Trở Thành Bé Cưng Của Phản Diện Cố Chấp

Chương 50



Khương Diễm nhìn Mạnh Nịnh vào trường thi.

Cô mặc bộ váy liền màu trắng, bên ngoài khoác áo len mỏng thêu hoa hồng lam, đôi chân thẳng tắp, da thịt trắng nõn như ngọc.

Thiếu niên cụp mắt, thần sắc cũng dần chìm xuống.

Cậu xoay người tới phòng y tế.

Thẩm Thanh Ngôn uống nước xong, nghỉ ngơi chốc lát, thân thể cũng không giống lúc nãy không thoải mái nữa lập tức đi ra khỏi phòng y tế đại học A.

Vừa tới sân thể dục đã nhìn thấy thiếu niên ma quỷ đứng cách đó không xa.

Cổ tay Thẩm Thanh Ngôn mơ hồ còn đau, nhớ tới dáng vẻ tàn nhẫn lạnh lùng vừa rồi, sau lưng không tự chủ toát mồ hôi lạnh.

Theo bản năng cậu ta muốn quay về.

Đi chưa được mấy bước, áo đã bị người ta túm lấy, người cũng bị kéo qua, bị Khương Diễm đẩy lên tường.

Đôi mắt cậu híp lại, như cười như không, “Chạy đi đâu?”

Khuôn mặt thiếu niên tuấn tú thanh mỹ, cằm cong sắc bén, đáy mắt lại không có chút ý cười.

Thẩm Thanh Ngôn và Khương Diễm đã học cùng lớp hơn một năm, mặc dù trước kia không có tiếp xúc nhưng vẫn từng nghe nam sinh trong lớp nói chuyện về Khương Diễm.

Cho nên cậu ta biết, Khương Diễm đánh nhau vô cùng lợi hại, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ đến có một ngày đối tượng bị đánh sẽ là mình.

Thẩm Thanh Ngôn hít sâu một hơi, giọng nói run rẩy, “Tôi… đã uống sạch bình sữa kia, cũng bỏ qua trận chung kết này, chuyện này… trừng phạt còn chưa đủ sao?”

Vẻ mặt Khương Diễm chuyển lạnh, mặt đầy sát khí, đáy mắt âm u, môi mỏng khẽ nhếch, “Trước khi tôi hết kiên nhẫn, tốt nhất cậu nên nói thật.”

Cả người Thẩm Thanh Ngôn lạnh lẽo, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của ác ma, cúi đầu kiên trì nói, “Lời vừa rồi của tôi là thật, gia cảnh tôi không tốt, thành tích cũng kém xa Tống Tinh Thần, tôi chỉ muốn được vào danh sách tuyển thẳng đầu xuân năm sau, phải đảm bảo không thể có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh, cho nên đối với tôi mà nói, có thể thiếu một đối thủ cạnh tranh…”

Khương Diễm không kiên nhẫn, nắm tay siết chặt, “Là Hứa Nhiên?”

Thẩm Thanh Ngôn nghe vậy, thần sắc cứng đờ, vừa định mở miệng đã bị ném ra một bên, đầu đập xuống đất kêu một tiếng rõ to.

*

Người tham gia trận chung kết không tới 100 người, sáng ngày thứ hai thi xong, buổi tối sẽ có kết quả và giải thưởng.

Ba vị trí đầu sẽ nhận được huy chương.

Mấy người lớp chín ở Thủ Thành một ngày, dạo quanh đại học A tới trưa hôm sau an vị lên xe về.

Vừa lúc này Mạnh Nịnh đã thi xong, đi tới nhà ga tiễn bọn họ lại bị trêu ghẹo một phen.

“Chị Nịnh, buổi chiều có phải… chậc chậc… đi hẹn hò với ai đó không?”

“Sau khi có kết quả, nhất định phải nhắn vào nhóm lớp đó! Bất luận kết quả thế nào, chị vẫn là bảo bối của bọn em, chúng em sẽ mãi mãi là hậu thuẫn của chị!”

“Ý gì vậy chứ? Chị Nịnh nhất định có thể lấy được huy chương!”

“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, không thấy chị Nịnh tới đuổi người sao, chiều còn bận đi hẹn hò với bạn trai đó!”

Mạnh Nịnh, “…”

Cô đâu có bận đi cùng bạn trai, cũng đâu biểu hiện ra ngoài?!

Trước hoàng hôn, thành tích quả nhiên đã có, Mạnh Nịnh đứng thứ hai, xếp thứ nhất vẫn là Tống Tinh Thần, người đứng thứ ba là một nam sinh học trường chuyên trực thuộc đại học A.

Lễ trao giải kết thúc, Mạnh Nịnh cầm tiền thưởng và huy chương ra khỏi hội trường, nam sinh trường chuyên kia lại đuổi tới.

“Bạn học Mạnh Nịnh, cậu chờ chút, tôi có lời muốn nói.”

Bước chân Mạnh Nịnh dừng lại.

Nam sinh này mặt mũi đoan chính, cười lên ôn nhuận như gió xuân, dịu dàng nói, “Bạn học Mạnh Nịnh, tôi sẽ đợi cậu ở đại học A.”

Mạnh Nịnh mơ hồ hỏi, “Hả, vì sao? Đợi lúc đó cùng nhau đi thi toán dành cho sinh viên sao?”

Nam sinh nghẹn họng, mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói, “Cậu nói như vậy cũng được, chúng ta cứ hứa…”

Lời còn chưa nói xong, cổ tay Mạnh Nịnh đã bị một người nhẹ nhàng cầm lấy kéo ra sau, cô ngửi thấy hơi thở quen thuộc của Khương Diễm.

Thiếu niên đứng phía trước, thân hình cao ngất, tấm lưng rộng lớn, eo thon chân dài, tràn ngập mị lực.

Ánh mắt cậu trầm thấp, lạnh lùng nhìn nam sinh kia, “Cậu ấy sẽ không hứa hẹn gì với cậu.”

Nam sinh hết sức khó xử, nhìn Mạnh Nịnh một cái, thần sắc phức tạp.

Thiếu nữ xinh đẹp tài giỏi như vậy, sao có khả năng không có bạn trai được.

Quả nhiên là cậu ta ngây thơ rồi.

Sau khi nam sinh kia rời khỏi, mặt mày Mạnh Nịnh vui vẻ vòng qua trước mặt Khương Diễm, không chớp mắt nhìn cậu.

Hai người mười ngón tay đan nhau, cô kéo cậu một cái, “Bạn học Khương, bạn gái cậu lấy được huy chương rồi.”

Khương Diễm nghe lời cô nói, trái tim đập mạnh hơn, khàn giọng ừm một tiếng.

Mạnh Nịnh nhìn xuống, đặt tấm huy chương vào lòng bàn tay cậu, “Như vậy nhé, cậu giúp tớ giữ nó.”

Thiếu nữ cười tươi, đôi mắt sạch sẽ trong veo như nước, “Tớ mời cậu ăn tối được không?”

Trên mặt huy chương như còn sót lại nhiệt độ của cô, Khương Diễm đưa tay vuốt ve hai cái, sau đó cẩn thận bỏ vào trong túi áo, thản nhiên gật đầu, “Được thôi.”

Cái gì cũng đồng ý với cô.

Trước khi thi xong, cô đã hỏi Tống Tinh Thần xem Thủ Thành có nhà hàng nào ngon, cậu ta đề cử cho cô một nhà hàng hải sản ở trung tâm thành phố, nhưng rất đông người, cần phải đặt trước.

Từ đại học A thuê xe mất hơn nửa giờ, còn bị tắc đường, chờ hai người tới nơi đã hơn bảy giờ.

Mạnh Nịnh cảm thấy bụng mình đói đến mức có thể ăn được cả một con trâu.

Còn may thức ăn mang lên rất nhanh, chị phục vụ nhanh chóng bê lên một đĩa cua và một đĩa tôm hùm lớn, vụng trộm nhìn soái ca, tủm tỉm nói, “Bên kia có đồ tráng miệng và đồ uống tự chọn, hai người có thể tự mình đi chọn.”

Mạnh Nịnh tỉ mỉ chọn hai cốc đồ uống giống nhau, sau khi về chỗ phát hiện Khương Diễm đã bóc thịt tôm hùm và cua xong xuôi đặt trong bát cô.

Thiếu niên đeo găng tay trong suốt, ngón tay thon dài trắng nõn, động tác vô cùng thành thạo lưu loát, giống như máy bóc vỏ không có tình cảm.

Mạnh Nịnh nhịn cười không được đẩy cốc nước tới trước mặt Khương Diễm, dùng đũa gắp một miếng tôm hùm, chấm nước chấm rồi đưa tới bên miệng cậu, “Bạn học Khương, đủ rồi, đừng bóc cho tớ nữa.”

Bên cạnh chỗ hai người ngồi còn có một đôi tình nhân, nữ sinh kia hâm mộ liên tục nhìn Khương Diễm và Mạnh Nịnh, bất mãn nhìn bạn trai ngồi đối diện, “Anh nhìn anh rồi lại nhìn người ta đi, bạn trai người ta quan tâm chăm sóc thế nào, anh có thể học người ta không, đừng lo ăn nữa, cũng bóc cho em đi chứ?”

Nam sinh đáp lại, “Thế sao em không nhìn xem bạn gái người ta xinh đẹp thế nào đi?”

Tuy ngoài miệng nói vậy, tay vẫn chuyển động, bóc vỏ tôm cho nữ sinh, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, “Nhiều như vậy đã đủ cho em ăn chưa?”



Mạnh Nịnh nghe bọn họ nói chuyện, mặt bỗng đỏ lên, nhưng trong lòng vẫn như ăn mật ngọt, vụng trộm nhìn Khương Diễm một cái.

Sau khi ăn xong, thời gian đã muộn.

Mạnh Nịnh ăn nhiều hơn so với bình thường, đỏ ửng trên mặt cũng không rút đi, sắc mặt giống như chú mèo lười biếng.

Hai người đi dạo dọc theo ngã tư phía trước.

Quãng đường cách đó không xa vô cùng náo nhiệt, Mạnh Nịnh và Khương Diễm vừa mới đi tới, một đứa trẻ mặc váy hồng nhạt vội chạy tới trước mặt hai người.

Đứa trẻ nhìn có vẻ mới sáu bảy tuổi, trên tay còn cầm một đóa hoa hồng gấp từ giấy, có vẻ rất lâu đã không bán được.

Cô bé níu quần Khương Diễm, đôi mắt đáng thương, “Anh trai ơi, mua hoa tặng cho bạn…”

Chưa kịp nói xong, nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng và khí chất quanh người cậu đã cảm thấy sợ hãi, vội vàng buông quần cậu chạy sang chỗ khác.

Mạnh Nịnh thở dài một hơi rồi đi qua, dịu dàng hỏi, “Đóa hoa này bao nhiêu tiền vậy?”

Đứa bé nhìn dáng vẻ thân thiện của cô, không sợ nữa, nghĩ ngợi rồi nói, “Hai đồng.”

Mạnh Nịnh lấy tiền từ trong túi ra đưa cho cô bé, tủm tỉm, “Chị mua, em có thể giúp chị tặng cho anh trai không?”

Trên mặt cô bé tràn ngập vẻ từ chối.

Mạnh Nịnh cúi người, xoa đầu cô bé, nói, “Anh trai nhìn thì có vẻ hung dữ nhưng thật ra vô cùng dịu dàng, em không cần phải sợ anh ấy được không?”

Cô bé cái hiểu cái không, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.

Từ đầu đến cuối trong mắt Khương Diễm cũng chỉ có một mình Mạnh Nịnh, ánh trăng soi chiếu trên khuôn mặt cô, ánh mắt dịu dàng động lòng người.

Mỗi khi Khương Diễm cảm thấy mình yêu cô hơn, cậu cũng càng cảm thấy yêu thế giới này hơn một chút.

Đứa trẻ nắm đóa hoa hồng giấy đi tới trước mặt cậu, đôi mắt to tròn sợ hãi.

Khương Diễm cúi người, trầm thấp nói cảm ơn, nhận lấy đóa hoa hồng mà Mạnh Nịnh mua cho mình.

Cô bé kia hết sức vui mừng, sau đó vẫy tay với Mạnh Nịnh và Khương Diễm rồi nhanh chóng chạy đi xa.

Mạnh Nịnh cũng vẫy tay, không yên tâm nói, “Chậm chút, cẩn thận ngã.”

Sau đó cô quay đầu nhìn thoáng qua đóa hoa trên tay Khương Diễm.

Im lặng vài giây, Mạnh Nịnh cong môi nói, “Khương Diễm, cậu biết không, hồi mới quen cậu, cậu rất không được tự nhiên, không biết biểu đạt thiện ý của chính mình.”

Thần sắc thiếu niên có chút cứng ngắc, nhiệt độ quanh thân ngày càng thấp.

Mạnh Nịnh tiến lên một bước, ôm lấy eo cậu, mặt vùi vào trong hõm vai ấm áp nhẹ nhàng cọ cọ, “Nhưng trước khi ở bên cậu, tớ đã suy nghĩ rất lâu, có lẽ tớ thích cậu cũng từ khi đó.”

Trái tim Khương Diễm có chút chua xót, nhắm mắt lại, giấu đi cảm xúc không rõ bên trong, khàn khàn lên tiếng, “Cậu muốn mạng của tớ sao?”

Mạnh Nịnh ngừng vài giây, cô không hiểu ý cậu, ngẩng đầu nhìn.

Khương Diễm cúi đầu, chân thành hôn lên trán cô: “Không muốn thì đừng nói.”

Cô tốt đến vậy, bây giờ cậu muốn cho cô tất cả mọi thứ của mình.

Hai tai Mạnh Nịnh nóng lên, nhẹ nhàng nói, “Nhưng tớ… muốn cậu mà.”

Muốn cùng cậu bạch đầu giai lão, muốn cậu về sau bình an yên ổn, cả đời như ý.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.