Sau khi bằng lòng mở miệng nói chuyện, Bùi Dục Kỳ ngày càng sẵn lòng nói chuyện và bắt chước người lớn nói chuyện, giống như cái máy đọc lại bắt đầu thường xuyên nói.
Ngoại trừ nói “bố” và “mẹ” rất tròn trịa ra, còn lại đều là học vẹt bắt chước những từ mà cô từng nói, hơn nữa giới hạn đơn giản chỉ một hai từ.
Tiết Huệ Vũ vì để bé đặt mình vào trong cuộc, nên thường xuyên dẫn bé cùng chỉ ra và học những sự vật trong tầm mắt bé.
“Cái đỏ đỏ kia là mặt trời.”
“Mặt…… trời?” Ông mặt trời mà mẹ dạy buổi sáng rõ ràng không phải là như vậy, Bùi Dục Kỳ hoang mang nghiêng nghiêng đầu, “Đỏ đỏ……”
Tiết Huệ Vũ lập tức hiểu ra, giải thích: “Buổi sáng, ông mặt trời mọc từ phía Đông. Bây giờ chuyển thành hoàng hôn màu đỏ, nghĩa là ông mặt trời phải tan làm rồi.”
“Tây…… Dương?”
(Hoàng hôn 夕阳 đọc là /Xīyáng/, bé con hiểu nhầm là 西羊 đọc là /Xī yáng/)
Bùi Dục Kỳ nằm bò trên giường, ngẩng chiếc đầu nhỏ, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ đơn “Hoàng hôn buông xuống” này, bé từng nghe mẹ đọc trong những câu chuyện cổ tích một vài lần.
Hóa ra có khung cảnh như vậy.
Từ khi có trí nhớ đã bị nhốt trong phòng không dám nhìn ra ngoài cửa sổ, Bùi Dục Kỳ há cái miệng nhỏ nhắn nhìn ráng ngũ sắc màu đỏ đậm bên ngoài.
Sau khi Bùi Dục Kỳ có thể nói một cách mạch lạc bốn hoặc năm từ, những từ vựng bé có thể hiểu ngày càng nhiều, vượt xa vốn từ vựng mà bé có thể nói ở hiện tại…… Tiết Huệ Vũ dần dần bắt đầu dạy bé các phép xã giao đúng mực, cách cư xử với mọi người, cách dùng từ lịch sự, v.v.
Dù Bùi Dục Kỳ có chứng tự kỷ hay không, bé đều có chướng ngại xã giao nghiêm trọng, đến nay chỉ sẵn sàng nói chuyện với một mình cô. Vậy nên Tiết Huệ Vũ càng cảm thấy cần phải nắm bắt được thời kỳ như tờ giấy trắng này mà thiết lập nên các quy tắc sống rõ ràng cho con.
Ví dụ như lễ phép, hiểu lễ nghi, khi gặp người thân, bạn bè và người lớn tuổi, nên chào hỏi, tìm hiểu và phân biệt cách xưng hô lịch sự và đúng mực với đối phương, nhờ người khác giúp đỡ thì phải dùng “xin”, sau khi được giúp đỡ thì phải nói “cảm ơn”, để cho con hiểu mà lặp đi lặp lại luyện tập thành một thói quen tốt.
Vì vậy, bây giờ mỗi khi được mẹ dạy một điểm kiến thức mới, Bùi Dục Kỳ sẽ ngoan ngoãn nói một tiếng “Con cảm ơn mẹ.”
Bây giờ bé có thể hiểu những câu dài và phức tạp của cô, hơn nữa có thể phản ứng hoặc trả lời chính xác.
Mỗi khi học một từ vựng mới, sẽ lại lẩm bẩm biểu đạt một cách sung sướng với vốn từ ngữ có hạn của mình.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào 2. Ở Ké Nhà Diêm Vương 3. Viết Lại Những Vì Sao 4. Trẫm Không Dám Nữa =====================================
Chỉ khi nói chuyện với người lạ, nhất là bác sĩ và y tá, Bùi Dục Kỳ theo bản năng sẽ sợ hãi đã được Tiết Huệ Vũ làm rất nhiều công tác tư tưởng, mãi đến ngày thứ ba mới cố gắng lấy hết dũng khí nói một tiếng “dì” với cô y tá đang rút kim cho bé.
Giọng nói vừa nhẹ vừa nhỏ, còn cúi đầu không dám nhìn dì ấy.
Dì y tá sững sờ một chút, tưởng đứa nhỏ sợ hãi, lập tức nhẹ nhàng an ủi: “Yên tâm đi, dì sẽ làm nhẹ nhàng một chút.”
Sau đó, quan sát vẻ mặt của bé con, nhẹ nhàng giúp bé rút kim tiêm.
Vốn dĩ cô ấy còn tưởng rằng bé con sẽ ồn ào khóc lóc vì đau, dù sau mấy lần trước tiêm và lấy máu đều có phản ứng mạnh mẽ, dù cho mỗi lần cô ấy đều rất cẩn thận, vẫn sẽ làm bé sợ hãi đến mức cả người run rẩy, nhưng lúc này chỉ nhìn thấy Bùi Dục Kỳ quay đầu đi và nhíu nhíu mày.
Cô ấy thở dài một hơi nhẹ nhõm, khi đang cầm một miếng bông vô trùng đưa cho Tiết Huệ Vũ để cô đè máu cho Bùi Dục Kỳ, chợt nghe thấy Bùi Dục Kỳ nhẹ nhàng mà lẩm bẩm một câu: “Cảm ơn dì ạ.”
Mặc dù rất nhẹ rất nhẹ, nhẹ đến mức gần như không nghe thấy gì. Nhưng đã sớm biết bệnh tình của Bùi Dục Kỳ, có thể mở miệng nói đã là một chuyện cực kỳ khó và cũng là một dấu hiệu chuyển biến tốt.
Trái tim nữ y tá mềm nhũn, sau khi đi ra ngoài, cô ấy vui vẻ hưng phấn mà chia sẻ sự việc xảy ra trong nhóm làm việc, nhưng bị đồng nghiệp trong nhóm nghi ngờ có phải cô ấy bị ảo giác rồi hay không…… Nhất là Đổng Lệ Mai còn lạnh lùng đâm chọt hai câu, nói cô ấy chém gió.
Bùi Dục Kỳ cũng không phải là không có biểu hiện sợ hãi, sau khi dì y tá rời đi, Tiết Huệ Vũ lập tức ôm bé vào lồng ngực, vỗ nhẹ lưng bé, khen ngợi nói: “Làm tốt lắm! Đừng sợ đừng sợ……”
Sau khi nằm viện, mỗi ngày lấy vài ống máu, cũng cần truyền năm sáu túi dịch, Tiết Huệ Vũ liền phát hiện, mỗi khi y tá xuất hiện với ống tiêm, rõ ràng Bùi Dục Kỳ rất sợ hãi và bất an, thậm chí còn bỏ chạy kháng cự trốn trong góc phòng…… Cưỡng chế tiêm còn có thể lộ ra sắc mặt tái nhợt, có hiện tượng đổ mồ hôi lạnh, ảnh hưởng nghiêm trọng đến quá trình tiến hành tiêm thuốc.
Tất cả điều này là do Trịnh Tuệ Văn gây ra, mọi hành động của bà ta khiến đứa trẻ sinh ra phản ứng mãnh liệt với kim tiêm.
Dù động tác của y tá có nhẹ nhàng đến đâu, bé cũng sẽ vì không tin tưởng người tiêm, mà có một sự sợ hãi đau đớn mãnh liệt.
Sau vài lần, dù Bùi Dục Kỳ không nhìn thấy kim tiêm, chỉ thấy người ta đeo khẩu trang, mặc đồ y tá màu trắng, liền phản xạ có điều kiện nghĩ ngay đến cây kim tiêm khủng bố, làm cho bé sợ hãi những dì y tá đến gần, cảm thấy họ cũng giống Trịnh Tuệ Văn, đều là người xấu tiêm chích!
Cho nên mỗi lần trước khi tiêm và truyền dịch, Tiết Huệ Vũ đều sẽ ôm em bé bánh bao nhỏ đang co ro vì sợ hãi vào trong vòng tay và vỗ về một cách nhẹ nhàng, nói với bé một vài câu “Mẹ ở đây, đừng sợ.”
Cô cũng kiên nhẫn giải thích với bé rằng các bác sĩ và y tá đều là những thiên thần đã trị bệnh cho bé và bố bé, và việc các dì y tá tiêm và truyền dịch là để tiêm thuốc chống viêm vào cơ thể bé, muốn tiêu diệt đám vi khuẩn xấu trong cơ thể bé.
Nếu không tiêm hay truyền dịch, thì vi khuẩn trong cơ thể bé sẽ làm chuyện xấu, bé sẽ sinh bệnh, sức khỏe cũng ngày càng kém……
Không giống với Trịnh Tuệ Văn đã bắt nạt bé!
Vì để cho Bùi Dục Kỳ dễ hiểu, mà Tiết Huệ Vũ đã dùng câu chuyện cổ tích để giải thích cho bé về trách nhiệm của bác sĩ và y tá.
Bởi vì chỉ có tin tưởng hoàn toàn vào người tiêm, thì đứa trẻ mới có thể không còn phản ứng mãnh liệt với kim tiêm nữa. Đây cũng là lý do tại sao Tiết Huệ Vũ khuyến khích bé gọi người khác.
Ngày hôm nay khi Bùi Dục Kỳ cố gắng lấy hết dũng khí gọi “dì ơi”, có nghĩa là bé đã sẵn sàng tin tưởng đối phương, cũng bởi vì dũng cảm sải bước đi đầu tiên, mới giống như một nam tử hán đại trượng phu chịu đựng nỗi đau và nước mắt khi rút đầu kim ra.
“Mẹ lớn như vậy rồi cũng sợ tiêm lắm, lúc rút máu cũng chưa bao giờ dám nhìn! Vậy nên vừa rồi con không khóc đã là một nam tử hán bé nhỏ! Thật sự là rất đỉnh!”
Ngay khi Tiết Huệ Vũ cúi đầu xuống, liền nhìn thấy nam tử hán Bùi Dục Kỳ được cô khen, chiếc mũi nhỏ đỏ hồng đang hít hít, đôi mắt to đầy nước đảo quanh, dáng vẻ trông như sắp khóc đến nơi.
Tuy nhiên giây tiếp theo, sau khi bắt gặp ánh mắt của cô, bé khe khẽ khịt mũi một chút, kiên quyết kìm nén nước mắt lại.
“Bé con của mẹ, thật sự rất đỉnh, là kiêu ngạo của mẹ……”
Khi đang thật vất vả dỗ bé con và cùng nhau chơi trò chơi để bé nín khóc, thì một tiếng còi của xe cứu thương vang lên từ xa lại gần.
Tiết Huệ Vũ phản ứng ngay lập tức, trước khi cả cơ thể Bùi Dục Kỳ cứng lại, đã kéo bé vào lòng, nhẹ nhàng bịt kín hai lỗ tai của bé.
Ngoài chứng sợ kim tiêm, Bùi Dục Kỳ còn có phản ứng sợ hãi cực lớn với âm thanh của còi xe cứu thương.
Trẻ tự kỷ rất nhạy cảm với một số âm thanh. Hơn nữa trong thế giới ngây thơ của trẻ, chúng sẽ coi rất nhiều âm thanh tưởng tượng thành yêu ma quỷ quái.
Vì vậy, sau khi Bùi Dục Kỳ được bác sĩ chẩn đoán mắc chứng tự kỷ, mọi cảm xúc và phản ứng của bé đều được kết luận là do triệu chứng của bệnh tự kỷ. Thậm chí khi lần trước cô hỏi Bùi Ôn Du, Bùi Ôn Du cũng không ngần ngại cho rằng nguyên nhân khiến bé sợ hãi âm thanh từ khi còn nhỏ là một triệu chứng của bệnh tự kỷ.
Nhưng nếu Bùi Dục Kỳ không phải mắc bệnh tự kỷ, vì sao lại có triệu chứng sợ hãi âm thanh chứ?
Để có thể hiểu toàn diện hơn về tình trạng của Bùi Dục Kỳ, Tiết Huệ Vũ đã tìm kiếm nhiều thông tin khác nhau trên mạng trong khoảng thời gian này.
Cái gọi là chứng sợ hãi âm thanh chính là “Một loại phản ứng cảm xúc tiêu cực xuất hiện ngay khi nghe thấy âm thanh khiến bọn họ căm ghét. Loại cảm xúc tiêu cực này có thể giống như cảm giác không thoải mái, cũng có thể là cực kỳ nôn nóng, hoặc là đột nhiên giận dữ, cực kỳ khủng hoảng. Khi gặp được âm thanh gây ra chứng khủng hoảng âm thanh của bọn họ, còn có thể giận dữ, phòng bị, công kích hoặc là làm một vài hành động xa lánh đối với nguồn phát ra âm thanh.”
Một số người sợ tiếng ồn, một số người sợ tiếng còi và một số người sợ tiếng móng tay xẹt ngang qua bảng đen.
Mà trong khoảng thời gian quan sát này, Tiết Huệ Vũ nhận thấy rằng mặc dù Bùi Dục Kỳ cảm thấy khó chịu với một số âm thanh, nhưng điều bé sợ hãi chỉ là tiếng còi xe cứu thương, thậm chí sẽ vô cùng lo lắng và nôn nóng khủng hoảng vì âm thanh đó, vì vậy bé không thể kiểm soát và đập đầu vào tường để tự hại bản thân.
Nhưng khi hỏi hệ thống, lại phát hiện trong nguyên tác không có đề cập đến việc Bùi Dục Kỳ sợ tiếng còi sau khi lớn lên.
Cho thấy rằng nỗi sợ hãi này đã được khắc phục trong thời thơ ấu, hoặc là bởi do sự xuất hiện của nhân cách phụ.
Sau khi tiếng còi hoàn toàn biến mất, thấy Bùi Dục Kỳ không có bất kỳ phản ứng căng thẳng nào vì cô đã sớm bịt tai bé lại, Tiết Huệ Vũ liền chọn lọc từ ngữ và hỏi: “Dục Kỳ, tại sao con lại sợ tiếng còi xe cứu thương đến vậy? Bởi vì âm thanh này vang vọng, nghe quá chói tai ư? Hay là khi còn nhỏ đã xảy ra chuyện gì?”
Bùi Dục Kỳ gật đầu lia lịa: “Ồn…… Rất, sợ hãi…… Là, đồ xấu!”
“Đồ xấu?”
Giống như chứng sợ kim tiêm, chứng sợ tiếng còi hú xe cứu thương có phải cũng là một dạng rối loạn stress sau sang chấn không?
“Dì Trịnh nói, nếu con không ngoan, sẽ bắt con đến bệnh viện…… Lần này con không ngoan, nên đã bị bắt đến……”
Bé con run rẩy, lại nói thêm: “Trời mưa…… Sét đánh…… Cũng rất sợ……”
“Nếu cảm thấy sợ hãi, sợ bị bắt đi vì sao phải đập đầu vào tường……” Tiết Huệ Vũ quan tâm hỏi, “Hôm mẹ gặp con, con đang đập mạnh đầu vào tường…… Con có biết lúc ấy mình đang làm gì không? Đó là một hành động rất nguy hiểm!”
Nghĩ đến lúc ấy mình đã đập đau tay mẹ, sắc mặt Bùi Dục Kỳ tái nhợt, áy náy cúi đầu nói: “Con xin lỗi……”
“Không phải mẹ muốn con xin lỗi, mẹ chỉ muốn biết nguyên nhân…… Lúc đó con sợ hãi không thể khống chế được bản thân sao?”
Nước mắt lưng tròng, Bùi Dục Kỳ ôm đầu nói: “Ở đây đau…… Rất đau…… Chói tai…… Rất nhiều âm thanh…… Rất ầm ĩ……”
Vốn từ vựng của Bùi Dục Kỳ rất hạn chế, cũng không thể sắp xếp một cách chính xác các câu hoàn chỉnh, vì vậy bé không biết phải giải thích thế nào với mẹ mình, nên nóng ruột đến mức khoa tay múa chân.
“Giọng nói…… Nói rất nhiều…… Muốn yên tĩnh……”
Tiết Huệ Vũ lắng nghe vô cùng cẩn thận, xâu chuỗi lại từng câu từng chữ nói: “Sau khi con nghe thấy tiếng còi báo động thì rất sợ hãi, sau đó đầu rất đau, cảm giác trong đầu có rất nhiều âm thanh đang nói chuyện, cảm thấy rất ồn muốn làm chúng yên tĩnh lại, vậy nên con đập đầu vào tường để khiến nó im lặng……?”
Bùi Dục Kỳ tủi thân gật đầu.
Tiết Huệ Vũ hít một hơi thật sâu, truy hỏi, “Con bắt đầu nghe thấy những giọng nói đó từ khi nào? Những giọng nói đó đang nói gì vậy? Hiện tại con vẫn còn nghe thấy chúng chứ?”
Kể từ khi nhận ra mẹ, Bùi Dục Kỳ đã không nghe thấy bất kỳ tiếng động kỳ quái nào trong một thời gian dài.
Bé nghiêm túc suy nghĩ một chút, khẽ lắc đầu: “Bây giờ không còn nữa, bởi vì mẹ ở đây. Mẹ xoa xoa đầu, sẽ không sợ. Cái khác, không biết……”
“Nếu sau này còn nghe được âm thanh kỳ quái gì thì hãy tìm mẹ!”
“Ừm ừm.”
Lại nhẹ nhàng ôm lấy Bùi Dục Kỳ vào lòng, Tiết Huệ Vũ đột nhiên nghĩ đến, không hỏi Bùi Dục Kỳ nhưng có thể hỏi hệ thống…… Vì thế căng thẳng hói:【Hệ thống, trong nguyên tác Bùi Dục Kỳ vì để trốn tránh đau khổ mà đã tách ra một nhân cách khác để bảo vệ chính mình. Hiện tại trong đầu con nghe được một âm thanh, là giọng nói ảo, hay là đã xuất hiện…… Triệu chứng của phân liệt nhân cách rồi?】
Tiết Huệ Vũ hy vọng rằng cô đã sai, nhưng những lời nói lạnh băng của hệ thống vẫn khiến trái tim cô nhảy lên đến cổ họng.
【Ký chủ cô nghĩ đúng rồi, e rằng Bùi Dục Kỳ đã có dấu hiệu của nhân cách phân liệt.】
Cô nôn nóng nói:【Trong nguyên tác, chẳng phải sau cái chết của Bùi Ôn Du, Bùi Dục Kỳ bị đưa đến nhà họ Tiết và bị Hạ Lan Chi ngược đãi mới xuất hiện nhân cách thứ hai sao? Tại sao nghe tiếng còi xe cấp cứu lại có triệu chứng của phân liệt nhân cách? Trong nguyên tác có miêu tả nguyên nhân kỹ càng không? Vì sao Bùi Dục Kỳ lại sợ hãi loại âm thanh này từ nhỏ, nếu chỉ là sợ xe cứu thương bắt đi thì không cần thiết phải tách ra một nhân cách thứ hai để thoát khỏi nỗi đau như vậy……?】
Thấy ký chủ nóng lòng như vậy, hệ thống lập tức hỗ trợ tìm kiếm toàn bộ cốt truyện, đoạn miêu tả nhân cách chính của Bùi Dục Kỳ khi còn bé chỉ vài nét bút ít ỏi, mà nhân cách phụ thay thế cũng chẳng sợ hãi bất cứ âm thanh nào, nhưng cực kỳ chán ghét bệnh viện.
【Bùi Dục Kỳ không ngờ Hạ Tư Tư dù có què một chân, cũng muốn nhảy qua cửa sổ để thoát khỏi mình.
Khi đưa cô đến bệnh viện, hắn nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu, hắn nghĩ đến ký ức đầu tiên của mình, chính là tiếng còi chói tai như vậy.
Trong mắt nhân cách chủ ngu ngốc, âm thanh này chính là quái vật ăn thịt người.
Ăn mẹ, cũng mang bố đi……
Vậy nên sợ hãi sự xuất hiện của nó.
Hắn chưa bao giờ sợ hãi bất cứ thứ gì, cho nên hắn mới thay thế con hàng ngu ngốc yếu đuối kia.
Nhưng bây giờ, hắn thế mà cũng sợ, liệu âm thanh này có cướp đi người bên cạnh hắn một lần nữa hay không……】
Hệ thống lập tức giúp ký chủ lựa ra đoạn văn này, sau khi Tiết Huệ Vũ xem xong trầm mặc tại chỗ.
Khi cô tìm kiếm trên mạng những cách để xoa dịu nỗi sợ hãi, cô đã tìm ra nguồn gốc nỗi sợ hãi của đứa trẻ —— “Trẻ em sau khi trải qua những chuyện ngoài ý muốn bị kinh sợ, chúng sẽ kháng cự trở lại nơi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ kháng cự những tình huống tương tự, sẽ từ chối những hành vi tương tự, từ chối giao thiệp với những thứ liên quan.”
Nhưng khi cô mất đi, Bùi Dục Kỳ mới một tháng tuổi, làm sao bé có thể có những ký ức về khoảng thời gian đó. Hơn nữa bé đang ở nhà, làm sao có thể nghe thấy tiếng xe còi cấp cứu.
Hệ thống giải thích:【Ký chủ, vào đêm xảy ra vụ tai nạn xe hơi của cô, Bùi Dục Kỳ đã liên tục khóc vì bố mẹ cậu mãi vẫn chưa thấy về, sau đó cũng được đưa đến bệnh viện bằng xe cấp cứu. Có lẽ đây là lý do tạo cho cậu một bản năng sợ hãi tiếng còi xe cấp cứu ngay từ khi còn nhỏ. Sau khi lớn lên, lại nghe thấy tiếng còi xe cứu thương giống vậy nên đã đánh thức nỗi sợ hãi.】
Trong tiềm thức Tiết Huệ Vũ muốn phủ nhận điều đó, nhưng lại nghĩ đến Bùi Dục Kỳ vừa mới nói rằng bé sợ sấm sét và mưa…… Ngày cô mất quả thực là một ngày thời tiết khắc nghiệt, mưa to gió lớn……
Chẳng lẽ sợ sét đánh trời mưa, không phải vì Bùi Dục Kỳ nhát gan, mà là…… Rối loạn stress sau sang chấn?
Vươn tay xoa chiếc đầu nhỏ của Bùi Dục Kỳ, Tiết Huệ Vũ nhẹ giọng hỏi: “Dục Kỳ, ban nãy con nói xe cứu thương là đồ xấu xa…… Con nhớ chuyện khi còn nhỏ xe cứu thương đến nhà sao?”
“Nhớ ạ.” Bùi Dục Kỳ không hề do dự trả lời khiến Tiết Huệ Vũ ngẩn ra, không dám tin mà hỏi lại: “Thật sự nhớ được sao?”
Bùi Dục Kỳ gật gật đầu, nói một cách nghiêm túc: “Đến rất nhiều rất nhiều lần.”
“Rất nhiều rất nhiều lần?” Câu trả lời này khiến Tiết Huệ Vũ muốn xỉu, lo lắng hỏi: “Là cơ thể có chỗ nào không khỏe sao?”
“Là bố.” Bùi Dục Kỳ nói khẽ: “Bố bị bắt đi…… Vài ngày mới về…… Con sợ lắm……”
Thảo nào trong mắt bé con, âm thanh này chính là quái vật ăn thịt người.
Ở cái tuổi không biết xe cứu thương là gì, trơ mắt nhìn bố bị khiêng đi rồi mất tích mấy ngày, trong lòng sao có thể không sợ…… Hơn nữa, Trịnh Tuệ Văn còn châm dầu vào lửa, cùng với trí tưởng tượng phong phú của trẻ con, chắc chắn đã để lại một ánh ảnh sợ hãi.
Như vậy không phải Bùi Dục Kỳ sợ tiếng còi báo động, mà là sợ tiếng còi xe cứu thương.
Chỉ có cách khiến bé không còn sợ xe cứu thương, mới có thể không sợ tiếng còi xe cứu thương nữa.
“Cục cưng, con hiểu lầm rồi. Xe cứu thương không phải quái vật ăn thịt người.” Tiết Huệ Vũ nhẹ nhàng giải thích từng chữ, “Thật ra mẹ cũng rất sợ xe cứu thương. Xe cứu thương đến có nghĩa là mẹ hoặc gia đình mẹ đang nhắc bệnh rất nặng. Nhưng mà, xe cứu thương đến là để cứu người.”
“Mỗi lần con nghe thấy âm thanh bén nhọn và chói tai…… Nghe rất khó chịu, nhưng thực tế loại còi báo động này có thể cho những người lái xe khác trên đường biết rằng lúc này có người cần cấp cứu, bọn họ cần phải chú ý nhường đường, như vậy xe cứu thương mới có thể đưa bệnh nhân đến bệnh viện kịp thời.”
“Lần này bố có thể bình an tỉnh lại chính là vì mẹ đã ở trên xe cấp cứu kịp thời hộ tống bố đến bệnh viện…… Vậy nên âm thanh của quái vật ăn thịt người trong mắt con, thật ra là âm thanh cứu mạng trong mắt một số người.”
Bùi Dục Kỳ nghiêng nghiêng đầu, nghe đến hơi mơ hồ.
Trong ký ức của bé, bệnh viện là kẻ xấu, cho nên xe cứu thương mang bé đến bệnh viện cũng là kẻ xấu…… Nhưng mẹ lại nói nó tốt? Cái âm thanh khủng bố đáng ghét kia cũng là dùng để cứu người……?
“Lần này con bị cái dì xấu xa kia tiêm, cũng bởi vì có xe cứu thương kịp thời đưa con đến bệnh viện nên con mới khỏe mạnh bình an.”
“Không phải vì xe cấp cứu đến mà bố và con bị thương. Mà là sau khi bố và con bị thương, xe cứu thương mới tới cứu hai người.”
“Vậy nên, đừng sợ hãi……” Lại ôm Bùi Dục Kỳ vào lòng, Tiết Huệ Vũ vỗ nhẹ vào lưng bé và nói: “Xe cứu thương phát ra âm thanh lớn để cứu người. Con sợ hãi nó, còn mắng nó là đồ xấu xa, thì các cô chú đến cứu người cũng sẽ đau lòng……”
Bùi Dục Kỳ bắt đầu do dự, nhẹ nhàng gật đầu, rồi gục đầu vào lòng Tiết Huệ Vũ.
Không thể hoàn toàn thoát khỏi sự sợ hãi một thứ đã sợ từ khi mới sinh ra chỉ bằng một hai câu nói, Tiết Huệ Vũ cũng không muốn những lời này trở thành gánh nặng quá lớn cho đứa trẻ, vì vậy thay đổi đề tài, tiếp tục chơi trò chơi với bé.
Nhưng khác với trước đây, Bùi Dục Kỳ không có hứng chơi nhiều lắm. Tiết Huệ Vũ thấy bé dường như chơi mệt rồi, bèn ngủ trưa cùng bé.
“Đùng đoàng ——”
Mùa mưa dầm, vừa nói mưa liền mưa rồi.
Tiết Huệ Vũ đang mê man ngủ gật thì bị tiếng sấm lớn đánh thức, vừa mở mắt ra chỉ thấy mặt trời ngoài cửa sổ vừa nãy vẫn còn chói chang, mới một lúc mà trời đã đen ngòm nhất thời trời đổ mưa như trút nước.
Sấm sét càng lúc càng lớn, mưa càng lúc càng nặng hạt, những hạt mưa to tí tách đập vào cửa sổ.
Cảm nhận được cơ thể Bùi Dục Kỳ ngày càng căng cứng trong vòng tay mình, Tiết Huệ Vũ vô thức duỗi tay ra, ôm lấy đầu bé vào lòng mình, nhẹ nhàng vỗ về lưng bé.
“Mẹ ở đây, đừng sợ……”
Lưng được vuốt ve nhẹ nhàng, có tiếng tim đập mơ hồ bên tai………
Một nhịp, hai nhịp, ba nhịp……
Tiếng tim đập hoảng loạn dường như bình tĩnh lại từ từ theo nhịp điệu nhịp nhàng này, trong sự ấm áp an toàn, Bùi Dục Kỳ dần chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
【Giá trị hồi sinh +2】
“Bùi tổng, thân phận bối cảnh và tiền án tiền sử của Thẩm Tuyết đã tra xét xong.”
“Thẩm Tuyết, 24 tuổi. Mẹ mất sớm, bố lấy vợ khác, mối quan hệ không tốt đẹp. Sau một vụ tai nạn xe hơi sau khi kết hôn, chồng qua đời, đứa trẻ cũng chết non trong vòng một tháng.” Chu Khải Hoa đọc tài liệu, không kìm được xót xa trong lòng, “Cô Thẩm cũng quá thảm thương rồi……”
Bùi Ôn Du nhàn nhạt nói: “Đọc tiếp đi.”
Nhìn thấy Bùi tổng thờ ơ như vậy, hoàn toàn không bị cảm động, Chu Khải Hoa lồng ngực nghẹn ngào vì nghĩ đến Bùi tổng cũng từng trải qua một tai nạn xe như vậy, lập tức cúi đầu tiếp tục đọc: “Tốt nghiệp đại học chính quy, vừa ra trường liền kết hôn, sau khi kết hôn vẫn luôn làm nội trợ, cho nên không có kinh nghiệm làm việc, không có tiền án tiền sự, không có tiền sử tín dụng xấu, không mắc bệnh truyền nhiễm, không đánh bạc, sử dụng ma túy, hút thuốc và các tệ nạn khác……”
“Không có kinh nghiệm làm việc……” Bùi Ôn Du cân nhắc, dường như có chút không hài lòng với điều này.
Chu Khải Hoa nhanh chóng bổ sung: “Bùi tổng, có kinh nghiệm làm việc hay không không quan trọng. Giáo viên mầm non trước đây có trình độ học vấn cao và kinh nghiệm làm việc dày dặn, không ai có thể khiến cho Bùi Dục Kỳ mở miệng nói chuyện. Nhưng mới ở chung vài ngày với Thẩm Tuyết, Dục Kỳ đã mở miệng gọi mọi người, thậm chí còn có thể nói một số từ và câu đơn giản! Thẩm Tuyết thật sự có công rất lớn!”
“Quan sát trong khoảng thời gian này, có thể thấy cô ấy thực sự yêu Dục Kỳ, hàng ngày cùng Dục Kỳ nói chuyện và chơi trò chơi, cũng chuẩn bị các bữa ăn dinh dưỡng phong phú khác nhau mỗi ngày, giống như đó là con ruột vậy…… Nói thật, tôi còn chưa kiên nhẫn được như thế với cả con trai mình. Tương tự, Dục Kỳ cũng thật sự thích cô ấy, rất nghe lời cô ấy.”
Bên tai là tiếng ca ngợi lải nhải của Chu Khải Hoa, dù Bùi Ôn Du không thể nhìn thấy, nhưng chỉ cần nghe giọng nói ngữ điệu của đối phương, anh có thể biết được Chu Khải Hoa thực sự hài lòng với Thẩm Tuyết, một sự hài lòng quá mức.
Thấy Bùi tổng rề rà không đáp lời mình, Chu Khải Hoa không hiểu tâm tư của Bùi tổng có chút sốt ruột: “Bùi tổng, kiểu người sau khi tốt nghiệp vẫn luôn làm nội trợ ấy, giờ cô ấy muốn ra ngoài đi làm, nhưng lại không có kinh nghiệm làm việc, những người phụ nữ tách rời với xã hội cũng khó tìm được công việc tốt. Hơn nữa cô ấy đã có sẵn những suy nghĩ tiêu cực, nếu anh từ chối cô ấy, khó đảm bảo rằng cô ấy sẽ cảm thấy tuyệt vọng trong cuộc sống và lại có những cảm xúc tiêu cực …… Hiện tại nếu đã hợp ý với Dục Kỳ, lại còn cứu anh hai lần, chi bằng anh cho cô ấy một cơ hội này, để cô ấy có hy vọng sống tiếp……”
Với tư cách là một thư ký, nói chuyện với sếp như thế này thực sự là điều cấm kỵ, sau khi Chu Khải Hoa phản ứng lại, hắn lập tức bổ sung nói: “Thật có lỗi, Bùi tổng, tôi không có ý dùng đạo đức ép buộc anh đâu. Anh nên suy nghĩ lại, hơn nữa trong hợp đồng có ghi rằng thời gian thử việc là một tháng, nếu trong một tháng này không làm cho anh hài lòng, đến lúc đó anh sa thải cô ấy sau cũng được……”