Trịnh Nguyễn Tranh Hùng

Chương 150: Ân Uy Đều Ra



Ân Uy Đều Ra

Đêm đã khuya, trong đại doanh cũng dần dần yên tĩnh, trong Quân y doanh đèn dầu vẫn sáng, từng đỉnh của các lều lớn đều được thắp sáng, ánh sáng như ban ngày, đâu đâu cũng có người qua người lại, rất khẩn trương bận rộn. Trong không khí nồng nặc mùi máu tanh, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng kêu rên rỉ cùng với tiếng kêu cầu xin. Y doanh nằm ở góc tây bắc đại doanh, chiếm diện tích mấy trăm mẫu đất. Do hơn ba trăm lều lớn hợp thành và được tách riêng ra, có vệ binh đứng gác riêng và không cho phép binh sĩ tùy tiện đi vào. Trong y doanh có hơn một ngàn nữ hộ binh cùng khoảng hơn một trăm quân y. Lúc này đại chiến vừa kết thúc, thương binh được đưa tới chữa trị khẩn cấp, phần lớn đều là binh lính của Phúc Khang An. Đại chiến lần này, quân Việt thương vong khoảng hơn bốn ngàn người, còn quân đội của Phúc Khang An thương vong gần hai vạn. Hơn một ngàn nữ hộ binh đều đã được trải qua huấn luyện chuyên môn. Bọn họ cầm máu cho các binh sĩ một cách thành thạo, dùng dược liệu băng bó vết thương và tận tình, cẩn thận trấn an bọn họ khiến rất nhiều binh sĩ của Phúc Khang An từ chỗ sắp chết lại dần dần khôi phục trở lại.

Sự xuất hiện của các nữ hộ binh trong quân đội, chính là do Trịnh Cán sai Lê Hữu Trác lập ra, lúc mới đầu khiến bên trong triều đình nổi sóng gió, trong quân cũng có kẻ khen người chê, phần lớn tướng lĩnh quân đội đều tỏ thái độ bán tín bán nghi. Nhưng rất nhanh sau đó, các tướng lĩnh đều thấy được sự thực rằng tỉ lệ thương binh tử vong giảm rất nhiều. Điều này khiến thái độ của bên quân đội có sự thay đổi và trở thành những người ủng hộ kiên định nhất đối với các nữ hộ binh. Nhờ sự ủng hộ của bên quân đội, tiếng phê bình trong triều đình cũng dần tiêu tan. Hiện tại, Đại Việt có khoảng hơn năm ngàn nữ hộ binh.. Không chỉ chữa trị cho thương binh mà còn cứu trị cả nạn dân.

Nguyễn Khắc Tuân cùng mấy chục tên thân binh hộ vệ đi tới y doanh thăm Thành Bất Ưu. Lão ta khi tấn công tuyến bắc đã bị thương nặng. Lão ta chính là quan viên cấp cao nhất bị thương trong chiến dịch lần này. Trong rất nhiều tướng lĩnh cấp cao của Nguyễn Khắc Tuân, Thanh Bất Ưu vô cùngđược ưu ai, hắn đã theo Nguyễn Khắc Tuân gần mươi năm nay. Từ một tiểu binh từng bước trở thành trọng tướng lĩnh quân, vô cùng trung thành và tận tâm với Nguyễn Khắc Tuân. Nguyễn Khắc Tuân đi vào một lều lớn. Trong lều lớn này có hơn một trăm thương binh đang nằm. Bọn họ đều là trọng giáp bộ binh, lần này trọng giáp bộ binh thương vong hơn sáu ngàn người, trong đó tử vong tại trận gần bốn trăm. Về cơ bản đều là chết bởi đại bác. Một quân y dẫn Nguyễn Khắc Tuân tới trước một giường bệnh ở sâu trong cùng, Nguyễn Khắc Tuân nhíu mày hỏi:

“- Tại sao lại không sắp xếp riêng ở một doanh trại?”

“Quân y cười khổ:”

“- Bọn ty chức đã chuẩn bị như thế rồi đó. Nhưng Thành tướng quân không chịu, nhất định phải ở đây cùng các lính khác. Không còn cách nào khác, chỉ có thể thuận theo ý tướng quân mà thôi.”

Sắc mặt Nguyễn Khắc Tuân dịu xuống một chút. Hắn đi tới chiếc giường trước mặt. Đầu giường có đốt một cây nến nhỏ, ánh sáng lờ mờ, sắc mặt Thành Bất Ưu vàng như nến, đang chìm vào giấc ngủ. Hai nữ hộ binh vừa mới thay dược liệu tại vết thương trên đùi ông ta.

“- Tình hình tướng quân thế nào rồi?”

Nguyễn Khắc Tuân thấp giọng hỏi. Quân y lắc đầu:

“- Bị một mũi thiết tiễn bắn trúng đùi, đầu khớp xương bị gãy, chảy rất nhiều máu nhưng tính mạng thì có thể bảo toàn. chỉ là đầu khớp xương bị gãy, đầu khớp xương tiếp xúc tốt, thì vấn đề sẽ không lớn. Nhưng hiện tại Thành tướng quân không chỉ gãy xương mà kinh mạch cũng bị tổn thương, cho nên vấn đề khá là nghiêm trọng. Bọn ty chức chỉ có thể hết sức cứu chữa, nhưng thực sự không thể bảo đảm, mong Đai đô hộ thứ lỗi!”

Lúc này, Thành Bất Ưu bỗng nhiên thấp giọng hỏi:

“- Là Đại đô hộ sao?”

Hóa ra hắn đã tỉnh. Nguyễn Khắc Tuân từng bước tiến về phía trước cầm tay ông ta, nói:

- Lão đệ, là ta đây!

Trên khuôn mặt Thành Bất Ưu nhếch lên cười u ám, âm thanh yếu ớt nói:

“- Ngài không cần lo lắng đâu. Bây giờ ta cảm thấy rất may mắn.. ông trời rủ lòng vẫn cho ta sống, ta đã rất hài lòng rồi.”

Nguyễn Khắc Tuân vỗ vỗ tay ông ta, cười nói:

“- không vấn đề gì. Đợi vết thương của Tướng quân khỏi hẳn, ta sẽ điều tướng quân tới bộ binh làm tại Chính sự đường tĩnh tây, không cần tiếp tục dẫn quân chiến đấu nữa.

Thành Bất Ưu cười:

Nguyễn Khắc Tuân nói vài câu với ông ta xong, thấy tình hình của ông ta coi như đã ổn định, liền rời khỏi doanh y, quay trở về đại doanh trung quân. Lúc này đã qua canh tư, trong đại doanh vô cùng yên tĩnh, quân lính đều đã đi ngủ, chỉ có từng đội tuần tra đi đi lại lại giữa các đại doanh, đề phòng có tình huống bất thường xảy ra. Nguyễn Khắc Tuân trở lại trước đại doanh thì liền nhìn thấy một tên lính báo tin đang đứng trước cửa doanh trại sốt ruột chờ đợi.

“ Chuyện gì”

“- Khởi bẩm Đại Đô Hộ, Triệu tướng quân đã bắt được Phúc Khang An, đang ở đại doanh chờ đợi”

Nguyễn Khắc Tuân ngẩn ra, Phúc Khang An không ngờ không chạy mất, lại bị Triệu Hoàng Yên bắt được. Kì thực đối với Phúc Khang An, Nguyễn Khắc Tuân cũng không phải quá lưu ý, nếu có thể bắt giữ thì tất nhiên là tốt, nhưng nếu như chạy mất, cũng có ý nghĩa chiến lược lâu dài.

Nếu đã bắt được, hắn đương nhiên cũng muốn đi nhìn xem vị Lưỡng Quảng Tổng Đốc kiêu hùng này. kẻ mà được đồn là con riêng của Càn Long. Nguyễn Khắc Tuân xoay người lên ngựa, mang theo mấy trăm thân binh chạy tới đại doanh.

Trong lều lớn của trung quân, Triệu Hoàng Yên đang cùng mười vị đại tướng nói chuyện, nước bọt văng tung tóe. Y trong lòng vui mừng đắc ý, bắt được Phúc Khang An, y cũng không biết được ban thưởng bao nhiêu?

“- Chí ít cũng một, hai vạn hoàng kim. Phúc Khang An cũng có cái giá này. Đến lúc đó, ta bày một trăm bàn tiệc rượu mời khách Các ngươi ai không đến thì người đó chính là đồ con rùa.”

“- Lão Trình, đem Phúc Khang An lôi ra xem. Ta từng gặp qua hắn tại hiệp ước mười năm trược nên sẽ biết. Nếu như hắn là thật thì tiểu tử ngươi quả thật phát tài rồi.”

“- Khẳng định là hắn,”

Triệu Hoàng Yên đắc ý dào dạt nói.

Lúc này, có người hô một tiếng:

“- Đại Đô Hộ tới!”

Chỉ thấy Nguyễn Khắc Tuân bước nhanh từ ngoài trướng đi vào, các tướng lĩnh đều hành lễ. Nguyễn Khắc Tuân gật đầu, ngồi xuống chủ vị. Hắn liếc nhìn Triệu Hoàng Yên, thấy y đang cười rạng rỡ. Còn không chờ hắn mở miệng, Triệu Hoàng Yên đã tiến lên, quỳ một gối, ôm quyền nói:

“- Khởi bẩm Đại Đô Hộ, ty chức bắt được Phúc Khang An, đặc biệt đến thỉnh công!”

Nguyễn Khắc Tuân gật đầu:

“- Người ở nơi nào?”

Triệu Hoàng Yên đứng lên, hướng ngoài trướng vung tay:

“- Đem hắn dẫn tới!”

Vài tên binh sĩ đưa Phúc Khang An bị vải đen bịt mắt đi lên. Đến trước mặt Nguyễn Khắc Tuân, binh sĩ tháo mảnh vải che mắt, miếng vải nhét trong miệng gã cũng lấy ra.

‘Phúc Khang An’ quỳ phục xuống, bang bang dập đầu:

“- Các đại nhân tha mạng! Tiểu nhân không phải Phúc Khang An. Tiểu nhân chỉ là một tên tiểu tốt là … là thế thân của hắn.”

Trong trướng tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người. Một gã tướng lĩnh từng thấy Phúc Khang An tiến lên, tỉ mỉ nhìn rõ một chút rồi quay đầu nói với Nguyễn Khắc Tuân:

“- Bẩm báo Đại Đô Hộ, tuy người này và Phúc Khang An hình thức giống y hệt nhau, vẫn có điểm khác. Hơn nữa giọng nói cũng không giống, hẳn là không phải thật.”

Chẳng cần tên này nói Nguyễn Khắc Tuân cũng đã nhận ra tên này là giả, mười mấ năm trước, khi Lý Thị Nghiêu thua trận chính hắn và Phúc Khang An đã ký hiệp ước đình chiến sao lại có thể không nhận ra hơn nữa. Phúc Khang An chân chính như thế nào có thể quỳ xuống trước mặt hắn, còn dập đầu. Đúng như hắn nghĩ, Phúc Khang An làm sao có khả năng bị bắt dễ dàng như vậy? Hắn lại liếc mắt nhìn sang Triệu Hoàng Yên.

Lúc này, sắc mặt của Triệu Hoàng Yên đã chuyển thành màu gan heo. Y xông lên hung hăng đá cho tên thế thân một cước, mắng to:

“- Ngươi tên khốn khiếp này! Vì sao không nói sớm, khiến lão tử thật mất mặt.”

Thế thân ôm đầu nói:

- Tiểu nhân mấy lần vẫn muốn nói, thế nhưng ngài không cho ta mở miệng. tiểu nhân nói ngài lại đánh, như vây,,, như vậy….

Trong lều lớn các tướng lĩnh đã không nhịn được nữa, cười ha hả khiến cho Triệu Hoàng Yên xấu hổ vô cùng. Nguyễn Khắc Tuân khoát khoát tay, bảo mọi người yên lặng. Hắn lại hỏi thế thân:

“- Vậy Phúc Khang An thật đang ở chỗ nào?”

“- Hắn bỏ chạy phía trước chúng ta, hẳn là cũng bị vị tướng quân này bắt được, bởi vì ta thấy vị tướng quân này cưỡi bạch mã của hắn.”

Miệng Triệu Hoàng Yên thoáng cái mở rộng ra, ngạc nhiên đến độ suýt rơi cả con mắt.

Nguyễn Khắc Tuân mắng Triệu Hoàng Yên vài câu, , đuổi y ra khỏi lều lớn. Dù sao Triệu Hoàng Yên cũng chưa thấy qua Phúc Khang An, với lại lúc đó là buổi tối, bị Phúc Khang An lừa gạt cũng không phải trách nhiệm của y. Hơn nữa hắn cũng không giao nhiệm vụ phải bắt giữ Phúc Khang An, cho nên cũng chỉ có thể quở trách vài câu.

Lúc này trong lều lớn chỉ còn lại có một mình Vương Thừa Vũ, vẻ mặt tràn đầy tâm sự. Nguyễn Khắc Tuân nhếch mép nhìn gã một cái:

“- Ngươi không có gì nói với bản tướng sao?”

Vương Thừa vũ thở dài, quì một gối:

“- Mạt tướng đã thả ái thiếp của Phúc Khang An”

. Hắn gật đầu:

“- Ngươi tại sao lại để cho nàng chạy?”

Vương Thừa Vũ cắn chặt môi, nửa ngày không trả lời, cuối cũng cũng thốt ra một câu:

“- Ty chức nguyện ý lĩnh tội!”

“ Câm mồm”

Nguyễn Khắc Tuân đột ngột đứng dậy quát lớn”

“ Thỉnh tội ư, ngươi bảo ta nên xử ngươi thế nào hả”

“ hay là ta nên làm theo quân quy, chém đầu ngươi”

Vương Thừa vũ vẫn không nói gì.

Nguyễn Khắc Tuân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:

“ Trước khi cha ngươi chết, đã bảo ta chiếu cố ngươi, ngươi có biết không, cho dù cha ngươi không bảo, ta cũng sẽ chiếu cố cho ngươi, bởi vì… bởi vì”

Nguyễn Khắc Tuân định nói gì đó, nhưng hắn do dự rồi lại thôi, hắn thở dài hỏi Vương Thừa Vũ.

“- Việc này còn có ai biết?”

“- Ngoại trừ ty chức và mấy thân binh, còn lại không ai biết.”

Nguyễn Khắc Tuân chắp tay sau lưng, đi tới trước cửa lều, nhìn chăm chú ra bên ngoài, một lát sau, hắn mới thở dài, nói:

“- Ngươi nguyện ý vì một nữ nhân xa lạ mà chết sao?”

Vương Thừa Vũ cúi đầu thật sâu,

Nguyễn Khắc Tuân trầm tư một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi nói:

- Tuy rằng Ái Thiếp của Phúc Khang An cũng không phải là tù binh trọng yếu gì, nhưng ngươi tự ý thả tù binh, đáng lẽ phải chịu tử tội. Nhưng niệm tình ngươi trước kia có đại đại công, chuẩn cho ngươi lấy công chuộc tội. Dù miễn đi tội chết, nhưng giáng một cấp làm phó tướng, chịu một trăm quân côn. Ngươi có nhận tội không?

Vương Thừa Vũ biết Đại Đô Hộ thế là đã giảm nhẹ tội cho mình, trong lòng cảm kích:

“- Ty chức nhận tội”

Nguyễn Khắc Tuân suy nghĩ một chút lại nói:

-Thôi nể mặt cha mẹ ngươi, Vậy để Triệu Hoàng Yên nợ ngươi một ân tình đi! Để Phúc Khang An chạy thoát, ngươi thân là chủ tướng, phải chịu xử phạt. ta sẽ không nói do ngươi thả tù binh,

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.