Bạch Cảnh Huy nhìn lại cũng không kém khí thế, hắn phất tay, người trong nhà thi đấu lần lượt rút đi.
Trần Tiết Diệu chắp tay sau lưng đi tới bên Lãnh Nguy Thần: “Không gian này không thích hợp với tôi và cậu, đi chứ?”
Lãnh Nguy Thần không đáp mà trao một ánh mắt về phía Bạc Thừa rồi quay lưng rời đi, có những chuyện chỉ có bọn họ mới có thể giải quyết.
Lúc này trong nhà thi đấu đã không còn ai ngoài hai người đàn ông đang đấu mắt với nhau.
Bạch Cảnh Huy là người lên tiếng trước: “Tại sao?”
Bạc Thừa không thèm trả lời mà quăng một ánh mắt như nhìn một thằng ngu.
Bạch Cảnh Huy: “Có được lòng tin của lão Martis khiến cậu tốn không ít công nhi"
“Tôi cần làm gì?”
Bạch Cảnh Huy chợt ngộ ra: “Ha! Phải nhỉ! Nhưng Bạc Thừa à tôi phá huỷ cô ta như vậy cậu vẫn chấp nhận được à?”
Bạc Thừa liếm răng cấm: “Không phải chuyện cậu quan tâm”
Bạch Cảnh Huy nhìn lên kính trời trên trần nhà: “Tôi đã nói rồi! Thứ tôi muốn dù có phải làm điên đảo thế giới hay phá huỷ nó thì tôi cũng sẽ lấy lại bằng được!”
Ánh mắt Bạc Thừa loé lên tia chết chóc: “Thử xem!”
Dứt lời hai người họ lao vào đánh nhau kịch liệt, không ai chịu nương tay, từng cú đấm như dốc hết toàn bộ sức lực đang có nhắm thẳng vào điểm yếu của đối phương.
Bạch Cảnh Huy bị đáp một cú vào đầu, hơi choáng váng lùi lại phía sau: “Thân thủ tăng lên không tệ!”
Rồi tiếp tục tấn công Bạc Thừa.
Bạc Thừa vừa đỡ vừa phản đòn: “Đừng có phân tâm!”
"Haha!"
Không biết bọn họ đã đánh nhau tới khi nào, hai người đều mất sức lớn, vết thương bầm tím chi chít. Bạch Cảnh Huy giơ tay lên định nói gì đó nhưng chưa kịp mở lời đã khuỵ xuống. Bạc Thừa cũng trụ không nổi mà quỳ rạp xuống đất.
Mãi một lúc sau mới nghiến răng cầm áo khoác dưới đất đứng dậy khập khiễng đi về, bỏ lại Bạch Cảnh Huy đang bất tỉnh nằm đó.
Thực ra Bạch Cảnh Huy biết hắn đã thua kể từ khi ra quyết định quay trở về đây, nhưng hắn vẫn cố chấp, không có được thì đã sao? Hắn chính là kiểu người ăn không được thì đạp đổ như vậy đó! Cùng lắm là chết chung haha!
Bạc Thừa không trở về cùng Lãnh Nguy Thần cũng không biết anh với Trầm Tiết Diệu đã đi đâu, mà một mình lái xe tới bệnh viện. Nhìn vết bầm chi chít trên người anh thở dài định đi xử lý trước khi lên trên. Con nhóc kia nhìn thấy sẽ khóc.
Vừa cất xe xong đã nhìn thấy Elly đứng chắp tay sau lưng đi qua đi lại trước sảnh lớn bệnh viện. Bạc Thừa bỗng dừng chân, đứng gọn vào một bên né tránh tầm nhìn của Elly.
“Rốt cuộc em mong đợi gì ở một người như tôi chứ...”
Mỗi người một góc, chỉ có một người nhìn thấy người còn lại, nhưng trái tim đều hướng về phía đối phương.
Không biết đã qua bao lâu, tàn thuốc dưới chân Bạc Thừa nhiều vô kể. Định rút tiếp để hút nhưng bao thuốc đã cạn. Anh cười khẩy, bỗng nhiên một bao Karelia quen thuộc xuất hiện trước mặt anh. Đây là loại thuốc anh thường hút.
Elly chìa thuốc ra: “Chỉ được hút thêm một điếu thôi, nhé?”
Thực ra Elly đã sớm nhìn thấy anh rồi, đứng một bên quan sát anh hút hết điếu này tới điếu khác, cuối cùng không nhịn được mà đi lên, cô nàng biết thấy cô anh sẽ không hút nữa.
Bạc Thừa bất động đứng đó nhìn chằm chằm vào bao thuốc, cảm xúc của anh bây giờ rất mông lung.
Elly đợi mãi không thấy anh cầm bèn đưa tay bóc ra, rút một điếu, nhưng cô nàng không có bật lửa.
Bạc Thừa bật cười lấy thuốc lá trên tay Elly cất vào túi rồi kéo tay cô nàng ra chỗ khác, nơi này mùi khói thuốc nặng quá.
Elly im lặng đi phía sau anh, giật giật tay áo anh: “Đi xử lý vết thương trên mặt anh đã!”
Bạc Thừa nhận ra tâm trạng của cô nàng có vấn đề, định mở miệng nhưng lại thôi. Theo Elly đi xử lý vết thương.
Cả quá trình không ai nói với ai câu nào, không gian ngoài tiếng bác sĩ lau vết thương thì vô cùng tĩnh lặng. Cả tiếng thở cũng bị mờ nhạt đi.
Đến khi bác sĩ lên tiếng: “Mấy ngày này hạn chế vận động mạnh, vết rách ở tay trái tránh đụng nước hết sức có thể”
Elly lên tiếng cảm ơn. Sau khi bác sĩ rời đi Elly nhìn vào mắt Bạc Thừa rồi đột nhiên rơi nước mắt.