Hạ Lâm Hạ sắp nghẹt thở, nhưng Quý Phùng Tuyết kia còn trưng ra vẻ mặt hưởng thụ.
Nếu có thể, cô rất muốn xuyên về một phút trước, khâu lại cái miệng đáng chết của Khâu Tinh Châu.
Cô cố gắng vớt vát danh dự: “Chuyện đấy, không phải như chị nghĩ...”
“Em không yêu chị sao?” Quý Phùng Tuyết nghiêng đầu cười, sau đó lên xe ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi trước mặt Khâu Tinh Châu: “Chẳng lẽ em thật sự chơi đùa với tình cảm của chị?”
Vì có người ngoài, Hạ Lâm Hạ chỉ có thể chịu đựng nhục nhã, âm thầm cắn chặt răng: “Đương nhiên không phải, chị không biết trên cõi đời này người tôi yêu nhất là ai sao?”
“Chị không biết.” Quý Phùng Tuyết nói.
“...” Hạ Lâm Hạ ném cho chị ánh mắt cảnh cáo, Quý Phùng Tuyết uất ức quay đầu thoáng nhìn qua Khâu Tinh Châu.
“Yêu chị được chưa, yêu chị!” Hạ Lâm Hạ giận dữ hét lên, máu nóng dồn lên khiến mặt cô đỏ phừng phừng.
“Cảm ơn, chị cũng yêu em.” Quý Phùng Tuyết cười xoa đầu cô.
Hạ Lâm Hạ xấu hổ vùi đầu, hoàn toàn không có tâm tư xem xét lời chị là thật hay giả.
“Hức, ăn cơm chó đủ rồi, tôi về xe mình đây.” Khâu Tinh Châu cười cười, sau khi xuống xe thuận tay đóng cửa lại giúp họ, chợt thấy Quý Phùng Tuyết mỉm cười ngọt ngào với mình.
“Có thời gian nhớ thường xuyên đến chơi với Hạ Hạ nhé.” Quý Phùng Tuyết cười nói.
Khâu Tinh Châu tự hỏi: không phải ngày nào chúng ta cũng chơi với nhau sao? Nhưng anh ta vẫn gật đầu đồng ý.
Sau khi anh ta rời đi, Quý Phùng Tuyết vẫn tiếp tục xoa đầu cô, nén cười, nói: “Được rồi, đừng xấu hổ nữa.”
“Chị mới xấu hổ!” Hạ Lâm Hạ lẩm bẩm.
“Thôi, yên tâm đi, chị hiểu em mà.” Quý Phùng Tuyết nói.
Hạ Lâm Hạ nâng nửa khuôn mặt vùi trong cánh tay lên nhìn chị, ngờ đâu chị lại nói tiếp nửa câu sau: “Lén thổ lộ sau lưng người ta, còn bị người ta bắt gặp, nếu là ai cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.”
“Ai lén thổ lộ?!” Hạ Lâm Hạ đỏ mặt tía tai ngồi thẳng dậy, tức giận nhìn chị ấy, “Chị đừng có ngậm máu phun người!”
Quý Phùng Tuyết bình tĩnh lấy di động ra, mở ứng dụng ghi âm, giọng nói của Hạ Lâm Hạ lập tức vang lên.
—— Sao em có thể không thích chị ấy!
—— Sao em có thể không thích chị ấy!
Phát câu này lặp đi lặp lại.
Hạ Lâm Hạ trừng to hai mắt, “Chị còn dám lén ghi âm lại!”
“May được cái nhanh tay, lưu giữ để sau này làm kỉ niệm.” Quý Phùng Tuyết nhướng mày, cười hệt như hồ ly, “Đây chính là chứng cứ, nói thật đi, em bắt đầu thích chị từ khi nào?”
“Tôi không thích chị.” Hạ Lâm Hạ phủ nhận.
Quý Phùng Tuyết lại click mở ứng dụng ghi âm, dùng chính câu nói của cô ấy để trả lời vấn đề này —— Sao em có thể không thích chị ấy!
Hạ Lâm Hạ hít thở không thông, gian nan nói: “Tôi nói là vì yêu cầu công việc, chị hiểu mà, phải không?”
Quý Phùng Tuyết mỉm cười vuốt tóc cô, dịu dàng nói: “Bởi vì chị phải bảo vệ bản thân, lỡ như em có ý đồ gì với chị thì biết làm sao?”
“A a a!” Hạ Lâm Hạ mở cửa sổ xe, “Cứu mạng! Quý Phùng Tuyết không phải người, tôi không muốn sống nữa!!!!!”
Chất giọng này khiến không ít người qua đường hoảng sợ, đúng lúc Trần Liên Kiệt và Nhạc Thanh Di đi ngang qua, sợ hết hồn.
Trần Liên Kiệt lớn tiếng đáp lại cô: “Lâm Hạ, cô muốn chết theo kiểu nào? Tôi cảm thấy mệt chết vì đóng phim là một lựa chọn không tồi đâu.”
“Tạm biệt không hẹn gặp lại!” Hạ Lâm Hạ hoảng hồn rụt cổ lại, sau đó dùng hai tay bóp cổ Quý Phùng Tuyết, hai người đùa giỡn với nhau trên xe khiến chiếc xe không ngừng rung lắc.
Nhạc Thanh Di lập tức lấy di động ra quay phim, cười như mấy em ngáo: “Ha ha ha hắc hắc hắc ha ha ha ha!”
Trần Liên Kiệt ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Cô cười gì vậy?”
“Chỉ là tôi thích chiếc xe “ngoan” này quá thôi, ha ha ha...” Hình ảnh bên trong xe ào ào xông vào đầu Nhạc Thanh Di, dựa theo tình hình này, chắc chắn đàn chị của cô là công! Nhìn cái cách ép khô tiểu yêu tinh kìa, người ta còn bắt đầu kêu cứu nữa nha.
Đúng là đàn chị của cô, quá trâu bò!
Sau khi trở lại khách sạn, Hạ Lâm Hạ hùng hổ đi tắm.
Quý Phùng Tuyết vui vẻ ngồi trước bàn, độ cong trên khoé môi không cách nào đè xuống được. Ngón tay chị gõ lên mặt bàn, rung chân, rồi đột ngột dừng lại.
Ặc, đây là hành vi Hạ Lâm Hạ gì vậy?
Ý nghĩ này loé lên khiến chị không khỏi rùng mình mấy cái.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ạt, để đè nén những xao động trong lòng, chị đưa mắt nhìn quanh phòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên túi xách. Chị lấy ra một cuốn sổ, là nhật ký của Hạ Lâm Hạ. Từ khi vào đoàn phim tới nay, mỗi khi có thời gian chị đều sẽ giở ra đọc một, hai trang, đến nay đã đến thời điểm học trung học.
Ngày 29 tháng 6, gió nhẹ.
Anh già phát hiện ra thư tình trong cặp mình, đến trường nói chuyện như hai người đàn ông với nam sinh viết thư, hôm sau vừa nhìn thấy mình, nam sinh lập tức run lẩy bẩy, quá đáng sợ.
Vì thế, mình gọi tất cả nam sinh từng viết thư tình cho mình trong một tháng qua vào phòng học, sau đó để anh hai lên lớp cho họ một thể, hình như mọi người đều đột nhiên trở nên yêu học tập ấy (*^▽^*)
Anh hai mình ngầu thật!
...
Ngày 11 tháng 10, mưa nhỏ.
Hoa khôi lớp bên cạnh tung tin rằng mình đang theo đuổi hot boy nam thần của cô ta.
Nếu cô đã tung tin đồn thì đừng trách tôi biến tin đồn thành sự thật.
...
Ngày 12 tháng 10, mưa to.
Ok, hot boy đã trở thành liếm cẩu dưới váy mình, mình phải dắt hắn sang lớp bên cạnh đi dạo (*^▽^*)
...
Ngày 17 tháng 10, mưa rả rích (rốt cuộc thì chừng nào cơn mưa này mới ngừng đây?!)
Chia tay, hot boy còn muốn hôn trộm mình! Khuôn mặt từng được Thượng Đế hôn lên của mình sao có thể để phàm nhân chạm vào!
Nhìn cái kiểu tự luyến của hắn mà xem, còn không đẹp trai bằng một góc anh hai mình, đúng là một cặp trời sinh với hoa khôi lớp bên.
...
Ngày 21 tháng 10, trời nắng (rốt cuộc cũng có nắng!)
Xu cà na, chia tay rồi còn bị Đại ma vương phát hiện yêu sớm, Đại ma vương đúng là Đại ma vương, mắng cho mình một trận tàn phai héo úa, mình cảm giác sẽ không bao giờ yêu nữa.
Hừ, đàn ông, đều thối như nhau!
...
Quý Phùng Tuyết đóng sổ lại, đặt một tay lên bàn đỡ trán, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, bỗng chốc nở nụ cười.
Hạ Lâm Hạ này e rằng chưa bao giờ biết yêu, việc yêu sớm kia chẳng qua là kiểu thể hiện của thiếu niên thiếu nữ với nhau, hai lần hẹn hò sau này lại càng không thể gọi là tình yêu, hơn nữa, thời gian gần đây phản ứng của Hạ Lâm Hạ cũng không còn dửng dưng với chị như trước kia, thỉnh thoảng còn đỏ mặt, chứng minh rằng mọi chuyện vẫn có hi vọng.
Nghĩ đến khả năng này, chị lại không nhịn được rung chân, mở danh bạ WeChat, phát bao lì xì cho bạn bè.
Hình Bạch Phong: Vớ vẩn, hồi xưa lúc chúng ta hẹn hò nhau, cậu đã âm thầm phát bao lì xì cho tất cả bạn bè ở QQ, hôm sau cả lớp đều bàn tán xôn xao, có phải là cậu làm kiểm tra không tốt nên bị mời phụ huynh hay không.
Quý Phùng Tuyết:... Trả bao lì xì cho mình.
Hình Bạch Phong: Không đấy. Thế nào, chẳng lẽ có chuyện tốt với Hạ Lâm Hạ? Yêu thì cũng đã yêu rồi, chẳng lẽ là mang thai?
Quý Phùng Tuyết: Coi chừng bị block.
Hình Bạch Phong: Thôi nào, tiểu nhân chúc các vị sớm sinh quý tử.
Lúc này, cửa phòng tắm bật mở.
Quý Phùng Tuyết cất di động nhìn sang, thấy Hạ Lâm Hạ luôn mặc váy ngủ hai dây chợt đổi gió sang phong cách đồ ngủ mẹ già, áo dài quần dài bọc kín chính mình, chột dạ nhìn đông nhìn tây, sau đó lớn tiếng hét: “Nhanh tắm đi, đừng cản trở tôi sấy tóc.”
Quý Phùng Tuyết nói: “Bộ đồ ngủ này của em cũng không được đẹp cho lắm.”
“Ai cần chị lo.” Hạ Lâm Hạ cúi đầu nhìn áo ngủ, giễu cợt nói, “Kiểu dáng không đẹp, nhưng dù thế nào cũng tốn không ít tiền mua, chất vải sờ bao thích.”
“Vậy à, chị không tin.”
“Không tin thì chị sờ đi.” Hạ Lâm Hạ nắm ống tay áo đưa qua, không hiểu tại sao lại nảy ra ý định cho đối phương sờ, vừa định rút tay về thì đã bị người nọ giữ lấy.
Cô hơi sửng sốt, nhìn xuống những ngón tay thon dài của đối phương đang không ngừng vuốt ve lên tay áo, nhiệt độ trên tay thỉnh thoảng lại truyền đến, cô thì thầm hỏi: “Thế nào, tốt chứ?”
“Ừm, không tệ, vừa mềm vừa mịn.” Quý Phùng Tuyết nở nụ cười như có như không.
“...” Rõ ràng là đang nói chuyện nghiêm túc, nhưng cô lại thấy mặt mình nóng dần lên, đột ngột rút tay về, “Lấy bộ đồ ngủ xấu xí của chị đi tắm đi.”
Nửa giờ sau, Hạ Lâm Hạ lơ đãng chơi game, nghe tiếng chị bước ra khỏi phòng tắm nên ngẩng đầu nhìn lên, nhân vật trong game lập tức thăng thiên.
Quý Phùng Tuyết mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu xanh lá mà cô chưa từng thấy, kiểu dáng rất đẹp, ôm eo, càng tôn lên làn da như một khối ngọc bích, cao quý, bí ẩn lại phiêu dật như thần tiên.
Quý Phùng Tuyết tựa như không chú ý đến ánh mắt của cô, ngồi thẳng lưng sấy tóc trước bàn, mái tóc mềm như tơ buông xoã một bên, lộ ra mảnh lưng bóng loáng trắng nõn, xương bướm theo cử động của cánh tay như ẩn như hiện...
Đột nhiên Hạ Lâm Hạ cảm thấy hơi khát, cô xoay người mở nắp chai nước, uống hai ngụm mới cảm thấy thoải mái, cúi đầu nhìn di động thì đã thấy game over.
Cô lại đánh một ván mới, vừa chơi được nửa chừng chợt nghe tiếng Quý Phùng Tuyết đi đến mép giường, mở tủ đầu giường tìm kiếm thứ gì đó.
“Hạ Hạ, em thấy thuốc của chị ở đâu không?”
Cô sửng sốt một lúc mới ngoái đầu nhìn lại, “Thuốc gì?”
“Thuốc ngủ, chị nhớ là để ở đây mà.” Quý Phùng Tuyết khom lưng mở ngăn tủ dưới cùng.
“Sao chị vẫn còn uống thuốc?” Hạ Lâm Hạ nhíu mày, vừa định dạy dỗ chị một phen thì tầm mắt chợt bị cố định.
Tư thế hiện tại của cô là chống nửa thân trên nhìn xuống, còn Quý Phùng Tuyết lại đang ngồi xổm dưới đất cúi người, từ góc độ này có thể nhìn thấy cảnh xuân nửa ẩn nửa hiện.
Quý Phùng Tuyết chị ấy... nhìn vậy mà còn có đường sự nghiệp*! Tuy rằng không quá rõ ràng nhưng vẫn đủ để khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ.
(*Thuật ngữ mạng TQ xuất phát từ những nữ minh tinh trẻ tuổi, khe ngực chính là đường sự nghiệp của họ. Có lẽ khe càng sâu thì sự nghiệp phát triển càng xa.)
Khi cô còn đang nhìn chằm chằm không chớp mắt thì Quý Phùng Tuyết đột ngột ngẩng đầu lên, sau đó cúi đầu nhìn theo tầm mắt của cô, khoé môi nhếch lên một độ cong khó lòng phát hiện, tiếp theo là giả vờ dùng một tay che lại ngực áo, vô tội nói: “Vậy mà nói không thích chị, em còn nhìn trộm chị đấy thôi.”
“Tôi không có!” Hạ Lâm Hạ thật sự oan thấu trời xanh, “Rõ ràng là chị lượn lờ trước mặt tôi!”
“Chị muốn tìm thuốc mà, cũng không phải cố ý, nhưng em rõ là cố tình nhìn chị, rốt cuộc em nhìn bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm! Chỉ có một giây thôi!” Hạ Lâm Hạ quật cường phản bác.
Quý Phùng Tuyết nhướng mày, trên mặt viết đầy hai chữ “Không tin”.
Hạ Lâm Hạ còn muốn nói lý lẽ với chị, nhưng thấy chị đã lại xoay người tiếp tục tìm thuốc, cô vô thức giữ tay chị lại: “Chị đừng uống thuốc nữa.”
“Chị không ngủ được.” Quý Phùng Tuyết thở dài như thật sự bất lực.
Hạ Lâm Hạ buột miệng nói: “Không phải nói tôi ngủ với chị là chị có thể ngủ ngon sao?”
Quý Phùng Tuyết trầm ngâm một lúc rồi nói: “Có lẽ là do miễn dịch lại? Hơn nữa chúng ta nằm xa nhau như vậy, đến lúc gặp ác mộng vẫn cảm giác như không có ai bên cạnh.”
Hạ Lâm Hạ vỗ vỗ giường: “Vậy tôi ôm chị?”
Quý Phùng Tuyết: “Còn nói không thích chị?”
“Quý, Phùng, Tuyết!” Hạ Lâm Hạ nghiến răng nói: “Tôi cũng không ngại ra tay đánh ngất chị đâu.”
“Không cần đến mức như vậy.” Quý Phùng Tuyết cười cười, lúc này mới xốc chăn nằm lên giường, nhích người vào giữa một chút, “Ôm chị.”
“...”
“Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa.”
“......”
“Hạ Hạ, em muốn làm kẻ lừa đảo sao?” Quý Phùng Tuyết hỏi.
Lời vừa dứt, Hạ Lâm Hạ đột nhiên xông tới, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngủ! Không được lộn xộn!”
Quý Phùng Tuyết bị khống chế trong vòng tay dịu dàng, hơi thở vờn quanh, tim chị đập ầm ầm như thể sắp nhảy ra ngoài. Chị hít sâu một hơi, cảm nhận được xúc cảm mềm mại tròn trịa kia, âm thầm đỏ mặt.
Đèn bàn vẫn chưa tắt, thật lâu sau, Quý Phùng Tuyết cảm giác cơ thể càng ngày càng nóng, thấy Hạ Lâm Hạ nhắm chặt hai mắt, nhưng mí mắt lại không ngừng giật giật, hiển nhiên cũng chưa ngủ.
Chị nhịn không được cười nói: “Em ôm chặt quá, chị thở không được, có phải em cố tình không?”
Hạ Lâm Hạ lập tức buông tay, lui ra sau một chút.
Quý Phùng Tuyết đưa tay ra sau, bóp nhẹ vào gáy cô, Hạ Lâm Hạ rụt lại theo phản xạ, sau đó rúc vào phía trước chị.
Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Lâm Hạ sắp không kiểm soát được cảm xúc của mình.
Mí mắt Hạ Lâm Hạ giật giật: “Nhiều chuyện quá, không ôm chị thì chị bảo sợ, ôm chị chị lại nói thở không nổi, rốt cuộc chị muốn thế nào?”
“Thế này là tốt rồi.” Quý Phùng Tuyết luồn tay vào trong chăn nắm lấy tay cô, đan những ngón tay vào nhau, chậm rãi nhắm mắt lại, “Như vậy chị sẽ biết là mình không cô độc.”
Ngón tay Hạ Lâm Hạ cứng ngắc, để yên cho chị nắm, dùng ánh mắt vẽ lại dáng hình khuôn mặt chị, quét qua đôi hàng mi dài cùng chiếc mũi cao, đôi môi mọng hơi hé, khép mở theo từng nhịp thở.
Cô lập tức nhắm mắt lại, mặc niệm ba lần câu “Mình là gái thẳng, sợ cái búa”.
Sau khi làm xong công tác xây dựng tư tưởng, cô mới yên tâm bạo dạn co ngón tay lại, nắm lấy bàn tay đối phương.
Quý Phùng Tuyết chuyển động theo cô, siết chặt tay, sau đó tắt đèn bàn.