Trở Lại 2009 Ta Làm Lại Cuộc Đời

Chương 73: Chó Cùng Dứt Dậu



Chương 73: Chó Cùng Dứt Dậu

Vì Phạm Long nhận thức được sự nguy hiểm của những tên kia, cho nên hắn nếu có thể tránh né thì sẽ tránh né, không đối đầu sẽ trực tiếp không đối đầu. còn nếu như muốn động thủ thì phải nhất định một đòn chí mạng không cho bọn chúng có khả năng làm hại chính mình cùng người thân trong gia đình.

" Thì mày cứ cẩn thận! đừng có chọc đến tụi nó! Nếu mày nhắm không được thì để tao gọi cho mẹ mày xin chuyển lớp! nếu chuyển lớp không được thì mày chuyển xuống Trương Vĩnh Ký luôn đi!" Phạm Long cho ra đề nghị.

" Xì! Mày lo xa quá!" Thằng Nhân không cho là đúng liền đi vào trong thay đồ rồi ăn dặm một chút gì đó chứ nếu không một lát nữa bọn họ sẽ thở không ra hơi mất.

" Minh! mày về nhà nói chuyện kia với ba mày đi! Tao tin chắc ba mày sẽ rất kích thích đó!" Phạm Long vỗ vai Minh Béo.

" Mẹ kiếp! mày phải cho tao ăn đã chứ! chiều nay vì tao lo cho mày bị đập nên tao đói xanh xương rồi đây này! mẹ kiếp! mấy thằng hồi chiều tao thấy rồi! toàn bọn lưu manh cắc ké! Một mình tao cân được hết!" Minh Béo có chút khịt mũi xem thường.

" Tao nói cho mày biết! tao là đại đệ tử của Lý Tiểu Long! Thằng nào vào đây! tao cân hết! oayyyyaa!" Minh Béo làm theo động tác của Lý Tiểu Long trong phim.

" Thôi! dẹp mẹ mày đi!" Phạm Long cũng lười quảng mấy thằng trẻ trâu này. đừng nói là Lý Tiểu Long mà Lý Đại Long hay Lý Trung Long gì đó thì đứng trước hàng nóng cũng phải bỏ chạy thôi. Võ công tuyệt thế trong tay đứng trướng AK chúng sinh cũng bình đẳng mà thôi.

. . .

" Khương! Hôm nay tao nghe người ta nói mày lại đi gặp lũ cặn bã kia" Trong căn biệt thự tại số 23 đường Nguyễn Trãi. Đây chính là căn nhà được Lê Đình Lễ xây dựng từ ba năm trước. thế nhưng bình thường lão ta rất ít ở lại đây. chỉ khi nào có công việc tại thị trấn, hay sáng đi họp sớm thì lão mới ở lại. còn bình thường lão sẽ ở trong khu biệt viện xây trong công ty cao su. Và đương nhiên cái biệt viện kìa là nơi lão nuôi tình nhân.

Lúc này Lê Đình Lễ đang ngồi đối diện trước con trai mà chất vấn, bên cạnh còn có mụ vợ của lão ta.



" Thằng Khương nó đã làm cái gì mà ông rầy nó như vậy hả! làm sao! Hôm nay uống vào ba miếng nước đái chó rồi muốn phản thiên à!" mụ vợ của lão là Trần Ngọc Hà trên mặt vừa đắp mặt nạ dưỡng da dát vàng vừa dùng cái thái độ trịch thượng mắt mỏ Lê Đình Lễ.

Ngày hôm nay quả thật là một ngày tràn ngập khó khăn của Lê Đình Lễ. từ hôm thứ sáu tuần trước, cái ngày mà hắn nhận được cái xét nghiệm ADN giữa hắn cùng thằng con nghiệt chủng trước mắt không phải là cha con. Thì cũng từ ngày đó vận xui của hắn lần lượt kéo tới.

Đầu tiên chính là ngày hôm đó tân bí thư trực tiếp ra lệnh bắt người khám nhà điều ra rất nhiều quan chức có địa vị cao cùng quan trọng trong thị trấn. mà trong đó nhân vật quyền uy nhất, cũng là nhân vật được hắn cúng cho nhiều tiền nhất là nguyên bí thư thị ủy cũng đã bị mang lên tỉnh điều tra rồi.

Tưởng chừng như vậy là đủ để hắn lo mất ăn mất ngủ trong thời gian dài đi. Nhưng không tối hôm đó mưa to, hồ chứa nước thải cao su bị tràn, vô tình ngập luôn cả một đường dây điện cao thế. Đã khiến cho 5 công nhân trong xưởng bị đ·iện g·iật c·hết. Sự việc này quá lớn. nhưng ngay lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này lão không dám công khai ra bên ngoài. Mà trực tiếp dùng một lượng lớn tiền trám vào miệng đám người nhà công nhân kia. Như vậy sự việc mới có một chút yên ổn.

Nhưng yên ổn lại không được mấy ngày, vì lúc này đã có người bên công an xuống điều tra đòi k·hám n·ghiệm t·ử t·hi rồi mới cho phép đi chôn cất. Theo lẽ thông thường vào trường hợp này hắn sẽ vận dụng mối quan hệ bên công an để điều đình một chút.

Thế nhưng lần này dù cho hắn có muốn gặp mặt để nói chuyện đối phương cũng không dám ra mặt. thậm chí ngay cả điện thoại đối phương cũng không dám bắt máy.

Cuối cùng sau một tuần chạy vạy vật vã cuối cùng hắn cũng đã mới được một nhân vật khá là quan trọng trên tỉnh mời đi dùng cơm. Thế nhưng cho dù hắn tiếp đại như thế nào quà biếu ra sao thì đối phương vẫn giữ thái độ bình thản. chỉ ăn, chỉ chơi, chỉ nhận quà, nhưng lại không nhận lời làm việc.

Thế nhưng trước khi đối phương rời đi thì lại cho hắn một câu rằng " Dạo gần đây bên trên đang muốn đánh cờ! sẽ rất là tàn khốc! sẽ có rất nhiều tốt sẽ c·hết! đừng nói là tốt! Dù cho có là xe pháo mã! Khi cần cũng sẽ bị mang đi thí"

Chình vì câu này của người kia thì cho dù hắn có say c·hết đi sống dậy cũng phải hoàn hồn tỉnh rượu.



Tâm trạng của hắn lúc này có thể nói là cực kỳ chán chường, lo lắng, sợ hãi. Mà những lời này của con mụ đàn bà phụ tình, bạc nghĩa, xấu xa không khác gì những con dao đâm sâu vào trái tim của hắn.

Thấy Lê Đình Lễ im lặng Trần Ngọc Hà tiếp tục mắng g·iết, chì chiết mà nói.

" Đồ cái thứ đàn ông vô dụng! ngay cả việc con trai bị người ta ăn h·iếp đè lên đầu lên cổ như thế mà một thằng cha như ông không giải quyết được! đúng là một thằng đàn ông vô dụng! không biết tại sao ngày trước tôi mù mắt mới lấy thứ đàn ông vô dụng này về làm chồng!" giọng mụ ta cực kỳ chanh chua đanh đá.

Lê Đình Khương ngồi cạnh bên nhìn thấy mẹ hắn đang bới móc, xài xể, nhục mạ ba hắn như thế, nhưng hắn vẫn bình chân như vại, thậm chí còn có chút đồng tình với mẹ hắn, rằng cha hắn thật là vô dụng, chỉ có một việc cỏn con mà không thể giải quyết được. như vậy hắn cần một người cha vô dụng, vô năng như thế để làm cái gì.

Thấy chồng im lặng Trần Ngọc Hà tiếp tục giở ra cái giọng trịch thượng hơn cao giọng quát.

" Lê Đình Lễ! để tôi nói cho ông biết! nhưng gì mà ông có ngày hôm nay! Tất cả là nhờ tôi mà có! Nếu không có tôi! Thì mấy chục năm qua ông chỉ có thể đi cạp đất, đi ăn cứt mà thôi!"

" Thứ đàn ông phế vật này. . ."

" Bốp!"

Trần Ngọc Hà đang mắng rất khí thế bỗng dưng Lê Đình Lễ đứng dậy rồi tán một tát như trời gián vào khuôn mặt xinh đẹp nhưng trơ trẽn của mụ ta.

" Ahhhhh" Trần Ngọc Hà hét lên một tiếng cực kỳ thảm thiết. ngay sau đó dường như hóa điên. Mụ ta quát lớn

" Lê Đình Lễ! mày điên rồi à! Loại người như mày sao dám đánh tao! Mày cho tin ngay lúc nào tao gọi điện thoại cho ba tao, cho chúc ba tao đuổi mày ra ngoài đường không? Mày có tin chỉ cần một lời của tao mày sẽ bị tù mọt gong không hả" Trần Ngọc Hà lao lên, mụ ta muốn dùng móng tay của mình cào nát mặt Lê Đình Lễ.



Ngày trước Lê Đình Lễ có thể vì một chút công danh, một chút sự nghiệp mà lo sợ, quỳ mọp, cung phụng con mụ đàn bà dâm đãng, đĩ thõa trước mắt này.

Thế nhưng lúc này tình thế đã khác khi biết trong suốt hơn 15 năm qua hắn sống như một con chó, đầu lại mọc cặp sừng dài hơn tám mét còn lại phải đi nuôi con kẻ khác, chùi đít cho con kẻ khác, vậy mà hắn lại phải bị đối xử như con chó.

Hắn không thể chịu được nữa, hắn tiếp tục vung tay một tát nện thẳng lên gò má còn lại của Trần Ngọc Hà.

" Ahhhh!" Mụ ta lại hét lên một tiếng thảm thiết vô cùng.

" Đụ má mày! Sao mày đánh đánh mẹ tao!" Lê Đình Khương nhìn thấy mẹ mình b·ị đ·ánh như thế liền cũng lao lên một cước đá song phi đến.

" Hự!"

Lê Đình Lễ bị tập kích bất ngờ từ cho nên không kịp phản ứng liền ăn ngay một đạp vào hông trái khiến lão ta loạng choạng muốn ngã.

Lê Đình Khương nhân lúc này liền cầm bình trà trên bàn hung hăng hướng đầu ba mình mà nện xuống

" Choảng!"

Thanh âm chát chúa lại vang lên, đầu của Lê Đình Lễ bị đập trúng, máu tươi cùng trà cùng nhau hòa quyện loan ra rồi chảy khắp sàn nhà.

" Thằng nghiệt chủng! mày dám đánh tao! Hôm nay tao phải g·iết c·hết lũ súc vật chúng mày!" Lê Đình Lễ đầu đầy má loạng choạng đứng dậy, hắn khập khiễng đi vào phòng bếp, rồi từ trong đó lấy ra một con dao kiểu Nhật chuyên dùng để phi lê cá.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.