"Bớt nói nhảm đi!" Nam sinh cao gầy quát, "Đến sân thể dục."Hạ Miên theo bọn họ đến sân thể dục, sân thể dục cách khu dạy học và cổng lớnmột khoảng, hoàn toàn không thể nghe thấy mấy tiếng động linh tinh.Hạ Miên vừa đi vừa tò mò hỏi Phạm Hiểu Mạn, "Mấy người gọi điện thoại hả?Mất đại khái bao lâu?"Phạm Hiểu Mạn châm một điếu thuốc khác, "Bây giờ cậu ấy đang ở thư việnvới Điền Tuyết Nhã, bình thường thì nửa tiếng là ra, để xem cô quan trọng vớicậu ta nhường nào.""Quan trọng hơn nhiều chứ," Hạ Miên cười, "Mấy người xem phim điện ảnhchưa? Đây gọi là bắt cóc ấy?"Phạm Hiểu Mạn nhìn cô một cái, nữ sinh này thật sự chả có tí dáng vẻ củangười bị bắt cóc chút nào, cứ như đến chơi cùng họ vậy.Nhưng kỳ lạ là, trong lòng cô ta lại không có sự tức giận như lần trước chặnĐiền Tuyết Nhã."Sau đó chờ cậu ta đến?" Hạ Miên hỏi, "Muốn xin lỗi hay giải thích?"Nữ sinh khuyên tai trợn mắt, "Sao cô biết.""Thật trùng hợp, tôi rất hiểu Điền Tuyết Nhã," Hạ Miên cười hì hì, "Cái tínhkhiến người ta muốn đánh.""Còn có sở thích biến không thành có, nếu có," Hạ Miên cười, "Một kể thànhmột trăm.""Bởi bị hiểu lầm đương nhiên giải thích.""Đúng đúng đúng!" Nữ sinh khuyên tai lập tức như cùng chung kẻ địch, "Cùnglắm chỉ cho nó hai cái bạt tai, thế mà thấy anh rể đến là ôm bụng không đi nổi,còn xỉu nữa chứ, cuối cùng được anh rể ôm về!"Nữ sinh khuyên tai căm giận, "Lần sau còn gặp tôi đánh gãy chân!"Hạ Miên bật cười, "Tôi khuyên các người tốt nhất đừng, hai bạt tai đã khiếnHàn Hạo Ngôn mất cả kỳ nghỉ nghỉ hè, nếu gãy chân, chẳng phải phải chịutrách nghiệm cả đời sao."Nữ sinh khuyên tai ngẫm nghĩ phát hiện cô nói rất đúng, hơi bực mình, "Thếphải làm sao, không động đến ả nữa?"Hạ Miên nhún vai, đây không nằm trong phạm trù trả lời của cô.Phạm Hiểu Mạn nhìn về phía Hạ Miên, "Cô thật sự không thích Hàn HạoNgôn?""Không thích." Hạ Miên tìm một cục đá bằng phẳng ngồi xuống, tò mò hỏiPhạm Hiểu Mạn, "Vì sao cô lại thích cậu ta? Yêu từ cái nhìn đầu tiên à?"Phạm Hiểu Mạn nhìn đối phương, ánh mắt kia không có bất kỳ cảm xúc khinhthường hay sợ hãi nào, chỉ đơn thuần là muốn thảo luận.Khiến cô ta nhớ đến Hàn Hạo Ngôn, lần đầu tiên cậu ta gặp mình cũng là dángvẻ tươi cười rực rỡ.Vừa nhìn đã biết nam sinh sáng lạn như ánh mặt trời ấy và họ là người của haithế giới khác nhau; nhưng cậu ta lại không vì thân phận du côn của mình mà cóthái độ khác thường.Trong mắt cậu ta, cũng chỉ là một cô gái đánh yêu như bao người mà thôi.Khi biết đối phương là học sinh ba tốt, cô ta không thể kiềm lòng thích chàngtrai này.Đương nhiên Phạm Hiểu Mạn sẽ không kể nhiều điều như vậy cho Hạ Miên,đơn giản đáp, "Không biết, chính là thích."Nữ sinh khuyên tai chêm lời, "Anh rể đẹp trai, đối xử với người khác cũng tốt.""Người đẹp trai thì với ai chả tốt." Hạ Miên chỉ nam sinh cao gầy đằng sau,"Cậu bạn này cũng đẹp trai sao, dáng người cũng rất được, vì sao lại khôngthích?""Không giống nhau." Nữ sinh khuyên tai đáp, nhưng không thể giải thích đượctại sao lại không giống.Hạ Miên cũng không nhiều lời, chỉ đáp, "Không nói vấn đề này nữa."Cô hỏi Phạm Hiểu Mạn, "Sau khi thích cậu ta thì sao, nếu cậu ta không thíchhoặc thật sự đón nhận, cô sẽ làm gì?""Không đón nhận thì theo đuổi," nữ sinh khuyên tai cười, "Theo đuổi chắc chắnsẽ bên nhau, chứ còn làm sao nữa?""Các người chặn đường tìm lâu thế rồi, vẫn chưa theo đuổi được, hiển nhiêncách này không ổn rồi." Hạ Miên cười tiếp tục, "Biết vì sao Hàn Hạo Ngônkhông từ chối việc cô chặn đường không?"Phạm Hiểu Mạn nhìn Hạ Miên.Hạ Miên nói, "Bởi vì biết người như cô chỉ dây dưa được một kỳ nghỉ hè thôi,không cần phí sức so đo.""Dù sao khi khai giảng, các người chắc chắn không thấy mặt cậu ta nữa."Nữ sinh khuyên tai và nữ sinh tóc đuôi ngựa thay đổi sắc mặt, ánh mắt PhạmHiểu Mạn nhìn Hạ Miên cũng trở nên sắc bén.Hạ Miên lại hệt như không nhận ra, tiếp tục, "Nếu lui một vạn bước, cậu ta đónnhận cậu, sau đó thì sao?""Các người tính hẹn hò thế nào? Giữa người yêu nhau phải có giao thoa chứ.""Cậu ta đứng thứ ba trường tôi, không có gì bất ngờ xảy ra, hoàn toàn có thểvào đậu Hoa Đại," Hạ Miên hỏi Phạm Hiểu Mạn, "Sau khi cô tốt nghiệp cấp basẽ làm gì? Vào đại học hay đi làm? Hai có gì để liên quan?""Mày đang dạy bọn tao đấy à?" Nam sinh cao gầy mất kiên nhẫn, "Mày tưởngmày là chủ nhiệm giáo dục hả!"Hạ Miên vô tội đáp, "Bị mấy người bắt làm con tin chờ đợi tôi nên chán quáthôi, các ngươi lại không thể ta, cho nên chúng ta tiện thể tâm sự giết thời gianluôn không được sao, hơn nữa tôi cũng hỏi vấn đề hiện thực."Cô nhìn mấy người kia, "Vậy các người nói xem, còn hơn một tuần nữa là khaigiảng, các người tính giúp chị đại theo đuổi Hàn Hạo Ngôn như nào.""Điền Tuyết Nhã chung lớp với cậu ta, cho dù bây giờ cậu ta không thích,nhưng cô ta hoàn toàn có thể lấy cớ hỏi bài, lý do mọi người tiến bộ tiếp cận,thừa sức dây dưa, còn nhóm mấy người thì sao, theo đuổi kiểu gì?"Nữ sinh khuyên tai đáp, "Cùng lắm thì chúng tôi đợi đến khi tan học. Đi học thìlúc nào mà chẳng gặp?"Hạ Miên "chậc" một tiếng, dáng vẻ "các người quá ngây thơ": "Lớp mười hai sẽtrọ ở trường, cho dù không ở ký túc, tiết tự học mỗi tối cũng phải đến mười giờ,cô tính chặn thế nào, cùng nhau về nhà à?""Sau đó dùng nửa tiếng kể cho cậu ta nghe những ngày tháng công tích vĩ đại ởtrường của mình? Hay dùng nửa tiếng ấy để cậu ta kể cho cô những tri thức côkhông hiểu?"Phạm Hiểu Mạn dần nhíu mày, hiển nhiên suy nghĩ đến kế hoạch sau nghỉ hè,sau đó phát hiện lời Hạ Miên đều là sự thật.Thậm chí bọn họ còn không chung trường, căn bản không có cách nào chạmmặt."Không thì các người cứ chờ đi, chờ đến một năm sau tốt nghiệp cấp ba rồi lạitheo đuổi," Hạ Miên tiếp tục, "Nếu như lúc ấy cô còn thích, và cậu ta vẫn cònđộc thân.""Cậu ta vào Hoa Đại Yến Đại..." Hạ Miên nhìn Phạm Hiểu Mạn, "Thì cô vàođại học hay đã đi làm?"Sắc mặt Phạm Hiểu Mạn khó coi, nữ sinh tóc đuôi ngựa tức giận: "Cô đangcười nhạo bọn tôi đấy à?" Loại như họ sao có thể vào đại học được chứ?Hạ Miên vô tội đáp: "Không hề, tôi đang phân tích nghiêm túc mà, vậy cô nóixem tôi sai chỗ nào?"Nữ sinh tóc đuôi ngựa không thể trả lời.Hạ Miên nói: "Được rồi, không muốn đáp thì để tôi đưa ra giả thiết tiếp đi, giảthiết là cô tiếp tục đi học, vậy cô có thể đậu trường nào? Cách xa Yến Đại HoaĐại bao nhiêu? Còn bao nhiêu thời gian để theo đuổi?""Người như Hàn Hạo Ngôn, kẻ theo đuổi cậu ta có lẽ rất nhiều, trước khôngtính đến những điều kiện khác của cô, mà bây giờ ngay cả cũng không có, côdựa vào cái gì theo đuổi cậu ta?""Giả thiết thứ hai, cô làm việc ở gần đây, sau khi tan làm cũng chỉ có thời giannghỉ trưa với buổi tối, còn chẳng bằng lúc trước đâu; giả thiết thứ ba, cô là mộtdân thất nghiệp lang thang, có đủ thời gian theo đuổi một sinh viên Hoa Đại,cậu ta làm việc ở phòng thí nghiệm, tham gia các hoạt động câu lạc bộ, diễnthuyết tranh cử hội học sinh, cô tính đứng trước mặt đối phương thế nào, trongkhi thậm chí còn không hiểu cậu ta đang làm gì."Hạ Miên nghiêm túc, "Các chị này, nếu mấy người thật sự nghiêm túc thíchngười ta, tốt nhất nên ngẫm lại những việc này đi, dù sao đó cũng là chuyện mộtnăm sau, mà một năm thì trôi qua rất nhanh."Phạm Hiểu Mạn bực bội dập điếu thuốc, nữ sinh khuyên tai và tóc đuôi ngựađều hơi im lặng, thiếu nữ mười tám mười chín tuổi sao có thể không khát khaotương lai.Nhưng thứ Hạ Miên vừa nói là các cảnh tượng tương lai bọn họ không có được.Hạ Miên thấy không khí có vẻ trầm trọng, cười cười, "Thôi, ném Hàn HạoNgôn sang một bên, thử nói về cô xem ""Phạm Hiểu Mạn, có ai thích cô không?"Nữ sinh khuyên tai ngay lập tức nhìn về phía nam sinh cao gầy, Phạm HiểuMạn cũng theo bản năng nhìn thoáng qua."Xem ra là có." Hạ Miên cười tủm tỉm, "Người thích cô đều là người thế nào?"Trong đầu Phạm Hiểu Mạn hiện lên đám Thập Tam Thái Bảo và mấy tênthường nghịch cùng bọn họ.Hạ Miên lại hỏi: "Cô cảm thấy người thích tôi sẽ là người ra sao?"Là người như Hàn Hạo Ngôn, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng trong lòngPhạm Hiểu Mạn tự động xuất hiện đáp án này.Lại nghe Hạ Miên tiếp tục, "Cô cảm thấy người theo đuổi hai ta, ai khiến ngườikhác hâm mộ hơn? Mang ra ngoài xã hội có thể diện hơn."Nam sinh cao gầy bỗng bước đến định nắm cổ áo Hạ Miên, "Mày có ý gì?"Hạ Miên giữ cổ tay cậu ta, ngăn động tác đó lại, "Bạn nam này bình tĩnh chút,xem ra cậu cũng biết bản thân không đủ thể diện nhỉ.""Không phải Thập Tam Thái Bảo oai phong lắm sao?" Hạ Miên cười tủm tỉm:"Làm bạn gái mấy cậu khiến người ta hâm mộ lắm mới đúng chứ.""Hàng xóm sẽ nói, ôi, mau nhìn bạn gái của đám lưu manh kia đi, cô gái đó thậtcó phúc!"Ánh mắt Hạ Miên bỗng trở nên nghiêm túc hẳn, "Hay là, ôi, bạn gái của tên lưumanh kia, sợ rằng cũng chả phải thứ gì tốt."Nhìn mặt nam sinh cao gầy đỏ lên, Hạ Miên nhìn chằm chằm cậu ta, "Thế nêncậu xem, vì cậu, cô gái cậu thích sẽ bị chỉ trích vô cớ, họ thậm chí chả biết gì vềcô ấy nhưng chỉ cần một giây đứng bên cạnh cậu thôi, cô ấy sẽ bị phủ nhận tấtcả.""Trong lòng cậu hẳn rất rõ điều này, vậy nên mới không dám thổ lộ, chỉ có thểtrơ mắt đứng sau người ta, thậm chí giúp người ta theo đuổi người ưu tú hơn.""Đáng tiếc là cô ấy giống cậu, nếu một nam sinh ở cạnh cô ấy, cho dù đốiphương có thật sự tài giỏi cũng sẽ bị người ta nói rằng: "Ai ui, thằng nhóc kiachắc chắn bị ánh sáng che mắt rồi, bằng không sao lại đi yêu cái đứa du côn cơchứ.""Mày muốn chết à!" Nam sinh cao gầy đột nhiên động thủ.Hạ Miên nhanh nhẹn nghiêng người né tránh, nhấc chân ra ngáng đối phương,nam sinh cao gầy ngã nhào xuống đất, Hạ Miên vẫn ngồi trên phiến đá, cườitủm tỉm nhìn qua cậu ta và Phạm Hiểu Mạn: "Không dám theo đuổi, đuổi cũngkhông kịp.""Đến cùng cũng vì không đủ ưu tú mà thôi."Phạm Hiểu Mạn siết chặt bàn tay, tiến lên tóm lấy cổ áo Hạ Miên, "Mày!"Hạ Miên không hề trốn, nhìn thẳng vào đôi mắt cô ta: "Do mấy người lãng phíthời gian, lười biếng, yếu đuối, không thể chiến thắng bản thân, lúc gặp đượcngười mình thích mới không có tư cách để theo đuổi!"Cô cười tủm tỉm: "Cô thấy tôi nói sai chỗ nào không?"Phạm Hiểu Mạn không biết vì sao nắm đấm của mình lại nặng ngàn cân, hoàntoàn không thể hạ xuống."Các chị, bất lực chưa?" Hạ Miên cười, "Nếu không muốn sau này lại bị nóinhư vậy, bắt đầu từ bây giờ còn kịp đó.""Đương nhiên, đây chỉ là lời kiến nghị thôi của tôi thôi, nghe hay không tùy cácngười.""Phạm Hiểu Mạn!" Hàn Hạo Ngôn nhảy xuống từ bước tường cách đó khôngxa, chạy như điên đến bên này, gương mặt ngập sự tức giận: "Các cô mau thảHạ Miên ra!"Hạ Miên:...Hoá ra bức tường nào của trung học mười bốn cũng có thể trèo được, chỉ trừcổng trường.Phạm Hiểu Mạn ngơ ngác nhìn nam sinh đang chạy như bay tới, đầu và cổ đầymồ hôi, trong mắt là sự nôn nóng, hệt như cái ảo tưởng lúc mình gặp nguy hiểmcậu kịp thời xuất hiện.Nhưng hiện thực, biểu cảm ấy lại dành cho một nữ sinh khác.Triệu Thành cũng nhảy xuống theo, lần trước nam sinh này đến cứu Điền TuyếtNhã với gương mặt chẳng có chuyện gì, hiện tại thay vào đó là thái độ nôn nóngvà tức giận: "Này, thả Hạ Miên ra!""Nếu cậu ấy thiếu nửa sợi lông tơ nào, ông đây tuyệt đối không để yên chotrung học số mười bốn mấy người!"Phạm Hiểu Mạn cúi đầu nhìn nữ sinh vẫn bình chân như vại, trong lòng bỗngxuất hiện một giọng nói rất rõ ràng: cô ta thật sự không xứng, toàn bộ tấm lòngtheo đuổi chàng trai ấy của cô ta chẳng qua chỉ là một vai hề dây dưa mà thôi,thậm chí chả có gì đáng để so...Tay cô ta như bị ai đó cầm lấy, bàn tay kia trắng nõn mềm mại, Phạm Hiểu Mạnnhìn đầu ngón tay bị bỏng vì hút thuốc tạo thành một vết sẹo nhỏ của mình, độtnhiên cảm thấy vô cùng xấu xí."Thôi, đừng lo lắng linh tinh, tớ có làm sao đâu." Giọng nói trong trẻo của nữsinh vang lên:"Cậu ấy đến tìm tớ nói chuyện một chút."Hạ Miên nắm tay Phạm Hiểu Mạn từ từ đứng dậy.Hàn Hạo Ngôn cẩn thận liếc cô một cái, phát hiện thật sự không có vấn đề gìmới thở phào một hơi, cơ mà cơn giận vẫn còn sót lại chưa nguôi, "Cô ta có thểnói chuyện gì với cậu?"Hạ Miên đáp: "Đừng có như vậy, cậu ấy chỉ muốn giải thích chuyện của ĐườngTuyết Nhã thôi."Phạm Hiểu Mạn nhìn sang Hạ Miên.Lần này khi Hạ Miên nhìn cô ta, trong mắt là vẻ mềm mại: "Đi. Giải thích kỹcàng, cậu ấy sẽ tin."Phạm Hiểu Mạn nhìn Hàn Hạo Ngôn, lần này đối phương không hề lạnh nhạt từchối mình ngàn dặm.Hạ Miên phát hiện Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân cũng nhảy từ bức tườngxuống, kinh ngạc: "Sao mấy cậu cũng đến thế?"Tôn Duyệt Hân vào Lý Lệ Trân phi nhanh qua, kéo người cô lại xem xét cẩnthận: "Bạn tôi ơi bà không sao đó chứ?"Tôn Duyệt Hân tức đến nỗi chửi tục: "Đệch mẹ nó, chúng nó dám động đến cậu,bà đây sẽ quay lại giang hồ!"Hạ Miên vừa cảm động vừa buồn cười, "Không sao, các cậu biết tớ là ngườithích dùng lý phục người mà."Cô vội vàng giữ chặt Triệu Thành định động thủ: "So với bạo lực, tớ thích dùnglý lẽ hơn."Triệu Thành liếc qua vài người bên đó, phát hiện thật sự không có không khígiương cung bạt kiếm gì mới dần thả lỏng: "Cả đoạn đường cứ nghĩ cậu mà bịđánh, chắc tôi tức chết mất.""À, trước giờ tôi chưa thấy ông Hàn tức giận bao giờ, hôm nay rất dọa người."Hạ Miên bật cười: "Mấy ông nên có lòng tin với tôi mới đúng chứ."Triệu Thành đáp: "Gặp người văn minh đương nhiên bọn tôi sẽ tin, nhưng danhtiếng thúi quắc của Thập Tam Thái Bảo rõ ràng, đặc biệt là sau khi có HáchKiếm..."Bên này bọn họ trò chuyện, bên kia Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân cãi nhau vớihai nữ sinh.Dù sao cũng từng là những du côn từng quen biết, gặp nhau khó tránh khỏi hỏithăm đôi ba lời.Ánh mắt của nữ sinh khuyên tai dừng trên người Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân:"Này, hai nhỏ lưu manh mấy người sao lại chơi cùng học sinh giỏi thế hả, khôngsợ người ta ghét mình hả?""Yo, đây không phải chị Động Động sao," Lúc Tôn Duyệt Hân trả lời họ, cáithái độ láo lếu khinh người bắt đầu lộ ra ngoài: "Ngoài chặn đường bắt chẹt giờcòn mở rộng phạm vị sang bắt cóc nữa hả?!"Nữ sinh tóc đuôi ngựa cũng khinh người chẳng kém: "Thế nào? Con người hènnhát giờ thành sắt đá rồi hả?" Cô ả nhìn Hạ Miên cười lạnh: "Vội vàng nịnh bợhọc sinh giỏi, có thể giúp mấy người vào đại học hay gì?""Ha ha, thật sự có thế đấy." Lý Lệ Trân đắc ý khoanh tay trước ngực: "Chị màyđây bây giờ thi cử trong top một trăm, năm trăm điểm trở lên."Thiếu nữ hất cằm nhìn nữ sinh khuyên tai: "Chị mày không phải lẫn vào họcsinh, mà giờ chị chính là học sinh giỏi, ok? Cuối học kỳ một mấy đứa đượcnhiêu điểm vậy? Nổi hai trăm không cưng?"Nữ sinh khuyên tai và tóc đuôi ngựa nghẹn lời, đây là lần đầu tiêu họ đi đánhnhau mà so thành tích như vậy, nhất thời bị động trúng nhược điểm, mất khảnăng phản kháng.Nhưng nhìn hai người trước mắt, rõ ràng hồi lớp mười vẫn là đám du côn nhưnhau, trốn học chặn đường, thành tích rối tinh rối mù.Còn bây giờ, mặc dù vẫn chặn đường, nhưng dáng dấp thẳng lưng ưỡn ngực, đủtự ti cũng đủ tự tin, rất rõ ràng họ đã biết sự tự tin ấy từ đâu mà đến.Tóc đuôi ngựa không muốn thừa nhận đối phương giỏi hơn mình, hừ lạnh đáp:"Không phải chỉ học tốt thôi à, có gì mà đắc ý.""Nhiều chỗ để đắc ý lắm," Tôn Duyệt Hân nói: "Thành tích kém đi chặn đườngthì không hiếm, nhưng thành tích tốt đi chặn đường thì hơi giỏi à nha."Một năm bà đây vất vả, đương nhiên giỏi hơn nhiều cho với chặn đường tómngười rồi! Sao không nhận cho được chứ?!Lý Lệ Trân lập tức nói ra ý của Hạ Miên: "Thành tích kém thì sẽ là tụ tập ẩu đả,thành tích tốt sau này thi đậu trường cảnh, đó sẽ sự tích anh hùng."Tôn Duyệt Hân tiếp tục rạch thêm một nhát: "Cho nên nhiều năm sau nhắc đếnbăng nhóm trong trường chúng ta, không phải sinh viên đại học thì cũng là cảnhsát, mọi người tranh nhau noi theo, không chừng nhà trường còn cổ vũ; nhưngnói tới Thập Tam Thái Bảo thì..."Cô nhìn nữ sinh tóc đuôi ngựa và nữ sinh khuyên tai, "Các người cảm thấy kếtquả nào là tốt nhất?"Tóc đuôi ngựa và khuyên tai đều không trả lời.Bang nhóm được nhà trường đồng ý, thật dám mơ tưởng.Phạm Hiểu Mạn và Hàn Hạo Ngôn giải thích xong, bằng mắt thường có thểthấy biểu cảm của thiếu niên đã thả lỏng: "Chuyện lần trước hiểu lầm cậu, tôixin lỗi.""Sau này có chuyện gì cứ trực tiếp nói với tôi, đừng làm vậy nữa, không tốt lắmđâu."Phạm Hiểu Mạn gật đầu, hơi do dự: "Cậu tin tôi ư? Thế còn Điền Tuyết Nhã..."Sắc mặt Hàn Hạo Ngôn trở nên lạnh nhạt, "Tôi cũng biết đại khái cô ta là ngườithế nào, tôi chỉ thấy có lỗi khi cô ta gặp rắc rối vì tôi thôi."Phạm Hiểu Mạn đáp: "Thật xin lỗi."Hàn Hạo Ngôn cười cười: "Không sao đâu, giải quyết rõ ràng là ổn rồi."Phạm Hiểu Mạn nhìn hắn, chỉ cảm thấy người này thật quá tốt, không chỉ tàigiỏi mà còn bao dung, có lẽ trên thế giới này không thể tìm thấy ai tốt hơn mất.Chỉ là... cô ấy không khỏi nghĩ đến lời của Hạ Miên.Nếu thật sự theo đuổi được cậu ấy thì sao, chỉ sợ phản ứng đầu tiên của giáoviên, hàng xóm, thậm chí cả cha mẹ đều sẽ là: Phạm Hiểu Mạn lại dính đến đứaranh nào nữa vậy.Trước giờ cô ta chưa từng để ý đến những điều ấy, cảm thấy mấy ánh mắt đóđến để kiếm chuyện.Nhưng giờ phút này, nghĩ đến việc thiếu niên sẽ vì mình mà bị người ta nghingờ hiểu lầm, bị mắng bị chửi, cô ta bắt đầu nghi ngờ có phải bản thân đã saithật rồi không.Những lời thổ lộ thường nói tới nói lui dễ như trở bàn tay bỗng kẹt trong cổhọng không sao thốt ra được.Hàn Hạo Ngôn nhìn biểu cảm của đối phương, săn sóc hỏi: "Cậu còn gì muốnnói không?"Phạm Hiểu Mạn lắc đầu, giây phút này đây, cô ta ý thức rất rõ ràng những nămtháng, những thời gian để hoài phí đã trở thành tiếc nuối không thể bù đắp nổi.Không khỏi phóng mắt nhìn sang Hạ Miên, vì nghiêm túc nỗ lực, chăm chỉ kiênđịnh bước từng bước nên mới có thể thong dong tự tin như vậy sao?Mình, còn kịp không?Hạ Miên không biết Phạm Hiểu Mạn đang nghĩ gì, cô chỉ đang chán vì khôngcó chuyện làm cộng thêm cái tính thích lên mặt dạy đời, thấy đứa trẻ vẫn còncứu được nên mới không kìm nổi muốn giáo dục chút thôi.Giờ thấy hai người đã nói xong chuẩn bị về nhà.Triệu Thành vừa tìm cục đá vừa hỏi:"Không có gì thì mình đi thôi, Hạ Miên bàvào bằng cách nào thế?"Tôn Duyệt Hân nói: "Tớ mới nhìn qua rồi, chỗ này dễ trèo lắm, không bị kẹtchân."Hạ Miên lắc đầu: "Trèo tường không tốt, mình đi cổng lớn."Triệu Thành đáp lời: "Cái ông canh cổng trường số mười bốn nghiêm lắm,không đi cổng được đâu, không sao, tôi và Hàn Hạo Ngôn đón bà, chắc chắnkhông ngã."Lý Lệ Trân cũng nói: "Tớ và Tôn Duyệt Hân đỡ nữa, yên tâm."Hạ Miên thật sự không thể hiểu vì sao mấy người này có cửa không đi lại thíchtrèo tường, đang định nói gì đó, nam sinh cao gầy đứng một bên đột nhiên lêntiếng: "Sao Hách Kiếm lại đến đây?"Phạm Hiểu Mạn nhíu mày đi qua, thấy Hách Kiếm dẫn theo mười mấy ngườiđến, không ít tên tay còn cầm cả côn bổng, sắc mặt khẽ thay đổi.Nữ sinh khuyên tai cũng thắc mắc: "Trông lạ vậy?"Hạ Miên nói: "Đương nhiên là lạ, rõ ràng muốn đánh một trận mà."Cô hỏi: "Có phải trong Thập Tam Thái Bảo mấy người có nội gián không thế!Nhìn là biết có âm mưu từ trước rồi."Nữ sinh khuyên tai tức điên: "Hừ, một đám ngu dốt bị tiền mua chuộc đến giúpHách Kiếm, đã vậy còn thấy đi theo một thằng từng ngồi cục cảnh sát rất ngầunữa chứ."Hạ Miên kinh ngạc nhìn cô bạn.Nữ sinh khuyên tai hỏi: "Nhìn cái gì mà nhìn?""Không có gì, tôi chỉ không ngờ tam quan của cậu vẫn có thể cứu chữa thôi."Phạm Hiểu Mạn đứng phía trước họ, một tay đút túi quần nhìn đám lưu manh,đột nhiên trông rất có khí chất của chị đại: "Hách Kiếm, mày đến đây làm gì?"Hách Kiếm phất cây gậy trong tay đáp: "Đương nhiên là đến giúp chị Phạm rồi,nghe bảo lũ Triệu Thành này đến gây rối, tôi đây sợ mấy người không đỡđược."Phạm Hiểu Mạn: "Chúng tôi chỉ tâm sự, ở đây không cần các người."Hách Kiếm nói: "Tôi nói này chị Phạm, con gái mấy người làm việc mềm mạiquá đấy, bị người ta bắt nạt đến tận cửa rồi mà vẫn bảo tâm sự à?"Hắn liếc mắt nhìn Hàn Hạo Ngôn đầy đáng khinh: "Chị Phạm, cô vì một thằngđàn ông mà ném hết uy danh của Thập Tam Thái Bảo chúng ta rồi đấy!"Cuối cùng Hạ Miên cũng biết vì sao mỗi lần Triệu Thành nhắc tới Hách Kiếmđều nhíu mày.Đã hơn một năm không gặp, càng ngày càng đáng khinh, nếu không phải biếthắn còn đi học thì chắc chắn sẽ không nhìn ra tí dáng vẻ thiếu niên nào, đáy mắtvẩn đục dầu mỡ, hoàn toàn là loại cặn bã xã hội.Tay trái còn ôm lấy một nữ sinh, nữ sinh kia ăn mặc lồ lộ, thi thoảng lại bị tayhọ Hách động chạm vào ngực, không hề có sự kiêng dè.Nhóm Phạm Hiểu Mạn nhíu mày kinh tởm.Phạm Hiểu Mạn nói: "Hôm nay tôi xử lý việc riêng, không liên quan đến mấyngười, đi đi, chúng tôi cũng phải đi."Dứt lời chuẩn bị rời khỏi, lại bị Hách Kiếm cản đường.Hắn không thèm nhìn Phạm Hiểu Mạn mà quay sang đối diện với Triệu Thành,"Chúng mày cũng lớn gan thật, dám vào trường mười bốn bọn tao, cho rằng đâylà nơi nào thế, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?""Hôm nay thật trùng hợp," hắn nói tới đây, tròng mắt tràn ngập sự hung ác: "Nợcũ nợ mới tính một thể!"Đám lưu manh phía sau cười ha ha gõ gậy cộc cộc.Ánh mắt Hách Kiếm dính trên người Hạ Miên như rắn rết, cười đến là âm u:"Hạ mỹ nữ, đã lâu không gặp!"Triệu Thành và Hàn Hạo Ngôn không hẹn mà cùng che trước mặt cô, TriệuThành lên tiếng: "Hách Kiếm, có phải mày muốn vào đồn thêm lần nữakhông?"Hách Kiếm cười: "Muốn vào thì cùng vào, chúng ta tụ tập ẩu đá, có khi phápluật cũng chả chịu trách nhiệm hết đâu, cùng lắm thì ở chung mấy ngày thôi.""Dù gì tao cũng từng vào rồi, không biết bọn sinh viên chúng mày đến đấy có bịghi vào hồ sơ xét đại học không nhỉ."Woa, tiến bộ nha, biết nghiên cứu pháp luật nữa cơ đấy.Rất rõ ràng Hách Kiếm nhắm vào họ, hơn nữa đã trù tính từ lâu.Nghỉ hè trường học không quản, chỉ cần tránh khỏi cảnh sát sẽ không sao,nhưng bây giờ họ bị nhốt trong sân thể dục, muốn gọi cảnh sát báo cáo khôngdễ.Tôn Duyệt Hân cả giận: "Hách Kiếm, mày không sợ anh trai Hạ Miên tính sổlên nhà mày à?""Ôi mày không nhắc thì tao suýt quên." Hách Kiếm bỗng cười, chỉ vào mấynam sinh khác: "Mang theo DV với máy quay chưa."Hắn chỉ vào Tôn Duyệt Hân Lý Lệ Trân và Hạ Miên: "Lột hết tụi nó cho tao,chụp ít ảnh với ít phim."Trong mắt hắn toàn là vẻ dâm tà, nở nụ cười không có ý tốt với mấy nữ sinhkhác, "Hạ Miên, nếu mày dám báo cho anh trai tao sẽ treo ảnh chúng mày đầyđường, đặt băng ghi hình ở đại sảnh truyền tin.""Chúng ta không ai sống!"Suy nghĩ rất chu đáo.