Phạm Long đương nhiên không biết nhưng áp lực mà Minh Phương chịu phải khi sống dưới thân phận của một công chúa nhà tài phiệt.
Áp lực mà nàng phải chịu đựng từ bé đến lớn vượt xa hẳn những thiếu niên thiếu nữ đồng trang lứa.
Thử nghĩ mà xem, một đứa trẻ được sinh trong môi trường như Minh Phương. Có mẹ làm trong Tòa Án, có bố mở doanh nghiệp tư nhân bên ngoài.
Hai người làm ở hai thái cực, lĩnh vực khác nhau, đều có địa vị, danh vọng trong xã hội. chức vụ càng cao thì áp lực càng lớn. cho nên một đứa trẻ sống trong gia đình như thế này ngay từ nhỏ phải chịu áp lực trong xã hội lớn như thế nào.
Minh Phương cứ như thế trải qua suốt bao nhiêu năm, từ mẫu giáo cho đến tiểu học. cuối cùng mẹ nàng đã cảm giác được áp lực của con gái mình lớn đến như thế nào. Cho nên bà đã để con gái vào học tại một trường trung học cơ sở bình thường, không có một chút danh tiếng.
Thậm chí bà còn để cho con gái có một cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác ví như đi học bằng xe đạp, có thể tham gia các hoạt động vui chơi của các bạn đồng trang lứa.
Có thể nói thời gian cấp hai là thời gian Minh Phương cảm nhận được cuộc sống của một đứa trẻ bình thường, áp lực ít đè nặng lên trên vai.
Nhưng lúc này áp lực vô hình kia dần dần xuất hiện, nó giống như một sợi dây vô hình đang dần dần lôi kéo nàng về một cái quỹ tích nào đó, một cái quỹ tích mà bố mẹ nàng đã vạch sẵn cho nàng ngay từ lúc nàng chào đời.
Minh Phương không muốn điều đó xảy ra chút nào, nàng muốn tương lai của bản thân, nhất định phải nằm trong tay chính bản thân mình.
Nàng muốn phản kháng, nàng muốn chống đối, nhưng nàng không biết làm như thế nào cả.
Bất chợt trong đêm tối mịt mờ, nàng bất chợt tìm thấy một tia sáng hy vọng. tia sáng hy vọng đó không ai khác đó chính là Phạm Long.
Nàng từng nhìn thấy Phạm Long từ một cậu học sinh ngoan giỏi, trở thành một học sinh yếu kém. Ngông cuồng, sa đọa, bất chấp tất cả.
Nàng lúc đó cơ hồ cho rằng tương lai phía sau của Phạm Long sẽ là một con đường mịt mờ tăm tối. vì những người như Phạm Long nàng đã nghe mẹ nàng nói rất nhiều lần rồi.
Vì những tên t·ội p·hạm khi mẹ nàng xử án đều có những quá khứ như Phạm Long. Trong trường học chính là những lẽ lưu manh, giang hồ, những kẻ bất hảo. khi ra đời thì không bằng cấp, không học thuật. vì tiền mưu sinh mà tiến vào con đường t·ội p·hạm.
Thế nhưng chỉ trong một thời gian ngắn Phạm Long đã thay đổi cơ hồ như là hoàn toàn. Từ một học sinh yếu kém đáng ra là phải rớt tốt nghiệp. vậy mà có thể thi đậu vào Long Khang.
Nhưng những điều đó không quá quan trọng, vì dạng học lực như Phạm Long trước mắt nàng dường như vô vị. nhưng cái mà Phạm Long đã thật sự làm nàng chú ý đó chính là Phạm Long dám phản kháng. Phạm Long dám đứng ra nói về lý luận của mình. Không sợ người phía trước là ai.
Trong cái lần Phạm Long trực tiếp tranh luận với cô giáo Ngữ Văn là trong tâm nàng đã bắt đầu khắc ghi hình bóng của Phạm Long.
Ban đầu nàng cho rằng giữa nàng cùng Phạm Long chỉ là hai đường thẳng song song tiệm cận nhau, tuy rất gần, nhưng sẽ không bao giờ cắt nhau.
Nhưng kể từ lần đó, nàng cùng mẹ nàng lại gặp Phạm Long trong tiệm mì cay. Thậm chí xảo duyên hơn nữa khi Phạm Long chính là con của chủ quán. Lúc đó nàng rất bất ngờ trước động thái của Phạm Long cũng như là thành tích mà Phạm Long đạt được.
Sau đó một đoạn thời gian dài nàng lên Đà Lạt nghỉ dưỡng, tuy nàng lấy phương pháp học tập để tạm thời quên đi những cảm xúc của bản thân với Phạm Long. Nhưng nàng càng cố quên thì nó lại càng nhớ rõ ràng.
Cứ thế mọi chuyện cứ lần lượt xảy, rồi đến cái ngày Phạm Long hẹn gặp nàng ngay trong ngày đầu tiên đi học. lúc đó nàng đã rất là phân vân không biết nên làm như thế nào, cảm xúc khi đó của nàng rất là kỳ lạ, trong nội tâm rất muốn nhận lời. nhưng lý trí mách bảo nàng không thể làm như vậy.
Và cuối cùng cảm xúc đã chiến thắng lý trí, nàng đã chấp nhận lời đề nghị của Phạm Long. Nàng lúc đó cũng không biết trong đầu mình suy nghĩ gì, có lẽ làm cảm xúc nhất thời đã lấn át đi lý trí. Cũng có khả năng là do nàng tò mò. Người ta từng nói sự tò mò có thể g·iết c·hết một con mèo. Điều đó cũng không hề sai.
. . .
" Long! Mày làm cái gí mà thơm vậy?" Thằng Nhân vừa mới phụ dì năm rửa xong đống chén liền ngứa miệng hỏi Phạm Long.
" Đuôi cũng thấy mờ, điếc cũng nghe rè rè chớ mày! Mày không thấy tao đang làm đồ ăn hay sao?" Phạm Long đang lúc cao hứng suy nghĩ vu vơ thì bị thằng bạn nối khố làm cho giật mình.
" Thì tao thấy lạ! thường ngày mày cũng có nấu ăn gì đâu! Sao hôm nay cao hứng thế! Hẹn được em Phương rồi à!" Trọng Nhân lộ ra một nụ cười gian tà.
Phạm Long giả vờ tai điếc không nghe thấy gì tiếp tục công việc của mình.
" Long! Có bạn đến tìm kìa!" ngay lúc này lại có giọng ồm ồm của cha hắn truyền vào.
Ngay lập tức Phạm Long như một cơn gió chạy ra ngoài. Đập vào mắt hắn chính là một cô gái xinh xắn. hôm nay Minh Phương ăn mặc thập phần đơn giản chỉ là một chiếc quần jean ôm gọn thân thể, áo mặc trên người là một chiếc áo Tshirt mà thôi. vừa kín cổng cao tường lại vừa lộ ra nét thanh xuân, tuổi trẻ thuần khiết khác hẳn với những thiếu nữ đồng trang lứa.
Vào thời gian này mode tuổi teen lúc này chính là quần đáy ngắn, mang dép doctor, để tóc mái ngố, mái ngang uốn xoăn, giống như những diễn viên thần tượng Đài Loan, Hàn Quốc trong những năm 2008 – 2010.
" Minh Phương! Bạn đã đến! mình tưởng bạn không đến nữa chứ!" Phạm Long lộ ra một nụ cười tỏa nắng.
" Long! Đây là?" Cha hắn cả kinh liền hỏi.
" À! Đây là bạn cấp hai của con! Giờ Phương cũng học ở Long Khang! Hơn nữa còn là lớp chọn A1!" Phạm Long giới thiệu cho cha hắn biết.
" Dạ! Cháu chào chú!" Minh Phương vô cùng lễ phép.
" Ha ha ha! Tốt! Tốt! còn không mau mời bạn vào nhà! để con gái người ta phơi nắng như thế à!" Cha hắn ngay lập tức trừng Phạm Long một cái.
Minh Phương theo Phạm Long vào bên trong, dù sao đây cũng là cửa hàng cũng không phải là nhà ở chính thức cho nên điều kiện để tiếp đãi khách nhân cũng không tính là tốt cho lắm.
" Minh Phương! Bạn ăn sáng chưa!" Phạm Long vừa đi vừa hỏi vu vơ.
" Đương nhiên là chưa! Không phải hôm nay bạn thử món mới hay sao! Ăn rồi! làm sao thử được món mới được!" Minh Phương trêu đùa nói.
" Phương! Bạn cũng đến! hèn gì hôm nay thằng Long nó cả đêm không ngủ! sáng còn thức thật sớm đi ra chợ! ha ha ha!" Thằng Nhân nghe được thanh âm của Minh Phương cũng chạy ra góp vui.
Nhi cùng Như khi nghe có bạn của Phạm Long thì đang lặt rau trong bếp cũng ngóng cổ lên để hóng chuyện.
Minh Phương bất người được nhiều người chú ý đến như thế, cũng có một chút xấu hổ cúi đầu.
Phạm Long da mặt đã quá dày rồi, đương nhiên là vô cảm trước động thái của mọi người liền ngó lơ hỏi.
" Ha ha ha! Vậy thì tốt!" Phạm Long lộ ra một nụ cười sáng lạn.
Hắn ta cũng không có quá nhiều lời trực tiếp mang Minh Phương vào trong bếp. lúc này trong bếp Nhi cùng Như đang nhặt rau quế cùng ngò gai, ngò rí. Còn mẹ Phạm Long thì đang nấu nêm nếm lại gia vị nước dùng.
" Dạ con chào dì!" Minh Phương nhìn thấy mẹ Phạm Long cũng theo một cách lễ phép chào hỏi.
" Con là bạn của Long nhà bác à! Long! Bạn đến nhà sao không mang bạn đi chơi! Mang bạn vào trong bếp làm gì?" Mẹ hắn trách mắng.
" Con đi thì chỗ này ai làm" Phạm Long kháng nghị, đồng thời tiếp tục công việc của mình. Lúc này hắn đang trộn giò sống, thịt băm cùng cốm để làm cốm chiên.
" Ay! Ya! Nay bạn đến nhà liềm đảm đang lên hẳng! ha ha ha! Long sao thường ngày không thấy em xuống bếp?" Nhi thấy thế liền trêu chọc.
" Chứ chị nghĩ ai dạy mẹ em nấu Mì cay!" Phạm Long không có trả lời mà hỏi ngược lại.
Lúc này Minh Phương có một chút cảm giác khá là cô độc, thậm chí là có chút không quen, khó lòng có thể bắt nhịp được câu chuyện của mọi người.
Nàng cũng không biết phải bắt đầu từ đâu! Thậm chí có nên giúp đỡ mọi người nhặt rau, hay đại loại như thế. Mà dù nàng có muốn giúp! Nàng cũng không biết làm như thế nào.
Có thể nhận xét rằng Minh Phương tuy là một cô nàng xinh đẹp, học giỏi, có tư tưởng, suy nghĩ, tầm nhìn vượt xa đồng trang lứa. nhưng những việc xã hội, nội chính, giao tiếp gần gũi như thế này. nàng có chút không thích ứng.
Đây không phải do nàng có tính bệnh tiểu thư. Nhưng một người từ nhỏ có thiên phướng, phong cách giáo dục khác sẽ có những hành động ứng xử khác nhau.
p/s: chương này mình sửa đi sửa lại 3 4 lần mới được. nói chung viết nội tâm nhân vật khá là khó. đặc biệt là con gái tuổi mới lớn.