Một tháng trước khi Hạ Miên thi đại học, Hạ Văn Nguyệt không thể yên lòngđến nhà xưởng nữa, ở nhà thay đổi các cách khác nhau bổ sung dinh dưỡng choHạ Miên.Hạ Miên bắt đầu hưởng thụ đãi ngộ cấp quốc bảo, ngay cả mỗi lần ở nhà MaoTuệ Trúc cũng biết mà không nô đùa lớn tiếng.Tiểu Phong thì càng ngoan ngoãn bưng trà rót nước mời dì, trưa ngủ còn chạytới quạt, Hạ Miên sắp bị sự ấm áp của cậu nhóc làm cảm động rớt nước mắt rồi.Cuối cùng cũng tới ngày thi đại học, cả nhà xuất phát.Mao Tuệ Mai chuẩn bị bữa sáng, Mao Tuệ Lan giúp kiểm tra đồ dùng cần mangtheo khi thi, không yên tâm bỏ vào thêm mấy cái bút, Hạ Văn Nguyệt thấy sắpđến giờ thì dẫn Tiểu Phong cùng ra ngoài.Hai ngày này Hạ Văn Nguyện và Tiểu Phong sẽ theo cô đi thi.Ninh Thiều Bạch đã chờ ở cửa.Trường thi của Hạ Miên ở trung học số bảy, tuy khoảng cách không quá xanhưng để cô bảo trì trạng thái tốt nhất, ngồi xe trong nhà chắc chắn thích hơn.Hạ Văn Nguyệt vẫn hơi ngại ngùng, “Lại làm phiền bác sĩ Ninh rồi, sang nămchúng ta cũng nên mua chiếc thôi.”“Không cần khách khí.” Ninh Thiều Bạch mở cửa ghế phụ cho Hạ Miên, rất tựnhiên cầm lấy túi thi trong tay cô kiểm tra xem có vấn đề gì không một lần cuối,mới lên xe xuất phát.Không ít người tụ tập trước cổng trường thi, Ninh Thiều Bạch dừng xe ở xa,đoàn người đi bộ qua.Trước khi vào trường thi, Hạ Văn Nguyệt không nói gì thêm, chỉ dặn: “Đừngkhẩn trương, cố hết sức là được.”Tiểu Phong nắm tay Hạ Miên nghiêm túc nói: “Dì nhỏ cố lên!”Ninh Thiều Bạch xoa xoa đầu cô, cười, “Đi thôi, đừng lo lắng, thi cho tốt.”Có bác sĩ Ninh ở đây, Hạ Miên thật sự rất yên tâm.Bởi vì trước đó đã bước qua một số thứ nên tất cả đều rất thuận lợi, Hạ Miêncòn gặp được Phạm Hiểu Mạn.Phạm Hiểu Mạn thay đổi rất nhiều, tóc đuôi ngựa đơn giản và gương mặt tươitắn, nếu không phải cô ta gọi tên Hạ Miên, Hạ Miên cũng chẳng thể nhận ra đâylà nữ du côn một năm trước.“Một năm không gặp, lại xinh đẹp hơn rồi.”Gương mặt hơi ngầu của Phạm Hiểu Mạn lộ ra ý cười, “Cô thì vẫn biết ăn nóithế nhỉ.”Hạ Miên bật cười, “Cố lên!”“Ừm,” Phạm Hiểu Mạn thả lỏng đáp: “Lần này tới coi như trải nghiệm, sangnăm tôi lại đến nữa.”Này là định học lại sao, Hạ Miên mừng thay đối phương, Phạm Hiểu Mạn nói:“Cô cũng cố lên.”Hai ngày thoáng qua đã thay đổi vận mệnh cuộc đời của rất nhiều người, thixong môn cuối cùng, Hạ Miên có cảm giác nhẹ nhàng như được giải phónghoàn toàn, hận không thể hét to hai tiếng.Những ngày đen tối khó khăn nhất cuối cùng cũng qua rồi!Cô bế bổng Tiểu Phong đang chạy về phía mình, sung sướng xoay cậu mấyvòng, bạn nhỏ vui vẻ cười khanh khách.“Hôm nay ngủ chung với dì nhỏ nha!”“Vâng, ngủ chung.”Trước sinh nhật bảy tuổi Tiểu Phong đã chia giường với Hạ Miên, mấy ngàynay mọi người đều chú ý quan sát tình huống của cậu, may mà chuyện họ lolắng không xảy ra.Nhờ có kỳ nghỉ hè năm trước ngủ cùng Cường Cường, lần này Hạ Miên tìmSâm Sâm để thằng bé ngủ với Tiểu Phong mấy đêm, sau khi quen dần TiểuPhong đã có thể tự ngủ một mình.Mấy tháng này càng vì sợ làm phiền đến Hạ Miên nên cậu nhóc càng độc lậphơn, tự dậy tự ngủ, giờ không tránh khỏi làm nũng với cô.Hạ Miên hôn hôn khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc.Ninh Thiều Bạch cầm theo ba que kem đi tới, Hạ Miên lập tức vui mừng, “Woa,bác sĩ Ninh tốt quá!”Ẩm thực hai ngày qua của cô luôn bị khống chế rất nghiêm khắc, ngay cả chèđậu xanh buổi trưa Ninh Thiều Bạch chuẩn bị cho cũng toàn là đậu.Kem thì càng không dám ăn, sợ bị tào tháo rượt.Ninh Thiều Bạch đưa cho Hạ Văn Nguyệt và Tiểu Phong mỗi người một que,cái cuối cùng cho cô, cười nói: “Khao đó, hai ngày qua vất vả rồi.”Hạ Miên cười, “Mọi người đều vất vả!”Sau hôm thi đại học chính là lúc điền nguyện vọng, thời đại này thi đại họctrước, hôm sau mới công bố đáp án cho thí sinh tự đánh giá điểm của mình, tiếptới mới điền nguyện vọng.Dù là điểm trúng tuyển của trường hay điểm thi đại học của mình, tất cả đều chỉtự ước lượng.Một khi đánh giá sai, thành quả của lần thi đại học này coi như đi tong: ví dụnhư kém một hai điểm không đậu trường tốt nguyện vọng một, phải đến trườngnguyện vọng hai kém hơn.Hạ Miên còn nghe kể có người thi rất tốt, nhưng lại nghĩ rằng bản thân thikhông đạt, kết quả rõ ràng điểm cao hơn trường mơ ước rất nhiều, nhưng vẫnxảy ra chuyện trượt xuống trường số hai.Tóm lại cực kỳ hố cha.Chủ nhiệm lớp và giáo viên có kinh nghiệm đều lo cho đám học sinh trong giaiđoạn này đến mức trọc cả đầu, chỉ sợ xảy ra sai lầm nào đó.Mễ Cao Nhạc cứ tưởng Hạ Miên là người không cần nhọc lòng nhất, kết quảsau khi nhìn thấy tờ nguyện vọng của cô suýt thì hộc máu.“Đại học Yến Kinh Sư?” Mễ Cao Nhạc chần chờ hỏi: “Em chắc chứ? Tuy đạihọc Yến Kinh Sư rất tốt, nhưng với thành tích của em vào Hoa Đại Yến Đạituyệt đối không thành vấn đề.”Hạ Miên gãi đầu đáp: “Vật lý với toán gì gì đó em đều không hiểu lắm, emmuốn trở thành giáo viên.”Mễ Cao Nhạc nghe vậy chỉ muốn đánh người, ý đây là ghét bỏ Yến Đại HoaĐại không có chuyên ngành mình thích ấy hả?Hạ Miên thè lưỡi, cả nhà đều biết chuyện của cô, thành tích tốt như vậy đa phầnnhờ do ưu thế từng sống một đời.Những nơi thiên tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp như Hoa Đại Yến Đại khôngquá phù hợp với Hạ Miên, đặc biệt tính cách cô còn táo bạo, không có kiênnhẫn làm nghiên cứu.Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn vì thích làm giáo viên.Mễ Cao Nhạc dẫn dắt Hạ Miên hai năm, cũng biết suy nghĩ của học trò, khôngnói thêm nữa, sau khi cho cô đi bèn gọi điện thoại cho Hạ Văn Nguyệt.Hạ Văn Nguyệt biết Hạ Miên có thể vào Hoa Đại với Yến Đại thì rất vui mừng,nhưng sau khi nghe Hạ Miên nói sẽ tới đại học Yến Kinh Sư cũng rất hài lòng,“Làm giáo viên rất tốt.”Trong mắt thế hệ họ, giáo viên, bác sĩ, y tá đều là những công việc tốt nhất dànhcho con gái, ngược lại làm nghiên cứu thì họ không hiểu ra sao.Mễ Cao Nhạc cảm thấy nói chuyện với phụ huynh này không thông, nghĩ mộtlát lại gọi cho Ninh Thiều Bạch, vị anh trai này của Hạ Miên là nhân tài hảingoại, chắc chắn biết tầm quan trọng của bằng cấp.Kết quả đối phương càng đơn giản hơn: “Trường nào cũng được, đại học YếnKinh Sư cũng tốt, cô bé vui là được.”Mễ Cao Nhạc:...Hoá ra chỉ có một mình người ngoài là mình nhọc lòng vì tương lai của HạMiên thôi sao? Chiều trẻ con cũng không nên chiều như vậy chứ!Hạ Miên không biết chủ nhiệm lớp sầu trọc đầu vì việc đăng ký trường học củamình, sau khi hẹn ngày giờ gặp đám Tôn Duyệt Hân xong thì về thẳng nhà.Mao Tuệ Mai và Mao Tuệ Lan đang thu dọn đồ đạc, thấy cô tiến vào Mao TuệMai hỏi: “Chị bảo chị muốn trang trí sân thế nào cơ? Bác sĩ Ninh kêu chị qua đónói trực tiếp với anh ấy đấy.”Gia đình Hạ Văn Nguyệt sắp chuyển nhà.Năm ngoái Hạ Văn Nguyệt trả nợ xong thì có dự định mua nhà, Hạ Miên lậptức nhớ đến hai cái sân bên cạnh dưới tên mình vẫn chưa kể với đối phương.Nghe Hạ Miên muốn cho mình một gian, Hạ Văn Nguyệt hơi kinh ngạc, nhưngrất nhanh đã vui vẻ nói: “Cô còn đang sầu thúi ruột đây, cô và chú hai đều thíchở tứ hợp viện, nhà tầng thì quá xa, ở xa quá cũng lo lắng, dù sao cũng chỉ cócháu và Tiểu Phong, lần này đúng là vừa khéo.”Hạ Miên chuẩn bị xong lí do thoái thác gốc gác của hai tòa sân rồi, kết quả HạVăn Nguyệt không hỏi gì cả.Sau khi mười tám tuổi, Hạ Văn Nguyệt không còn suy nghĩ coi cô như trẻ connữa, nhiều chuyện giữa cô và Tiểu Phong cũng ít khi can thiệp.Ba chị em họ Mao rất vui mừng, cứ vậy không chỉ không chia xa, mà còn cónhà của riêng mình nữa.Hạ Văn Nguyệt mua sân theo giá thị trường rồi bắt đầu sửa sang, bây giờ cô ấykhông thiếu tiền, cải tạo lại theo phong cách nhà Ninh Thiều Vận và Ninh ThiềuBạch, việc lắp đặt điện nước với ống nước đều là công trình không nhỏ.Hai tháng trước mới sửa xong, sau đó vì chuyện thi đại học của Hạ Miên nênđành tạm trì hoãn việc chuyển nhà, bây giờ kì thi của Hạ Miên đã kết thúc, họphải chính thức chuyển nhà rồi.Sau khi bọn họ dọn đi, Hạ Miên cũng lên kế hoạch sửa sang lại phòng của mìnhvà Tiểu Phong, dù sao viện cũng có niên đại khá lâu, hệ thống sưởi rất cũ, điệnnước với cống thoát nước không được hợp lý, Hạ Miên có không ít ý tưởng.Nghe Mao Tuệ Mai bảo Ninh Thiều Bạch tìm mình, Hạ Miên không nghĩ nhiều,dù sao đối phương tìm giúp đội trang trí, xác nhận trước với mình phương ántrang trí là chuyện bình thường.Sau khi Hạ Miên bước vào phát hiện Ninh Thiều Bạch đang ngồi trên ghế mỹnhân, trên đầu gối còn có quyển sách.Cô lén cười, rón ra rón rén tới gần định đánh lén thì một giọng nữ vang lên: “Côlà ai? Làm gì đó?”Hạ Miên đã nhào qua, Ninh Thiều Bạch chẳng thèm quay đầu, nghiêng ngườiné tránh một cách chuẩn xác, quay lại thấy cô thò đầu bên cạnh mình thì cười:“Điền xong nguyện vọng rồi?”Hạ Miên gật đầu, nhìn sang Cao Quỳnh Anh đứng bên, bởi đối phương trùnghợp đứng sau cây cột lớn nên lúc đầu Hạ Miên không trông thấy cô ta.Ninh Thiều Bạch giải thích: “Cô Cao đây đến để đưa tài liệu phòng thí nghiệm.”Hạ Miên nghiêng đầu thắc mắc: “Phòng thí nghiệm?”“Ừm.” Ninh Thiều Bạch trả lời: “Bệnh viện muốn mở một phòng thí nghiệm,tôi là người phụ trách số một..."Cao Quỳnh Anh hơi kinh ngạc, “Thiều Bạch anh nói cho cô gái này làm gì,người ta có hiểu đâu.”Ninh Thiều Bạch nhạt nhòa đáp: “Cô Cao, đây là chuyện của tôi.”Hạ Miên thấy hình như bọn họ đang bàn chuyện công việc, bèn đề nghị:“Không thì để lát tôi qua nhé?”Ninh Thiều Bạch: “Không cần, cô Cao sắp đi rồi.”Cao Quỳnh Anh đang định thuận thế ở lại nói chuyện thêm một lát:...Ninh Thiều Bạch đã đứng dậy làm tư thế tiễn khách, Cao Quỳnh Anh đành phảitheo hướng rời đi.Cô ta nhìn Hạ Miên theo cạnh Ninh Thiều Bạch, “Không ngờ Thiều Bạch lại cómột mặt thế này ở nhà, xem ra độ hiểu biết của em về anh thật sự không đủ rồi.”“Vì là ân nhân hả?” Cao Quỳnh Anh ám chỉ, “Thiều Bạch anh định lo cho côgái này cả đời sao?”Câu này cứ như cô đang ăn vạ Ninh Thiều Bạch.“Ân nhân.” Ninh Thiều Bạch bật cười, giơ tay xoa đầu Hạ Miên, sau đó thuậnthế đặt xuống bả vai cô cười khẽ, “Đương nhiên phải chăm sóc cả đời.”Hạ Miên cứng đờ.Xong rồi xong rồi! Quên mất trạng thái vô địch của mình bây giờ đã kết thúctheo kỳ thi đại học! Giọng điệu này của bác sĩ Ninh là muốn chơi lớn rồi!Hạ Miên lập tức cười hì hì đáp: “Không thì bác sĩ Ninh bác anh đưa cô Cao đâyvề đi, vừa khéo tôi có tí việc, lát nữa lại đến tìm anh sau nha.”Ninh Thiều Bạch cười tủm tỉm giữ cô lại, “Trùng hợp tiện đường tiễn Cao rangoài với tôi.”“Ha ha, được thôi.” Hạ Miên giả bộ thỏa hiệp, sau đó nhân lúc Ninh Thiều Bạchmất cảnh giác cất bước bỏ chạy.Ninh Thiều Bạch nhìn bóng dáng thiếu nữ, không khỏi bật cười.Cao Quỳnh Anh nhìn trạng thái thả lỏng khác hẳn bình thường của anh, tronglòng đột nhiên có cảm giác nguy cơ, bèn cất giọng: “Thiều Bạch, chuyện lúctrước em nói với anh, hy vọng anh suy xét một chút.”“Chỉ cần giả bộ thôi cũng được, nhiều nhất ba tháng, em chỉ muốn để ông nội rađi yên lòng.”Cao Quỳnh Anh cười, “Ông ấy coi trọng anh nhất. Nếu biết em thành công theođuổi được anh, ông nhất định sẽ rất vui, có thể sẽ trụ được một thời gian nữa.”“Cô Cao,” Ninh Thiều Bạch lạnh nhạt đáp: “Tôi nói lại một lần cuối cùng, tôituyệt đối sẽ không đồng ý chuyện này.”Ninh Thiều Bạch nói đến đây sắc mặt bỗng nhu hòa, “Tôi có người mình thíchrồi.”“Tôi sẽ không vì người chẳng liên quan mà khiến người tôi thích đau đớn khổsở.” Ninh Thiều Bạch nói: “Vì vậy sau này cô Cao đừng đặt tâm tư lên ngườitôi nữa."Cao Quỳnh Anh trừng mắt phản bác theo bản năng: “Không thể nào!”Ninh Thiều Bạch cũng không quan tâm, nhạt nhòa nói tiếp: “Tôi là bác sĩ, bệnhcủa ông Cao sống thêm ba năm nữa không thành vấn đề, cô Cao có thể yêntâm.”“Đi thong thả.”