Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 792



Chương 792

“Ồ ồ, không sao, không sao, học vấn không đại diện cho năng lực, giống như tôi này, tôi tốt nghiệp Thanh Bắc, bây giờ không phải vẫn phải quản lý mấy công ty niêm yết mệt như chó đấy thôi. Haiz, sớm biết thế này ngày xưa lúc thi đại học tôi đã không đi tranh chức thủ khoa rồi”.

“À, đúng rồi, người anh em à, vừa rồi cậu nói cậu là người Đông Hải, cậu nhất định là biết Vua Đông Hải đúng không, đó là người bạn lâu năm của tôi, từ nhỏ tôi và ông ta cùng nhau cởi chuồng lớn lên đấy, ha ha”.

“A? Cái này không đúng lắm, Vua Đông Hải hơn sáu mươi tuổi rồi, nhưng anh mới…”

“À à, hồi nhỏ ông ấy ăn nhiều nên lớn nhanh đấy mà, ha ha, kể chuyện hồi nhỏ của tôi và ông ấy có ba ngày ba đêm cũng không hết được, à đúng rồi, trong nhà cậu còn có anh chị em gì không?”

Hoàng Thử Lang cười cười nói nói, buôn chuyện với chàng trai đeo kính.

Mặc dù Hoàng Thử Lang chỉ giỏi phét lác, nhưng lần này Diệp Vĩnh Khang không những không cười nhạo, thậm chí còn âm thầm gật đầu, lộ ra ánh mắt tán thưởng.

Nhìn bề ngoài, cuộc nói chuyện phiếm này của Hoàng Thử Lang tưởng chừng như là cuộc tán gẫu vô nghĩa nhưng thực chất lại ẩn chứa những bí mật vô cùng tinh vi.

Đầu tiên là thả lỏng cảm xúc của đối phương, kéo đối phương lại gần mình.

Thứ hai, từ những thông tin cơ bản về gia đình như này, chàng trai này đã vô tình tiết lộ rất nhiều thông tin có liên quan đến bản thân.

Ví dụ, cậu ta là người Đông Hải, gia đình rất khó khăn, chỉ có một người mẹ già, hai người sống nương tựa vào nhau, không học hành gì, năm nay vừa mới hai mươi tuổi, chưa từng đi đâu xa, lớn thế này đây là lần đầu tiên cậu ta ra khỏi Đông Hải.

Từ những thông tin này cùng với những hành động vừa rồi của chàng trai đeo kính, có thể đưa ra phán đoán sơ bộ.

Cậu ta thậm chí không sợ chết, điều đó có nghĩa là có điều gì khiến cậu ta lo lắng còn hơn cả cái chết.

Cậu ta không có bạn bè, không có người thân, cũng chưa từng yêu đương, mối quan hệ với người khác không hề đơn giản.

Như vậy đại khái có thể đoán được đối với cậu ta, người quan trọng nhất đó chính là người mẹ già.

Bằng cách này, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn.

Thấy thời cơ sắp tới, Hoàng Thử Lang đột nhiên nói: “Những người đó đúng thật là, mẹ của cậu đã lớn tuổi như vậy rồi còn đối xử với bà ấy như vậy, bà ấy không bị đói rét chứ?”

Khi lời này vừa được nói ra, Diệp Vĩnh Khang và Tần Hạc cũng tập trung chú ý, biết rằng trọng điểm tới rồi.

Quả nhiên, chàng trai đeo kính mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần trước mặt Hoàng Thử Lang lúc này cũng trút bỏ lớp phòng bị, không suy nghĩ nhiều liền lắc đầu nói: “Cũng không hẳn, chỉ là nếu tôi không làm theo lời bọn họ, bọn họ sẽ ném mẹ tôi xuống sông cho cá ăn”.

Khi vừa dứt lời, chàng trai đeo kính đột nhiên phản ứng lại, sắc mặt lập tức thay đổi, căng thẳng nói: “Không, không, không, không phải như vậy, ý của tôi là… là…”

Hoàng Thử Lang mỉm cười xua tay, chỉ vào xác gã đàn ông mặc vest bên cạnh, nói: “Người anh em, cậu đừng lo, người theo dõi cậu đã chết rồi, vì vậy cậu có nói gì cũng không cần lo bị người ta biết đâu”.

“Nói thật lòng, tôi khá đồng cảm với những chuyện cậu gặp phải, cũng tôn trọng sự lựa chọn của cậu, nếu như cậu có khó khăn gì không thể nói ra, tôi cũng sẽ không ép buộc”.

“Tuy nhiên với tư cách là một người bạn, tôi rất muốn cho cậu vài lời khuyên”.

“Bây giờ người chịu trách nhiệm giám sát cậu đã chết rồi, hơn nữa tôi nghĩ cậu cũng khó mà hoàn thành được nhiệm vụ mà họ đã giao”.

“Mà tất cả những điều này đã không thể xoay chuyển được nữa rồi, cũng có nghĩa là chuyện này sớm muộn cũng sẽ bại lộ, mẹ của cậu chắc chắn sẽ chết”.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.