Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 790



Chương 790

Nói xong Tần Hạc quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt vô cùng bái phục.

Lúc này, sự ngưỡng mộ của anh ta đối với Diệp Vĩnh Khang không thể miêu tả bằng hành động dập đầu lạy nữa. Bây giờ anh ta đã hiểu tại sao Diệp Vĩnh Khang lại yêu cầu anh ta phát cho mỗi vị khách một trăm nghìn thẻ đánh bạc.

Thì ra Diệp Vĩnh Khang đã xem qua camera giám sát, biết rằng có điều gì đó không ổn ở chàng trai đeo kính này, dường như có người đang ngầm thao túng cậu ta.

Có ba bước để tìm ra ngoài này. Đầu tiên là phát thẻ đánh bạc miễn phí để sàng lọc.

Thứ hai, ép chàng trai đeo kính này vào đường cùng.

Thứ ba, nếu ở hiện trường có người ngầm thao túng chàng trai đeo kính thì sau khi nhìn thấy chàng trai đeo kính bị bắt đi, người này sẽ không ở lại hiện trường mà sẽ lập tức lựa chọn rời đi.

Các vị khách ở sòng bạc đều sẽ ở lại vì món quà một trăm nghìn thẻ đánh bạc, nhưng chỉ có duy nhất ông ta vội vàng rời đi sau khi chàng trai đeo kính bị bắt, vậy thì đương nhiên không cần nói thêm nhiều nữa.

Đối mặt với câu hỏi này, người đàn ông mặc vest vô cùng hoảng loạn, nhưng ông ta vẫn cứng họng nói: “Tôi không thiếu tiền, một trăm nghìn tệ đó với tôi chẳng đáng gì cả, các người không thể chỉ vì điều này mà nói tôi không phải khách hàng!”

“Ông…”

Thấy đối phương phủ nhận, Tần Hạc chuẩn bị nổi điên thì đã thấy Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng đưa tay lên.

Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, bình tĩnh nói: “Ông nghĩ chết cũng không mở miệng thì không sao à? Lẽ nào ông không lo ông đã bị tên đeo kính này khai ra rồi sao?”

Người đàn ông mặc vest cười lớn: “Cho hắn mười nghìn lá gan hắn cũng không dám, nếu hắn dám…”

Người đàn ông mặc vest nói được nửa chừng thì chợt nhận ra mình đã lỡ miệng.

Bụp!

Hoàng Thử Lang hung hăng đá vào người đàn ông mặc vest, hung hăng nói: “Thành thật khai ra đi, ông và tên đeo kính này có quan hệ gì? Mục đích tới đây hôm nay của các người là gì? Không nói tôi sẽ giết ông!”

Gã đàn ông mặc vest tỏ ra bình tĩnh sau khi bị vạch trần, bò dậy từ mặt đất, vỗ bụi trên người, giễu cợt nói: “Hay lắm, không ngờ rằng có một ngày tao lại rơi vào tay một thằng quê mùa như vậy”.

“Mẹ kiếp, mày nói ai là thằng quê mùa đấy, đồ chó má này, tao đánh gãy chân mày!”

Hoàng Thử Lang giận dữ nhảy dựng lên, hắn luôn coi rằng mình là dòng dõi hoàng tộc quyền quý, là người có văn hóa lịch lãm.

Thường ngày điều cấm kỵ nhất là người khác gọi mình là đồ nhà quê, lúc này thuận tay xốc lên một cái ghế chuẩn bị đập tới.

“Từ đã”.

Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng giơ tay lên ra hiệu cho Hoàng Thử Lang đứng sang một bên.

Sau khi nhìn chằm chằm vào gã đàn ông mặc vest vài giây, anh nhẹ giọng nói: “Có hai lựa chọn, thứ nhất, nói ra tất cả những gì tôi muốn biết, hậu quả có thể nhẹ nhàng hơn chút”.

“Thứ hai, người nhà quê này của tôi làm việc có chút lỗ mãng, muốn thử xem cái đầu quý tộc này của ông có cứng hay không?”

Gã đàn ông mặc vest sau khi nghe xong liền cười to, chỉ vào mặt anh giễu cợt: “Sao cơ? Dựa vào chúng mày cũng xứng để uy hiếp tao á? Biết hậu quả như thế nào không? Muốn thử xem đầu tao có cứng không à? Nào, tới đây, cứ bắn vào đây này, mày có gan không…”

Bằng!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.