Mạnh Nịnh sợ Khương Diễm đợi lâu, vội vàng dùng khăn khô lau tóc sau đó đeo dép lê chạy xuống.
Thiếu nữ mặc đồ ngủ, chân còn đeo tất nhung lộ ra làn da trắng nõn, mái tóc còn chưa khô xõa ngang vai, cả người giống như chú mèo lười biếng.
Khương Diễm đứng yên tại chỗ không động, nhìn cô không chớp mắt.
Mạnh Nịnh trừng mắt nhìn, giọng nói ấm ức, “Khương Diễm, có phải anh quên em trông như thế nào rồi không?”
Tuy rằng ánh mắt anh đã khỏi từ một tháng trước, nhưng từ khi xảy ra tai nạn xe tới giờ đã nửa năm, anh không nhìn thấy cô lâu như vậy, liệu có phải quên mất hình dáng cô thế nào rồi không?
Cho nên, bây giờ mới nhìn mình chằm chằm như vậy?
Khương Diễm bước lên một bước, ngồi xuống bên cạnh chân cô, tay cầm bắp chân cô, giúp cô chỉnh lại tất.
Mạnh Nịnh đỏ mặt, ngập ngừng, “Khương Diễm… có rất nhiều người đang nhìn chúng ta đó.”
“Ừ.”
Khương Diễm trầm thấp lên tiếng.
Anh đứng dậy ôm cô vào trong ngực, ánh hoàng hôn nhạt màu chiếu rọi thần sắc dịu dàng trên mặt thiếu niên.
Khương Diễm ôm cô rất chặt, khàn giọng nói, “Bây giờ không nhìn thấy em nữa.”
Mạnh Nịnh chôn mặt trong lòng anh, rầu rĩ, “Anh đang bịt tai trộm chuông à?”
Hai má Mạnh Nịnh cọ lên áo lông mềm mại của anh, “Ừm?”
Khương Diễm nói từng chữ, “Em là của anh, anh không cần trộm.”
Mạnh Nịnh cong môi, cũng ôm chặt hông anh.
Sau đó Mạnh Nịnh lên lầu thay quần áo.
Sài Tử Hàm nhìn Mạnh Nịnh, dáng vẻ đau lòng hỏi, “Vừa rồi bên dưới có người nghe cậu gọi tên bạn trai là Khương Diễm sao?”
Mạnh Nịnh nhẹ gật đầu, “Đúng rồi, sao vậy?”
Sài Tử Hàm òa lên một tiếng vờ khóc, nhào vào trong ngực Minh Tĩnh, “Huhu, tớ thất tình rồi…”
Mạnh Nịnh mờ mịt không hiểu.
Minh Tĩnh biết cô không chú ý tới mấy chuyện bát quái, cũng không thích lượn lờ trên diễn đàn trường, nhất là khoảng thời gian này cô còn bận ôn thi giúp học sinh.
Nghĩ một chút, Minh Tĩnh mở miệng, “Nịnh Nịnh, cậu biết bạn trai cậu có rất nhiều tiền không?”
Mạnh Nịnh lắc đầu.
Sài Tử Hàm đứng dậy, càng thêm đau lòng, “Mỹ Thực Thành đầu tháng tớ đi với Thẩm Vân chính là của bạn trai cậu đó, tớ dám lấy tính mạng này ra đặt cược, sau này cậu ấy còn giàu có hơn nhà cậu nữa!”
Mạnh Nịnh sửng sốt, là Mỹ Thực Thành ở Giang Thành sao?
Cô vẫn nhớ nội dung trong sách, cuối cùng Khương Diễm thành lập một công ty nghiên cứu sinh vật y dược.
Cho nên, vận mệnh đời này của anh đã hoàn toàn lệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu rồi đúng chứ?
Khương Diễm còn ở bên dưới chờ cô, cô cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng thay quần áo xuống dưới.
Sau khi cô đi, Sài Tử Hàm nhanh chóng lên diễn đàn trường học, quyết định tự mình công bố danh phận bạn trai thay Tiểu Nịnh Mông, không chỉ đẹp trai lại còn nhiều tiền!
Kết quả, động tác của cô chậm một bước, đầu diễn đàn đều là bài viết liên quan tới Mạnh Nịnh và Khương Diễm.
#Thì ra đàn em khoa công nghệ thông tin chính là bạn trai hoa khôi Mạnh Nịnh#
#Cho nên nguyên nhân ông chủ lớn chưa nhập học đúng ngày là do mắt bị thương#
#Câu chuyện của Mạnh Nịnh và bạn trai khiến tôi cảm thấy thế giới này thật đáng mơ mộng#
Sài Tử Hàm vừa định lướt đọc vài bài đã phát hiện trang web 404.
Diễn đàn mới sửa lại tiếp tục bị tê liệt.
Sài Tử Hàm, “…”
Con mẹ nó!
*
Gần đây đại học A lan truyền tin tức, sinh viên khoa công nghệ thông tin Khương Diễm tạm nghỉ học một năm, tháng chín năm nay sẽ nhập học cùng tân sinh viên, nhưng anh hào phóng tặng cho trường học hai phòng thí nghiệm, cho nên được hiệu trưởng đặc cách cho thi cuối kỳ luôn, không cần lùi lại một năm.
Khương Diễm học thiếu một năm, đàn anh đàn chị còn có đám bạn bè cùng khóa đều chạy tới trước mặt lấy lòng anh, muốn xin chữ kỹ của anh, muốn nói đề cho anh biết nhưng đều bị anh từ chối một cách lạnh lùng.
Toàn bộ quá trình anh đều không nhìn người ta một cái.
Trên diễn đàn có người nói đùa, ánh mắt ông chủ lớn liệu có phải chưa khỏi hay không, nếu không thì sao anh chỉ nhìn thấy một mình Mạnh Nịnh thôi chứ?
Có người còn hỏi, bây giờ cách kỳ thi cuối kỳ còn có mấy ngày, kiến thức công nghệ thông tin nhiều như vậy, ông chủ lớn liệu có vì không học kịp mà trượt môn không?
Bên dưới lập tức có người trả lời, thật muốn nhìn thấy ông chủ lớn trượt môn ha ha ha ha.
Phía dưới dồn dập phụ họa, +1.
Mãi cho đến khi có một người bình luận, nói hồi cấp ba thỉnh thoảng anh cũng không đến lớp, nhưng mỗi lần thi thành tích đều đứng thứ nhất, mấy người muốn nhìn Khương Diễm trượt môn thì cứ việc tới văn phòng trộm bài thi đi mất.
Mạnh Nịnh vừa thấy đã biết người bình luận chính là Tống Tinh Thần, cô buông điện thoại, lười biếng ngáp một cái, chui vào trong chăn.
Bây giờ cô đang ở nhà Khương Diễm, còn anh đã ra ngoài mua đồ.
Mạnh Nịnh đã thi xong, nhưng chiều nay lúc đi thi ở trường, điều hòa trong phòng bị hỏng, vô cùng lạnh, sức khỏe cô vốn đã không tốt, chịu lạnh hai tiếng đồng hồ, sau khi về lập tức cảm thấy đầu đau như búa bổ, hẳn là đã bị cảm.
Khương Diễm còn một môn thi vào sáng mai, đợi anh thi xong, bọn họ có thể cùng nhau về Nam Thành ăn Tết.
Mạnh Nịnh có chút mệt nhọc, vừa nhắm mắt lại đã nghe tiếng mở cửa từ bên ngoài truyền vào.
Khương Diễm cởi áo khoác, bưng một ly nước nóng, cầm thuốc đi tới.
Thủ Thành lại có tuyết rơi, lúc anh ra ngoài không mang theo ô, bông tuyết còn vương trên tóc, dưới nền tóc đen vô cùng tỏa sáng.
Mạnh Nịnh uống thuốc xong, chẳng bao lâu sau càng mệt hơn.
Khương Diễm tựa vào đầu giường đọc sách, thiếu nữ ôm chặt eo anh, gối đầu lên bắp đùi anh, nặng nề ngủ thiếp đi.
Trong phòng bếp đang nấu cháo hoa.
Lực chú ý của Khương Diễm rất nhanh bị thiếu nữ hấp dẫn, anh buông sách xuống, yên lặng nhìn Mạnh Nịnh.
Cho dù ngủ, cô vẫn ôm chặt anh.
Thiếu nữ hình như còn thích anh hơn so với tưởng tượng của anh.
Không biết qua bao lâu, Mạnh Nịnh nghe thấy có người gọi tên mình, cô ngọt ngào lên tiếng,
Khương Diễm nói, “Dậy ăn cháo đi.”
Thiếu nữ không chịu mở mắt, cô làm nũng, “Em không muốn ăn đâu, em muốn ngủ cơ…”
Cô bị bệnh, không đói là chuyện bình thường, Khương Diễm kiên nhẫn dụ dỗ, “Mông Mông ngoan, anh đút em ăn được không?”
Ý thức Mạnh Nịnh vẫn như cũ, vừa định lắc đầu, đột nhiên lại nhớ tới Khương Diễm của đời trước, cả người lập tức tỉnh táo.
Cô mở to mắt, nhìn về phía thiếu niên ngồi ở bên giường.
Khương Diễm cúi đầu, một tay anh bưng bát cháo, tay còn lại cầm thìa đang thổi cho cháo bớt nóng.
Xương khớp tay anh rõ ràng, ngón tay thon dài, làn da trắng sáng.
Mạnh Nịnh nghĩ tới khi mình vẫn còn là Mạnh Nịnh trong sách kia, vì cứu Khương Diễm, cô xảy ra tai nạn, còn mắc bệnh kén ăn, là anh mang cháo tới thăm cô.
Cô nhớ tới ánh mắt lúc anh nhìn mình trong phòng bệnh, u ám, lạnh lùng, tuyệt vọng, trầm mặc, ẩn nhẫn.
Một suy nghĩ bỗng nhiên nổi lên từ trong đáy lòng.
Có khi nào đời trước Khương Diễm đã thích cô rồi không?
Không phải trả thù, cũng không muốn coi cô là trò đùa.
Cho nên lúc anh nói muốn đưa cô đi, là anh muốn cứu vớt cô?
Mạnh Nịnh siết chặt chăn, đầu ngón tay trắng bệch, lại sợ anh nhìn ra sự khác thường của mình, cô cong môi muốn nhận lấy bát trong tay anh, “Để em tự ăn, anh mau học bài đi, trên diễn đàn đang có rất nhiều người đợi anh trượt môn đấy, anh tuyệt đối đừng để họ được như ý.”
Kỹ xảo của cô vô cùng vụng về, người mẫn cảm như Khương Diễm liếc mắt là nhìn ra.
Ánh mắt vừa rồi của cô, giống như xuyên qua anh mà nhìn một người khác vậy.
Khương Diễm yên lặng chờ cô ăn xong bát cháo, sau đó cầm bát ra ngoài.
Lúc ra tới cửa, bước chân anh ngừng lại.
Thiếu niên nhắm chặt mắt, vẻ mặt âm trầm không rõ.
Mặc kệ người kia là ai, bây giờ cô đã thuộc về anh, sau này dù sống hay chết cũng chỉ là của anh.
Mạnh Nịnh không ngủ được, một thân toàn mồ hôi vào phòng tắm tắm một lúc, sau khi sấy khô tóc mới ra ngoài.
Khương Diễm còn dựa vào đầu giường đọc sách, cô đi qua, ôm lấy cánh tay anh, cằm dựa lên vai anh, nhìn cuốn giáo trình anh đang cầm.
Tất cả đều là nội dung liên quan tới số liệu, Mạnh Nịnh không hiểu chút nào.
Cô dịu dàng hỏi, “Khương Diễm, anh đọc có hiểu không?”
“Cũng được.”
Khương Diễm nghẹn họng trả lời, “Hồi cấp ba có học một chút với Chu Tử Hào.”
Nhắc tới Chu Tử Hào, mặt mày Mạnh Nịnh cong cong, “Chu Tử Hào thật lợi hại…”
Lời còn chưa dứt, cơ thể cô đang ôm chặt đã bắt đầu phát ra ý lạnh, cả người cứng ngắc.
Mạnh Nịnh không biết mình bây giờ còn cứu vãn nổi không, nhưng vẫn muốn thử một lần, hôn lên mặt anh một cái, chân thành khích lệ, “Nhưng cậu ấy không giỏi bằng anh!”
Một giây sau, Khương Diễm rút cánh tay cô đang ôm ra.
Ngay lúc cô đang cho rằng Khương Diễm tức giận, anh đã ôm lấy hông cô, bỏ quyển sách sang một bên, áp đảo cô trên đệm nhung mềm mại.
Cô mặc váy ngủ cổ tròn, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn, còn có xương quai xanh xinh đẹp, trên tóc và trên người tản ra hương vị trong trẻo khiến người ta trầm luân, sa đọa.
Hầu kết Khương Diễm chuyển động không ngừng, anh vươn tay tắt đèn.
Trong bóng tối, mắt anh còn sắc hơn bóng đêm.
Anh cúi đầu, sau khi nặng nề cắn một cái trên cánh môi cô, lại duỗi đầu lưỡi dịu dàng liếm khẽ, an ủi tâm tình của cô.
Nụ hôn của Khương Diễm dừng ở đâu trên da thịt cô, nơi đó chỉ còn một mảnh đỏ tươi đẹp.
Nụ hôn cường thế lại dịu dàng, mang theo dục vọng chiếm hữu.
Mạnh Nịnh chịu không nổi nữa muốn trốn, nhưng rất nhanh cô đã không còn sức lực.
Trong mắt cô là một tầng hơi nước, lông mi cũng treo vài giọt nước mắt lóng lánh, hai má đỏ bừng, mặt mày đẹp như tranh vẽ.
Không biết qua bao lâu, Khương Diễm chôn mặt ở gáy cô thở dốc.
Thân thể anh cứng ngắc như sắt.
Đang lúc anh muốn đứng dậy đi phòng tắm, Mạnh Nịnh đột nhiên ôm chặt lấy anh, khẩn trương nuốt nước bọt, tay nhỏ bắt đầu làm xằng làm bậy.
Mặt cô như bị luộc chín, giọng nói mềm mại, đầu ngón tay run rẩy hỏi, “Em có thể… sờ thử không?”
Khương Diễm đã khó chịu muốn chết, đáy mắt đỏ bừng, cơ thể căng thẳng, một động tác cũng không dám, giọng nói khàn khàn, “Em biết mình đang làm gì không?”
Mạnh Nịnh muốn nói biết, sau lần trước cô thật sự đã vụng trộm nghiên cứu tư liệu, chẳng qua là sau vài lần đọc không hiểu gì cũng đã từ bỏ.
Nhưng cô của bây giờ so với trước kia đã hiểu hơn rất nhiều.
Nhưng hiểu thì hiểu, cô vẫn xấu hổ không nói nên lời, đang lúc chuẩn bị lâm trận bỏ chạy, thu hồi tay mình thì anh lại giữ chặt cổ tay, dẫn dắt cô chạm vào đó.
Mạnh Nịnh bắt đầu hối hận thì đường lui bị chém đứt, cô thấp giọng gọi tên anh nức nở, “Khương Diễm…”
Khương Diễm hôn lên vành tai cô, giọng nói mê hoặc, “Anh đây, đừng sợ.”
…
Lúc sắp đi ngủ, Mạnh Nịnh vẫn cảm thấy bàn tay dinh dính, cảm giác vô cùng kỳ quái.
Cả người cô ở trong chăn, toàn thân nóng bừng, quay lưng lại với Khương Diễm, mặc cho anh dỗ thế nào cũng không chịu nhìn anh.
Một hồi lâu sau, thiếu nữ mang theo tâm trạng xấu hổ ngủ thiếp đi.
Khương Diễm ôm cô vào ngực, mỹ mãn hôn nhẹ lên trán cô.
Ngay lúc anh chuẩn bị ngủ, đột nhiên lại nghe cô gọi tên mình, “Khương Diễm.”
Khương Diễm đợi rất lâu cũng không nghe thấy cô nói gì, anh mở to mắt mới phát hiện cô chưa tỉnh, thì ra là đang nói mơ.
Vừa định ngủ tiếp, giọng nói mềm mại lại lần nữa vang lên bên tai, mang theo tiếc nuối vô hạn, “Nếu khi đó em đi với anh, thật tốt biết bao.”
Tác giả có lời muốn nói: Nếu khi đó hai người đi với nhau, có khả năng sẽ không bỏ lỡ nhau cả đời.