Trò Chơi Sinh Tồn Trong Truyện Ngược - Điêu Bảo Bảo

Chương 47: Dụ



Edit: Lune

Câu nói này vừa thốt ra, ngay cả Dụ Trạch Xuyên cũng giật mình. Sao hắn lại vô duyên vô cớ nói những lời này, hơn nữa còn là với một người vừa mới gặp chưa đầy một ngày? Nhưng nhớ đến lời Tưởng Bác Vân nói ở góc hẻo lánh ban nãy, hắn bỗng bình tĩnh trở lại.

Bình tĩnh đến cực điểm, loại dục vọng xâm chiếm ấy càng thêm rõ ràng.

Dụ Trạch Xuyên đánh giá Lục Diên cẩn thận, không hề che giấu ham muốn chiếm hữu của mình chút nào, mùi nước hoa cologne lạnh lẽo trên người hắn thậm chí cũng biến thành một thứ mê hoặc ngọt ngào pha lẫn tiền tài và dục vọng, giọng hắn trầm thấp: "Tưởng Bác Vân có được ngày hôm nay đều là nhờ tôi cho cả, nếu cậu dựa vào tôi thì sau này những thứ đó sẽ là của cậu."

Ý này là muốn đá Tưởng Bác Vân ra khỏi cuộc chơi hả?

Nhưng chỉ mấy thứ kia của Tưởng Bác Vân thì không đủ đâu, thứ Lục Diên muốn còn nhiều hơn nữa kìa. Nghe vậy, anh giả vờ do dự, nghiêng đầu tránh khỏi tay Dụ Trạch Xuyên, quyết định thử dụ đối phương trước: "Sếp Dụ, tôi chỉ muốn tìm một công việc thôi, không dám nghĩ nhiều hơn."

Dụ Trạch Xuyên hơi nhíu mày: "Đã ra ngoài lập nghiệp thì có gì mà không dám nghĩ, ngọn núi Tưởng Bác Vân này sẽ nhanh chóng sụp xuống thôi, cậu nghĩ cho kỹ xem mình nên dựa vào ai."

Lục Diên ra vẻ khó xử suy nghĩ một lúc: "Sếp Dụ, có thể cho tôi thêm vài ngày để cân nhắc được không?"

Dụ Trạch Xuyên không kiên nhẫn: "Một ngày."

Lục Diên: "Hình như hơi ngắn quá thì phải?"

Dụ Trạch Xuyên cau mày: "Ba ngày, tôi không thích người khác mặc cả với mình."

Lục Diên đành phải thở dài đồng ý: "Vậy thì ba ngày."

Nói xong anh đứng thẳng người lại, bàn tay để bên eo Dụ Trạch Xuyên cũng rụt về: "Sếp Dụ, chúng ta về thôi, không đi quá lâu sếp Tưởng sẽ nghi ngờ đấy."

Dụ Trạch Xuyên lạnh lùng nhướng mày: "Cậu nghĩ tôi sẽ sợ tên đó à?"

Lục Diên cười dỗ dành: "Tất nhiên là không rồi."

Chỉ là một câu nói bình thường nhưng Dụ Trạch Xuyên lại bị dỗ ngoan, hắn nhìn Lục Diên đăm đăm một hồi lâu rồi mới quay người rời khỏi phòng hút thuốc.

Lục Diên sợ gây nghi ngờ nên cố ý đợi thêm vài phút nữa mới quay lại phòng riêng, vào đến nơi thì thấy mọi người đã ngồi đông đủ, lại khôi phục lại hình ảnh hòa hợp lúc nãy.

Tưởng Bác Vân liếc Lục Diên một cái: "Em đi đâu vậy, sao giờ mới về?"

Lục Diên kéo ghế ra ngồi xuống, tìm bừa cái cớ: "Không có gì, đi vệ sinh."

Dụ Trạch Xuyên ngước mắt lên nhìn, thầm nghĩ tên này cũng biết nói dối, chỉ là không biết có cùng loại rắp tâm hại người như Tưởng Bác Vân không thôi. Trong bữa tiệc, ánh mắt hắn cứ lơ đãng không khống chế được mà bay về phía Lục Diên, càng nhìn càng thích, nhưng người kia lại như không trông thấy, chẳng thèm liếc hắn lấy một lần.

Dụ Trạch Xuyên cười khẩy trong lòng, đồ giả vờ đoan chính.

Lục Diên cứ cúi đầu nhìn điện thoại suốt, đột nhiên phát hiện ánh mắt đang nhìn mình không chỉ hạ nhiệt xuống một hai độ mà lạnh căm như lưỡi dao rồi. Trong lòng anh cũng đoán được nguyên nhân, đúng lúc ngẩng đầu nhìn Dụ Trạch Xuyên một cái, trong mắt thoáng qua ý cười, có hơi bất đắc dĩ.

Rõ ràng chưa nói gì cả lại chẳng hiểu sao khiến người ta đỏ mặt tim đập rộn cả lên.

Dụ Trạch Xuyên lúng túng quay đi, vành tai trắng nõn hơi nóng ran.

Tưởng Bác Vân vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, gã chỉ muốn nhanh chóng kết thúc bữa tiệc này nên không biết làn sóng ngầm sôi sục bên cạnh. Vì đám Tưởng Tiểu Vĩ đều say khướt, nên sau khi tan tiệc, Tưởng Bác Vân đành phải tìm mấy tài xế thay ca đưa người về nhà, đến lượt Dụ Trạch Xuyên và Lục Diên, trong lòng lại hơi khó xử.

Lục Diên đứng dưới bậc thang duỗi người một cái, dáng người thẳng tắp, dường như ngay cả gió cũng thiên vị anh, vạt áo bay lên để lộ một đoạn eo, mặc dù đeo thắt lưng nhưng vẫn cực kỳ gợi cảm. Anh quay đầu nhìn Tưởng Bác Vân, ánh mắt lại xuyên qua vai gã ta, rơi trên người một người khác:

"Sếp Tưởng, em không uống rượu nên tự bắt xe về cũng được."

Anh đưa sếp Dụ về đi.

Câu khách sáo này lăn đến đầu lưỡi, nửa câu sau không hiểu sao lại nuốt trở vào, anh không muốn hai người này dính dáng gì đến nhau nữa.

Tuy Tưởng Bác Vân thèm khát thân thể Lục Diên nhưng cũng biết vừa rồi trên bàn tiệc Dụ Trạch Xuyên không vui, gã ta thầm cân nhắc lợi hại, cuối cùng vẫn quyết định dỗ dành Dụ Trạch Xuyên trước đã: "Cũng được, vậy về đến nhà thì nhắn tin báo bình an cho anh."

Lục Diên gật đầu, cuối cùng mới nhìn Dụ Trạch Xuyên: "Sếp Dụ, vậy tôi đi trước nhé."

Ánh mắt anh mang theo sự thẳng thắn và nhiệt tình của thiếu niên, dễ mến hơn sự kín đáo đầy toan tính của Tưởng Bác Vân rất nhiều. Gió đêm thổi tung mái tóc, chỉ có đôi mắt ấy trong veo sáng ngời, gương mặt tuấn tú ấy dưới ánh đèn trông càng thêm dịu dàng.

Dụ Trạch Xuyên nghe rõ nhịp tim mình lỡ mất một nhịp, hắn cau mày ghìm cảm giác khác thường này xuống, ừ một tiếng không rõ cảm xúc: "Về đừng quên công việc lãnh đạo giao."

Hắn chỉ cho Lục Diên ba ngày để suy nghĩ.

Thế là Lục Diên lại đúng lúc lộ ra chút chần chờ khó xử, cúi đầu đáp: "Tôi biết rồi."

Sau khi Lục Diên đi rồi, Tưởng Bác Vân mới bất đắc dĩ nhìn Dụ Trạch Xuyên, nói đùa: "Cậu ấy mới vào làm mà, hôm nay hiếm khi ăn bữa cơm mà cậu còn nhắc đến công việc, không sợ người ta nói cậu là ông chủ bóc lột nhân viên à."

Dụ Trạch Xuyên nhận ra chút manh mối, hắn nhìn Tưởng Bác Vân một cái: "Sao thế, cậu có vẻ rất quan tâm người họ hàng đó nhỉ?"

Tim Tưởng Bác Vân giật thót, cười qua loa: "Cậu ấy còn trẻ mà, lại mới vào làm nên tớ cũng quan tâm hơn chút, trễ rồi, đi thôi, tớ lái xe đưa cậu về."

Dụ Trạch Xuyên: "Không cần, hôm nay tôi về nhà thăm ông nội, để tài xế đưa là được."

Trong lòng hắn, Tưởng Bác Vân bây giờ chẳng khác gì quân cờ hỏng, ngay cả một ánh mắt cũng chẳng cần thiết phải bố thí. Thấy tài xế đỗ xe bên lề đường thì đi thẳng qua.

Dụ Trạch Xuyên ngồi vào ghế sau, cửa sổ xe khép kín ngăn cách ánh mắt khó chịu bên ngoài kia, hắn xoa xoa thái dương, dặn tài xế: "Về dinh thự."

Tài xế nhìn ra ngoài một cái: "Không đưa anh Tưởng đi cùng ạ?"

Hiển nhiên anh ta biết Tưởng Bác Vân rất được coi trọng, dù là trong công ty hay là trong đời tư nên mới vô thức hỏi một câu như vậy.

Dụ Trạch Xuyên vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy thì chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt u ám lạnh lùng trong gương chiếu hậu kia phủ lên một tầng bóng đêm, càng lộ rõ tính khí thất thường.

"Sau này tôi không muốn nghe thấy bất cứ tin tức gì liên quan đến gã ta nữa, rõ chưa?"

Tim tài xế giật thót, vội vàng thấp giọng đáp vâng rồi khởi động xe hướng về dinh thự. Bóng cây hai bên đường rơi trên thân xe trơn bóng, vụt một cái đã biến mất không còn tăm hơi.

Tưởng Bác Vân đứng bên đường, hơi nhíu mày, trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại nói không ra chỗ nào không ổn.

Do sức khỏe nên gần đây ông nội Dụ rất ít khi đến công ty, bây giờ trừ phi là việc lớn mới hỏi han chứ ngày thường toàn ở dinh thự một mình, trồng hoa trồng cỏ, rảnh rỗi thì tập thái cực quyền, cuộc sống coi như khá yên bình.

Dụ Trạch Xuyên hôm nay về muộn, lúc bác Trương quản gia cầm dép ra cho hắn còn nói nhỏ chỉ lên tầng: "Ông cụ vừa mới ngủ được một lúc."

Dụ Trạch Xuyên thay dép vào nhà, giọng nói cũng nhỏ đi vài phần: "Ừm, đừng làm ông ấy thức giấc."

Bác Trương treo áo khoác của hắn lên móc, ân cần hỏi: "Cậu Dụ có muốn ăn chút đồ khuya không?"

Kỳ thực Dụ Trạch Xuyên hoàn toàn ăn không nổi, nguyên nhân chủ yếu vẫn là bị Tưởng Bác Vân làm cho mất hết khẩu vị trên bàn tiệc. Hắn nào phải thực sự độ lượng không so đo, bao nhiêu năm nâng đỡ đối phương, kết quả chỉ được đánh giá một câu "thằng điên", đổi là ai cũng sẽ thấy bực mình khó chịu.

Dụ Trạch Xuyên: "Không cần đâu."

Nhưng bác Trương lại khuyên nhủ ôn tồn: "Ăn một chút đi, cậu Dụ, nhà bếp hầm canh xương sườn với đậu xanh đấy, thanh nhiệt giải độc."

Tuổi bác chừng năm mươi, là một người chất phác thật thà, kiếp trước lúc nhà họ Dụ sụp đổ, ông cụ phát bệnh tim nằm viện toàn nhờ một tay bác bận rộn chăm sóc, tiền lương mấy tháng cuối cũng không lấy, lo hậu sự cho ông cụ xong thì về quê.

Dụ Trạch Xuyên không biết những chuyện này, hắn nhìn gương mặt già nua hơn tuổi thật khá nhiều của bác Trương, mơ hồ có thể thấy chút từ ái trong đôi mắt mộc mạc kia, động tác thoáng khựng lại.

Bác Trương thấy thế liền biết hắn đồng ý rồi, chỉ là không hạ nổi thể diện nói lại thôi, bác bèn cười nói: "Cậu qua bàn ngồi đi, tôi đi lấy canh."

Dụ Trạch Xuyên nghe vậy đành phải đổi hướng bước chân định lên lầu, chuyển sang ngồi cạnh bàn ăn chờ đợi, mặc dù ánh đèn trên đầu sáng rực song vẫn không sao ngăn nổi màn đêm lan tràn ngoài cửa sổ, vô cớ làm người ta thấy cô quạnh.


Hắn lại nghĩ đến chuyện ở nhà hàng hôm nay.

Thằng điên?

Dụ Trạch Xuyên ngẩn người nghĩ thầm, mình thực sự là thằng điên à?

Nhưng hắn chỉ là không có mẹ thôi mà, nếu người phụ nữ đó bây giờ còn sống thì chắc cũng tầm tuổi bác Trương, sẽ dặn dò hắn đừng về quá muộn, sẽ ân cần hầm canh cho hắn.

Hồi đại học, tính cách Dụ Trạch Xuyên cô độc kiêu ngạo, đi đâu làm gì cũng chỉ có một mình, chỉ có Tưởng Bác Vân vẫn luôn kiên trì nói chuyện đến gần hắn, nhưng hóa ra cũng chỉ để theo đuổi lợi ích.

Đáy mắt Dụ Trạch Xuyên lặng lẽ kết một tầng sương giá, ngay cả canh sườn nóng hổi cũng không thể hòa tann. Hắn bảo bác Trương về ngủ trước, còn mình thì ngồi uống từng ngụm canh như máy móc, trong đầu chẳng biết đang nghĩ gì.

Người già ngủ không sâu giấc, mặc dù Dụ Trạch Xuyên về rất khẽ nhưng ông cụ Dụ vẫn tỉnh lại. Ông đeo kính lão, xuống tầng thì thấy đứa cháu trai yêu quý của mình đang ngồi một mình bên bàn ăn, sắc mặt trông không được tốt lắm.

"Trạch Xuyên, sao về lại không nói với ông một tiếng."

Dụ Trạch Xuyên khựng lại: "Ông nội, sao ông dậy rồi?"

Ông cụ Dụ xông xáo thương trường mấy chục năm, tuy tuổi cao mắt mờ đôi chút nhưng tinh quang trong mắt lại không thể xem thường, vừa nhìn đã biết là người sát phạt quyết đoán. Ông ngồi xuống cạnh bàn ăn, chỉnh gọng kính lão trên sống mũi, mái tóc bạc trắng không lẫn tạp sắc: "Tâm trạng không tốt à?"

Dụ Trạch Xuyên hơi mất tự nhiên: "Không ạ, cháu chỉ tiện đường ghé qua thôi."

Ông nội Dụ hừ một tiếng: "Ông nuôi cháu từ bé đến lớn, cháu còn định giấu ông chuyện gì, nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì."

Ông không nói thì thôi, vừa nói Dụ Trạch Xuyên trong lòng càng bí bách, canh trong miệng cũng mất vị, hắn đành gác thìa xuống kể lại chuyện xảy ra ở nhà hàng.

"Rầm--!"

Ông cụ Dụ tức giận đến mức đập bàn vang trời. Nói là di truyền, lòng dạ Dụ Trạch Xuyên hẹp hòi, kỳ thực lòng dạ ông cũng chẳng lớn đến đâu, bằng không năm đó cũng sẽ không tức đến mức nằm viện: "Tên Tưởng Bác Vân đó là cái gì! Lúc trước nếu không có cháu đề bạt nó vào tập đoàn Ngân Xuyên thì giờ nó còn đang ở trong núi sâu hang cùng cực khổ đấy!"

"Ông vốn đã không đồng ý cháu đề bạt một người ngoài vào nòng cốt công ty rồi, thế mà lúc đó cháu cứ như bị phân dính vào mắt, mê muội, nhất định phải giúp nó, giờ thì hay chưa, nuôi nhầm thứ vong ơn!"

Dụ Trạch Xuyên không giữ nổi vẻ mặt bình thản nữa, thấy ông nội mắng chửi khó nghe quá bèn nhíu mày nói nhỏ: "Ông à."

Ông cụ Dụ nén cơn giận: "Ông cái gì mà ông! Đừng gọi ông là ông nữa, ông không có thằng cháu ngu ngốc như cháu, biết thế đã không để cháu quản lý công ty sớm thế này, mới ủy quyền một nửa đã gây ra chuyện lớn như vậy!"

Dụ Trạch Xuyên có tài, nhưng vì quá cô độc, lại không giỏi việc dùng người nên rất dễ bị nắm thóp nhược điểm tính cách.

Ông cụ Dụ thở dài căm hận: "Cháu thế này, ông có chết cũng không nhắm mắt nổi!"

Dụ Trạch Xuyên cuối cùng cũng có phản ứng, hắn nhíu mày kéo ghế định đứng dậy về phòng, hắn ghét nhất là nghe mấy lời này, mỗi lần nghe xong trong lòng hệt như bị kim châm, khó chịu đến mức thở không nổi.

Ông cụ Dụ ngồi trên ghế bỗng lên tiếng: "Nó làm tuyên truyền dự án bất động sản ở Dung Bác không tốt, khiến lúc mở bán đã bị các dự án cạnh tranh cùng thời điểm chiếm ưu thế, qua một thời gian nữa lấy việc này làm cái cớ bắt lỗi, giáng chức xử lý Tưởng Bác Vân."

"Còn vị trí của nó..."

Ông cụ Dụ cau mày trầm tư một lúc mới nói: "A Tấn tốt nghiệp cũng được mấy năm rồi, bảo nó vào công ty phụ tá cho cháu."

Dụ Trạch Xuyên nghe vậy thì dừng bước: "Cháu biết rồi."

Trong thoáng chốc, dường như hắn nghe thấy một tiếng thở dài truyền đến từ sau lưng, rồi tiêu tán trong không khí như gió.

Vì tâm trạng không tốt, hơn nữa lại có rất nhiều việc vặt cần xử lý nên cả tuần này Dụ Trạch Xuyên đều không đến công ty, ngay cả lời hẹn với Lục Diên cũng quên mất.

Đúng dịp thứ Sáu, ánh nắng chiếu vào khiến người ta lười biếng hơn thường lệ, không khí trong văn phòng khá ủ rũ, mọi người vừa nghĩ đến cuối tuần ngày mai, hồn đã bay lên tận chín tầng mây, còn tâm trạng đâu mà làm việc --

Trừ Lục Diên.

Anh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, hơi nhíu mày, trông cực kỳ nghiêm túc, khác hẳn ngày thường. Ngay cả Giang Khang Khang cũng thấy bất thường, ánh mắt nghi hoặc không thôi: "Lục Diên, dạo này cậu hơi lạ nha."

Lục Diên lơ đãng: "Lạ chỗ nào?"

Giang Khang Khang chống đầu đánh giá anh: "Dạo này cậu đi chăm chỉ bất thường luôn, không đến muộn thì thôi, lại còn chủ động ở lại tăng ca, không giống cậu gì cả."

Lục Diên nghĩ bụng còn không phải để tình cờ gặp Dụ Trạch Xuyên à, anh đã nghĩ xong sau này nên giả vờ chần chừ thế nào rồi, ai dè cả tuần chẳng thấy bóng dáng đối phương đâu, đi hỏi thăm tin tức suốt cũng chẳng dò la được gì.

Hay thật, anh vốn định dụ đối phương, không ngờ lại bị dụ ngược.

Lục Diên vừa suy tư vừa dựa vào lưng ghế, nhớ sáng nay nghe thư ký nói buổi chiều sếp Dụ sẽ đến kiểm tra, anh khẽ cụp mắt xuống, trong lòng lập tức nảy ra một ý.

...

Tác giả nhắn lại:

#Nụ cười của hồ ly tinh#

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.