Những ngày sau đó cuộc sống ở Tân Cảnh của bọn họ rất yên bình. Cổ chân Diệp Sở Noãn đã khỏi hẳn, từ sau lần đó vệ sĩ cũng tăng lên gấp đôi ẩn nấp xung quanh khu vực biệt thự.
Cô bước lên tầng 3 nhìn vào cánh cửa phòng nhạc đóng kín, tâm trạng rối loạn. Đến khi bản thân ngồi trước phím đàn cô mới bình tĩnh lại. 3 tháng qua cô chưa một lần động tới nó, bàn tay chạm nhẹ lên phím đàn một âm thanh chói tai vang lên. Ngón tay hơi run vội rụt lại, cô nắm lấy bàn tay của mình xoa nắn. Cuối cùng vẫn quyết định đứng lên ra khỏi phòng nhạc, cô vẫn chưa sẵn sàng quay lại. Thứ cốt yếu là tinh thần cô lại không có đủ.
Vừa xuống dưới phòng khách thấy Elly xách một rổ rau củ quả tới, Âu Thường Hi đã cùng Lục Nhất Nam về lại biên giới từ tuần trước không thể đi quá lâu được, chỉ có Elly là ở lại đây cùng Bạc Thừa, thấy cô Elly vui vẻ chạy lại: “Chị Noãn! Chị chỉ em món nộm lần trước chị làm đi! Em mang tới rất nhiều nguyên liệu nè”
Vậy là hai người bận rộn cả sáng trong bếp, Elly thực hành hỏng mất 3 đĩa.
Nhìn khuân mặt ỉu xìu của cô nàng dì Nhan an ủi: “Không sao đâu, hồi phu nhân mới học còn làm hỏng nhiều hơn”
Diệp Sở Noãn xấu hổ: “Dì Nhan!”
Dì Nhan cười vui vẻ.
Elly nghe vậy liền phấn chấn hơn xắn tay áo quyết tâm làm lại. Cô phải để Thừa Thừa nếm thử!
Vừa lúc ăn trưa xong bên ngoài có người tới, Lãnh Tử Thiên tóc tai bù dù, mắt có cuồng thâm nặng, nằm bệt trên sofa.
Elly giúp dì Nhan dọn dẹp còn cô đi ra xem có chuyện gì: “Sao vậy?”
Lãnh Tử Thiên mắt nhắm nghiền, mệt mỏi nhả từng chữ: “Chị dâu! Mệt chết em mất thôi! Sau này em sẽ không bao giờ chọc vào bà cô tổ đó nữa!”
Diệp Sở Noãn à một tiếng hoá ra là chuyện liên quan tới Trương Mẫn.
Nghe tiếng à của cô xong không thấy gì Lãnh Tử Thiên ngóc đầu lên: “Chị! Chỉ à thôi là sao? Con bé đáng đánh đó cậy chị chiều nó mà nó hành em tan xác! Chị không thương đứa em trai đáng yêu này của chị sao!”
Cô bất lực xoa trán, kịch bản này quá quen thuộc rồi, bình thường cô sẽ nói vài câu xoa dịu, nhưng nhiều quá thành ra nói như không: “Cậu lại chọc gì cô bé rồi”
Lãnh Tử Thiên như hồi máu sống lại, bật dậy kể lể: “Con bé đó hành em cả đêm! Bắt em chơi game cùng nó nếu không sẽ khóc loạn lên! Em cảm giác như em là bố nó vậy!”
Cô đưa cốc nước ép qua cho Lãnh Tử Thiên: “Chiếu cố con bé một chút, biết đâu cô ấy sẽ đối xử dịu dàng với cậu”
Lãnh Tử Thiên phản bác luôn: “Ôi dời ơi! Em đối xử với cô ta phải nói là tốt tốt và cực tốt, chỉ có con bé đó không chịu trưởng thành!”
“Cô bé trẻ con với cậu có nghĩa cậu là người cô bé tin tưởng”
Lãnh Tử Thiên nghe xong suy ngẫm một lúc, đúng là con bé này rất phụ thuộc anh nha: “Đù! Chị dâu! Có khi nào cô ta coi em là bố thật không?”
Đến khi rời khỏi Tân Cảnh Lãnh Tử Thiên vẫn đăm đăm cái suy nghĩ ấy, nếu cô bé coi mình là bố thật thì nguy to! Anh vẫn còn trẻ chưa có cả bạn gái tự nhiên lòi đâu là đứa con gái học đại học thì chết mất! Không được! Phải chấn chỉnh ngay.
Elly cầm trên ray quyển sách dạy nấu ăn, nhíu mày: “Chị Noãn! Tại sao tỏi phải thái lát bằng tay mà không được xay?”
Diệp Sở Noãn cũng ngó đầu qua nghiên cứu: “Chị chỉ biết làm mấy món sẵn ăn, chứ về khoán này vẫn là nên hỏi dì Nhan”
Elly thấy có lý liền chạy vào trong bếp hỏi dì Nhan. Cô nàng quyết tâm sẽ nấu một bữa cơm cho Bạc Thừa ăn.
Diệp Sở Noãn lại ngồi một mình ngẩn người nhìn vườn hoa nhỏ trước mặt, trong ánh mắt không có chút tiêu cự nào. Cô không để ý có người đứng lặng lặng nhìn cô suốt gần nửa tiếng, đến khi mắt cô hơi nhắm vào rồi gục đầu qua một bên. Bàn tay to lớn ấm áp vội đưa ra đỡ lấy.
Lãnh Nguỵ Thần nhìn cô chằm chằm, hôn lên trán cô rồi nhẹ nhàng ôm cô trở về phòng. Nhìn dáng vẻ yên tĩnh khi ngủ của cô khiến anh lại nhói lên, anh biết chuyện đứa bé cô vẫn để ở trong lòng, chỉ là cô che giấu quá kĩ khiến mọi người xung quanh không nhận ra. Nhưng có che giấu cỡ nào thì anh vẫn biết được, rất muốn kiểm tra tâm ký cho cô nhưng lại sợ làm tổn thương cô.
Anh ngồi bên giường nhìn cô ngủ cả chiều, cô ngủ say tới mức anh phải đánh thức mới chịu dậy: “Dậy thôi em, muộn rồi”
Diệp Sở Noãn con mặt lên tay anh khẽ cựa, giọng khàn khàn: “Anh về rồi sao?”
Anh khẽ gật đầu rồi kéo cô ngồi dậy: “Tỉnh ngủ chưa hửm?”
Nhìn vào mắt anh có chứa ý cười cô lắc đầu rồi lại gật đầu: “Tỉnh rồi”
Anh lại hỏi: “Đói không?”
Cô sở tay lên bụng cúi đầu xuống, rất nhanh lại ngẩng lên: “Có một chút”
Anh đưa tay xoa nhẹ đầu cô: “Tắm xong là có thể ăn tối rồi”
Nghe xong cô mở to mắt: “Muộn vậy rồi ư? Mấy giờ rồi? Sao anh không gọi em sớm hơn!”
Nhìn trời đã tối đen cô không nghĩ mình ngủ lâu như thế.
“Không nỡ, đi tắm đi anh giúp em lấy đồ”
Cô gật đầu chạy lạch bạch vào phòng tắm. Bóng dáng cô biến mất anh trầm lặng ngồi im trên giường, ánh mắt không nhìn rõ cảm xúc. Anh vuốt qua lông mày chuẩn bị đứng lên thì tiếng động vang lên trong phòng tắm khiến anh giật mình.
Vội bước nhanh tới gõ cửa: “Noãn Noãn! Sao vậy?”
Không nghe thấy tiếng trả lời anh vội lấy chùa khoá trong tủ bên cạnh mở cửa, hoảng hốt thấy cô nằm rạp dưới sàn nhà mắt nhắm nghiền. Cô ngất xỉu trong phòng tắm.