ngoài cửa sổ.
Tuy Đức hiểu rằng giá của ma thạch hay thậm chí là bất kỳ một vật phẩm ma thuật nào cũng đều rẻ hơn ở năm 2018 so với những năm hắn là ma thuật sư, thế nhưng rẻ hơn tận nửa giá thì Đức có hơi cảm xúc chập chờn, giá ma thạch đã lạm phát thế rồi thì những ma cụ khác còn kinh khủng đến mức nào.
Phải biết kiếp trước hắn là một dân chơi ma cụ chính hiệu, hắn đã từng bỏ ra không thiếu tiền để sưu tầm ma cụ, đa phần đều là những thứ dao động từ đắt cho đến cực đắt.
Thế nhưng bây giờ quay lại quá khứ để hắn biết được, có thể một ma cụ nào đó mà kiếp trước hắn từng bỏ cả gia sản ra mua nếu được đặt ở năm 2018 cũng chỉ đáng 1 phần 2, thậm chí là chỉ 1 phần 3 giá hắn bỏ ra mua. Thế thì chả khác nào mua rác về trưng bày mà vẫn nghĩ đấy là vàng, nghĩ thôi đã thấy ngu rồi, Đức hắn ta muốn khóc.
Nhìn thấy vẻ mặt chập chờn của Đức, chị Hậu cũng thở dài
“Sao, cái giá đó thế nào?”
“Cao hơn được không chị, 6 triệu thì sao”
“Không thể nào, bọn chị bán ma thạch ra ngoài giá còn chưa đến 6 triệu, thu mua một viên của em 6 triệu thì bọn chị bị lỗ mất”
“Vậy thì 5 triệu được không ạ”
“4 triệu 9, bọn chị cũng chỉ thu mua theo giá thị trường thôi, đừng làm khó chị được không”
Sau một hồi cố gắng tiếp tục trả treo, Đức rốt cục vẫn phải đi về với 4 triệu 9 trong tay. Đức mặt đần thối đứng ở bên ngoài tiệm vàng, hắn muốn khóc, tuy kiếp này hắn chưa tiêu tiền vào ma cụ, thế nhưng nghĩ về kiếp trước hắn thực sự muốn khóc.