Từ Khiêm hôn xuống đôi môi hồng của Ngu Dao, đồng thời bàn tay cũng không nhàn rỗi.
"Từ Khiêm, anh dừng tay!" Ngu Dao muốn giãy người để thoát nhưng hoàn toàn không có sức.
Cô biết, nếu Từ Khiêm tiếp tục thì chuyện gì sẽ phát sinh.
Giọng cô mang theo một chút nức nở. Từ Khiêm hoàn toàn mặc kệ, những lời nói của Ngu Dao đã chọc giận anh.
Trong tâm cô muốn cứu Ngu Thế Minh, Từ Khiêm hoàn toàn có thể lý giải, anh chỉ là không rõ, chọc giận anh đối với Ngu Dao thì có gì tốt?
Cô trước sau vẫn chưa học được cách ngoan ngoãn nghe lời, nói lời dễ nghe.
Tối hôm qua hết thảy cũng chỉ là những biểu hiện giả dối.
Sau một hồi vận động kịch liệt, cả người Ngu Dao như mới từ bể bơi lên, cả người ướt rườn rượt, Từ Khiêm ôm cô vào phòng tắm rửa sạch sẽ.
Hai người tắm rửa xong đi ra thì đã là buổi chiều.
Thấy mắt Ngu Dao bị quầng thâm rất rõ, Từ Khiêm nhẹ giọng dỗ dành.
"Ngủ một lát trước đi!"
Tối hôm qua lần đầu tiên Ngu Dao trải qua chuyện đó, thể lực của cô đã sớm tiêu hao quá sức, không bao lâu liền thiếp ngủ.
Từ Khiêm thấy cô đã ngủ say liền kéo chăn mỏng đắp cho cô, hôn nhẹ lên trán cô, bấy giờ mới đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.
Anh lấy di động gọi cho Chương Minh lúc này đang ở thành phố Côn.
"Chương Minh, thả Ngu Thế Minh đi!" Khuôn mặt Từ Khiêm điềm tĩnh, anh nói, cứ như đang bàn luận chuyện thời tiết trong ngày.
Chương Minh kinh hãi. "Sao lại vậy?"
"Không sao cả, cứ thả như tôi nói đi." Từ Khiêm cũng không muốn nói quá nhiều với anh ta.
"Chuyện của ông ta hiện đã rất ồn ào ở Cục chống tham nhũng rồi, không giải quyết dễ vậy đâu."
"Tự cậu xem đấy mà làm. Tối nay nhất định ông ta phải được về nhà." Từ Khiêm không đi tin mấy lời nói kia của Chương Minh.
Đừng nói là ồn ào tới Cục chống tham nhũng, có ầm ĩ tới Ủy ban Kỷ luật Trung ương, Chương Minh cũng có cách kéo người ra.
Từ Khiêm không đợi Chương Minh kịp phản ứng, cúp điện thoại luôn.
Chương Minh ở bên kia nhìn điện thoại hiển thị cuộc trò chuyện đã kết thúc, tức giận dậm chân.
Hết cách, anh ta đành phải đánh một cú điện thoại bảo người tìm cớ thả Ngu Thế Minh ra.
---
Thạch Hâm dạo gần đây vẫn luôn bị Cảnh Húc Nghiêu tìm đủ loại cớ đưa về nhà, còn căn phòng cô thuê cùng Ngu Dao đã rất lâu rồi cô không về. Thạch Hâm phát hiện hai người họ thân cận như vậy dường như có hơi không đúng, nên mấy ngày nay cô đều về sớm.
Hôm nay sau giờ tan làm, Thạch Hâm thu dọn đồ xong, chuẩn bị chạy lấy người thì Cảnh Húc Nghiêu lại tới thẳng phòng cô đón cô.
"Thạch Hâm!"
"Hử? Làm gì đấy?" Thạch Hâm bày vẻ mặt vô tội nhìn Cảnh Húc Nghiêu.
Cảnh Húc Nghiêu thấy cô lấy túi ôm trước ngực liền buồn cười, cô cho anh là gì? Hồng thủy mãnh thú* à?
(t/n: nước lũ và thú dữ, ví với tai họa ghê gớm)
"Đi tới văn phòng với tôi đi!"
"Không đi!"
"Em nói cái gì?"
"Tôi nói, tôi không đi." Thạch Hâm lặp lại.
Toàn bộ người của phòng thiết kế đều đang nhìn hai người bọn họ, hoàn toàn không rõ tình huống này là thế nào. Tuy tất cả mọi người đều biết, Thạch Hâm với tổng giám đốc Cảnh Húc Nghiêu có cái gì đó, nhưng trắng trợn và táo bạp thế này vẫn là lần đầu tiên đó!
Hai người không thèm để ý đến ai, cứ như vậy nói chuyện, toàn bộ người của phòng thiết kế cũng coi như đang được xem phim, đã qua giờ tan việc nhưng mọi người đều không muốn đi.
Cảnh Húc Nghiêu cũng không phải người kiên nhẫn, anh chụp cổ tay Thạch Hâm, sau đó kéo cô đi về phòng mình.
"Cảnh Húc Nghiêu, anh buông tôi ra." Thạch Hâm bất mãn la lớn.
Cảnh Húc Nghiêu nào để ý cô, anh kéo cô vào thang máy dành riêng cho mình sau đó đi lên phòng anh.
Anh đá một văng cửa phòng, sau đó ném cô lên ghế sô pha tiếp khách.
"Dạo gần đây sao em lại như vậy?"
Cứ tan ca là chẳng thấy người, gọi điện thì không tiếp, gửi tin nhắn cũng không nhắn lại, còn chặn tin nhắn của anh.
Thật ra, vừa rồi Cảnh Húc Nghiêu ném cô xuống sô pha cũng không mạnh, hơn nữa sô pha rất êm, nói chung cũng không có cảm giác lắm.
"Nói xem sao em lại tránh tôi?"
"Tôi trốn anh đâu! Tan việc thì tôi về nhà, không đúng sao?" Thạch Hâm ngửa cổ nhìn thẳng vào mắt anh, nói.
Cảnh Húc Nghiêu quả thực là bị vẻ mặt này của cô làm phì cười.
"Nhà em ở đâu?"
"Thời Thần Hoa Uyển đó!" Đây là tên khu nhà Thạch Hâm và Ngu Dao thuê ở.
"Em nói gì?"
"Thời Thần Hoa Uyển!" Thạch Hâm nói to chỗ mình ở, sau đó còn nhỏ giọng bực tức một câu: "Nghễnh ngãng vậy!"
Cảnh Húc Nghiêu đương nhiên không có nghễnh ngãng, ngược lại thính lực của anh rất tốt; lời cô nói, một chữ anh cũng không nghe nhầm.
"Thạch Hâm, em to gan lắm, dám nói tôi nghễnh ngãng."
"Không, không có." Thạch Hâm quơ tay, ý nói mình không có nói như vậy.
"Được rồi, đừng có giả bộ!" Cảnh Húc Nghiêu không muốn nói không không có có với người khác.
"Nghe rõ này, nhà của em bây giờ là ở Ấn Tượng Thành, không phải Thời Thần Hoa Uyển gì đó."
Ấn Tượng Thành là chỗ Cảnh Húc Nghiêu đã mua khi tới Bạch Sa. Bởi vì chỗ này gần trung tâm thành phố, giao thông tiện lợi nên anh quyết định sống ở đó, quan trọng nhất chính là Ấn Tượng Thành vô cùng gần Cảnh Thị, chỉ mất mười phút lái xe.
Thạch Hâm đã đi qua đó vài lần, là bị Cảnh Húc Nghiêu lừa tới. Sau vài lần ngủ tại đó, đồ đạc cho cô cũng dần dần nhiều lên. Mấy ngày gần đây không hiểu sao Thạch Hâm không qua nữa, Cảnh Húc Nghiêu nghĩ tới nghĩ lui thấy chỉ có một khả năng.
Đó chính là, lần trước có một cô gái đã mò tới Ấn Tượng Thành tìm mình, bị Thạch Hâm thấy được.
Trừ khả năng này ra, Cảnh Húc Nghiêu không nghĩ ra được lý do nào khiến Thạch Hâm không tới nhà mình nữa.
Quan hệ của bọn họ đã vượt quá bạn bè, lưng lửng giữa những người yêu nhau. Cảnh Húc Nghiêu đã vô số lần nói với cô rằng anh thích cô, nhưng Thạch Hâm không tin, cô thà không được bất cứ danh phận nào khi ở cùng anh, chứ không muốn cho mình danh phận bạn gái của Cảnh Húc Nghiêu.