Vào sáng ngày hôm sau. Từ trong đại nội Thành Cao Bình truyền ra một tin tức kinh người. Đoan Vương Trịnh Tông chính thức hạ chỉ. nhậm mệnh Quan Xuân Bá làm Tả Đô Đốc Trung Nhuệ Phủ. đồng thời kiêm nhiệm Binh Bộ Thị Lang. còn Nguyễn Khắc Tuân vẫn là Tĩnh Tây đại đô hộ, không vì hắn dẫn quân về kinh mà đoạt đi quân quyền của hắn. đồng thời cũng hạ chỉ điều tra lại cái chết của Nguyễn Khắc Sinh, Tuy nhiên đây mới chỉ là tin phụ, tin nóng hổi nhất chính là, Quan Xuân Bá sau khi nhận chỉ, đã để lại thánh chỉ lại trong doanh trại, dẫn theo tay chân thân tín trong đêm trốn đi mất, không ai biết hắn đã đi đâu,. Chuyện này khiến Trịnh Tông nổi trận lôi đình, đập phá hết đồ đạc
Nhất thời triều dã dân chúng nghị luận không ngớt, có người phản đối, mà kẻ ủng hộ cũng có khối người. kẻ phản đối chủ yếu tập trung ở cao quan quyền quý, Quan Xuân Bá là cái thá gì mà được làm đến đô đốc Binh Bộ thi lang, hắn trốn đi chính là phải đạo. còn người ủng hộ hắn trở về nhậm chức chủ yếu tập trung ở quan viên lớp giữa và lớp dưới cũng như quảng đại bình dân. Bọn họ không hề quan tâm ai chấp chưởng quyền hành, bọn họ chỉ quan tâm Quan Xuân Bá đã cứu bọn họ, đánh thắng trận khiến giá lương thực giữ gìn ổn định.
Khi trời sắp tối, tại một ngõ nhỏ trong thành cao bình, một cỗ xe ngựa dưới sự hộ tống của qua binh đang nhanh chóng chạy gấp. cuối cùng ngừng lại ở ngay trước một tòa đại trạch, tòa đại trạch này là phủ đệ của Nguyễn Khản là tâm phúc hàng đầu của hoàng đế trước kia, từng làm đến chứ trấn thủ. Sau khi Lê Hiển Tông hành thích cha con Trịnh Cán thất bại, phải chạy lên đây, Nguyễn Khản bị Nguyễn Khắc Tuân che mờ, nhàn cư tại nhà. vốn dĩ trước cửa phủ ngựa xe như nước, náo nhiệt phi thường, bây giờ trước cửa cũng trở nên vắng tanh.
Xe ngựa dừng lại ở trước cửa phủ của Nguyễn Khản, một quan quân chạy lên trên bục thang, chắp tay hỏi người gác cửa: “Xin hỏi Nguyễn đại nhân có ở nhà không?"
Người gác cửa nghi hoặc nhìn vào chiếc xe ngựa có màn xe kín mít nói: “Lão gia nhà ta có ở nhà. xin hỏi các vị là..
Quan quân thấp giọng nói: “Ngươi tức tốc đi thông báo lão gia nhà ngươi, cứ nói Hoàng Thượng có chuyện quan trọng."
………………
Đêm muộn ngày hôm đó, Trung Vũ Hầu, Lê Duy Niên đang ngồi uống rượu tại nhà huynh đệ của mình, hắn khước từ mọi lời mời, . hắn còn phải đi tìm Nguyễn Khản. uống xong rượu liền cáo từ ra về.
“Hai đệ không cần tiễn nữa. ta tự mình có thể trở về được, ta không có say, ha ha! Chưa từng tỉnh táo như hôm nay đấy.”, các đệ đợi xem, họ Lê sắp ấy lại huy hoàng rồi
Hắn thất tha thất thểu leo lên xe ngựa. vung tay lên nói: “Về phủ!”
Xe ngựa khỏi động., Lý Duy Mân nhìn theo xe ngựa của Lê Duy Niên cho đến khi biến mất. lập tức dặn dò huynh đệ nói: “Hãy đi mời tất cả mấy vị Vương gia đó đến cả đây, nói là ta có chuyện quan trọng muốn cùng mọi người thương lượng.”
“Đại ca thật sự muốn hành động rồi sao?”
Lê Duy Mân gật gật đầu: “Lê Duy Niên nói không sai. chúng ta quả thật không có thời gian.”
“Ta biết được rồi, ta sẽ đi liền đây.”
“Chờ một chút!” Lê Duy Mân lại gọi huynh đệ lại, hắn đi lên trước thấp giọng nói: “Đem thủ hạ dưới tay của ngươi cũng tập trung cả lại. nuôi quân ngàn ngày, nên dụng binh một lúc này rồi.”
“Nhị Ca yên tâm. trong lòng ta đã có dự tính cả.”
Lê Duy Miên sai người dắt con ngựa của hắn đến. xoay người lên ngựa. chạy như bay mà đi. trong lòng LÊ Duy Mân tâm sự ngổn ngang đành sai người thu dọn dẹp trước cửa. cửa lớn ầm ầm đóng lại.
Trước cửa phủ không có người. chỉ có hai ngọn đèn lồng âm u lay động trong gió. Lúc này, trên một cây to rậm rạp phía đối diện với phủ đệ bỗng nhiên lộp bộp bay ra hai con bồ câu. sải cánh bay về hướng tây bắc.
…………..
Thăng Long, Tử Cấm Thành. Trịnh Cán đang ở phía trong đại điện mở tiệc chiêu đãi hơn hai trăm đại biểu của bá tánh đến từ các châu phủ trong nước, đó đều là những vị đức cao vọng trong của các châu các huyện cùng với các đại tông tộc, ở dân gian rất có uy danh, phần lớn đều là các vị trường giả đã qua tuổi tuổi hoa giáp, cũng đều được quan phủ các nơi đề cử đến.
Trong đại sánh đèn đuốc như ban ngày. Mọi người chuyện trò vui vẻ vô Cùng náo nhiệt, dưới đất trải chiếu ngồi, mỗi hai người là một cái bàn. trên bàn bày ra rượu ngon trái cây tươi. chiên cá nướng dê, món ăn cũng rất phong phú., mười mấy danh quan viên của Thượng thiện giám đang bận rộn bung thức ăn đưa rượu, tiếp đón các vị lão nhân gia ăn cơm.
Trịnh Cán thì ngồi ở phía trên, trước những dãy bàn thật dài có mười mấy vị đại quan của triều đình đang ngồi, phía trước hai bên bàn còn có hai mươi mấy vị quan huyện đang ngồi,
Một viên quan địa phương cung kính quỳ xuống nói
“Điện đô Vương điện hạ cải cách kinh thương, xây trường mở lớp, làm cho bình dân được lợi rất nhiều, nay lại tu sửa quan đạo. khiến cho chúng tôi không còn phải chịu khó khăn khổ ải, chén rượu này hạ quan đại biểu hương thân phụ lão của Diễn Châu, kính với điện hạ.”
Trịnh Cán cũng đứng lên cạn chén với hắn. cười nói: “khách khí rồi, về sau càng ngày ta sẽ càng chú trọng vào giao thông và trường học, đế lúc đó còn mong các vị hương thân chiếu cố hơn nữa.”
“Nhất định! Nhất định! Nguyện điện hạ vạn thọ vô cương.”
Hai người uống một hơi cạn sạch chén rượu. Trịnh Cán lại rót một chén rượu, bưng chén rượu lên cao giọng nói với mọi người: “Các vị hương thân phụ lão, các vị sứ quân châu huyện, xin nghe ta một lời.”
Trong sân lớn nhất thời im lặng hẳn. ánh mắt mọi người đồng loạt ngước về phía trên người Trịnh Cán.
Trịnh Cán cất cao giọng lên. chậm rãi nói: “Đại Việt ta, sản vật phong phú, dân chúng vô cùng tháo vát, chỉ hiềm một nội hay có chiến loạn, chúng ta ứng biến không kịp cũng phần lớn bởi vì đường xa xa xôi hiển trở, . Trịnh Cán thân là Điện Đô Vương được Hoàng đế ngự phong, mỗi khi nghĩ đến đó, trong lòng áy náy vạn phần. khi lên ngôi Vương ta đã thề, sẽ làm ba việc lớn, Lần này ta quyết định trên toàn đất nước sẽ mở rộng và xây đường quan đạo, để quqqn đội, thương nhân và dân chúng có thể cơ động thuận tiện hơn, đường này tất sẽ phạm vào đất đai và tài sản của một số người, vấn đề này Triều Đình nhất định sẽ đền bù thảo đáng”
Trịnh Cán nói đến đây, khơi lên một loạt tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tiếng vỗ tay của các quan viên phần lớn là một loại xã giao, nhất là đám quan châu phủ địa phương, nhìn vấn đề với góc độ sâu xa hơn. bọn họ nghe hiểu hàm ý bên trong lời nói của Trịnh Cán. Đường lớn hơn quân đội của Trịnh Cán sẽ có thể triển khai được nhanh chóng hơn, từ giờ muốn dưới mắt hắn làm loạn cũng cần phải suy nghĩ lại. tin tức này khiến cho có người vui mừng có người sầu não.
Mà tiếng vỗ tay của hơn hai trăm vị thuộc phe hương thân lại nhiệt liệt hơn nhiều, rõ ràng xuất phát từ sự ủng hộ thật sự trong lòng, những phụ lão hương thân đó cũng đều thật thà nhân hậu. bọn họ không hề để ý đến mục đích mà Trịnh Cán mở rộng quan đạo. Sự mưu tranh quyền lực trong triều đình không liên quan gì đến bọn họ. Bọn họ chi hy vọng, có một đội quân hùng mạnh đến bảo vệ sự an toàn của bọn họ, một con đường lớn hơn, ngoài việc thuận tiện hành quân, còn đồng nghĩa với việc hàng hóa sẽ lưu thông dễ hơn,sản vật trao đổi nhất định sẽ nhiều hơn, dưới chính sách mới của Trịnh cán, đây là điều vô cùng có lợi
Trịnh Cán vừa cười vừa khoát tay, trong sân lại im lặng hẳn ra. Trịnh Cán lại tiếp tục nói: “Mọi người hãy nhìn con đường từ kinh thành đến an quản mà xem, đẹp đẽ bằng phẳng, trước kia, để đến đó phải mất mười ngày nửa tháng, nhưng bây giờ quân đội Đại Việt chỉ mất bảy ngày, giả sử, giặc từ phương bắc có sang, chúng ta cũng không đến nỗi bị động. về vấn đề xây thế nào ta cũng đã quyết định rồi, triều đình sẽ cho các thôn trấn tiền, đường đi qua vùng nào, vùng dó bá tính và quan phủ địa phương sẽ làm của vùng đó, nhưng phải cũng quy cách, vài ngày nữa. ta sẽ cử khâm sai đại thân đi khảo sát”
Hai câu nói sau cùng của Trịnh Cán nói một cách rất dõng dạc hào hùng, khiến cho các lão nhân đang ngồi nghe mà nhiệt huyết sôi sục, tiếng vỗ tay lại nhiệt liệt vang lên.
Nhưng mười mấy viên quan đô hộ địa phương lại nhìn mặt nhau, chiêu mộ dân phu dễ dàng, nhưng ai sẽ là người nuôi toán này? Chính Trịnh Cán cũng đã nói. triều đình chỉ cho tiền làm đường, không thấy nói đến tiền ăn, gánh nặng này rõ ràng là sẽ rơi vào người của bọn họ, lúc này, Tri Phủ Hà Nam Đặng Văn Đạt không nhịn được ngắt lời nói: “Điện Đô Vương điện hạ. tiền lương cho việc mộ phu nuôi phu nên giải quyết thế nào?”
Trịnh Cán liếc mắt nhìn hắn một cái. khẽ cười nói:
“Đây chính là chuyện ta sắp muốn nói phía dưới đây, từ khi các bộ luật mới đưa vào thi hành, thúc đẩy buôn bán với nước ngoài, triều đình đã thu được một lượng lớn tiền lương vật tư., tiền lương mộ phu có thể giải quyết, còn về việc nuôi dân phu làm đường sau này, ta chuẩn bị tạm thời thực hiện chế độ đồn điền, đám người canh tác sẽ nuôi đám người làm đường, khi nào làm đường xong lại thực thi theo nếp cũ, tất nhiên triều đình cũng sẽ trợ cấp ban đầu như vậy bèn đã có thể giải quyết vấn đề cấp dưỡng cho con đường lớn này.”
Nói xong Trịnh Cán giơ chén lên
Mọi người không dám chậm trễ, đều lật đặt đứng dậy uống một hơi cạn sạch rượu, không khí căng thẳng trên bàn tiệc lập tức dịu lại, lúc này, một thân binh nhanh bước đi tới bên cạnh Trịnh Cán, thấp giọng nói mấy câu, Trịnh Cán gật đầu, bèn cười nói với mọi người: “Ta có chút quân vụ phải xử lý, xin phép vắng mặt trong chốc lát, quý vị cứ trò chuyện trước!”
Hắn lại ra hiệu mắt với Lê Quý Đôn và Hoàng ĐÌnh Bảo ngồi ở bên cạnh. Hai người bèn đứng dậy đi theo hắn ra ngoài, rất nhanh, bọn họ đã đi vào thư phòng,
Trịnh Cán đi vào trong phòng, Lê Quý Đôn theo vào liền hỏi nói: “Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì?” Hắn biết, Trịnh Cán vội vã rời khỏi yến hội, nhất định là có đại sự đã xảy ra.
“Cao Bình có tình báo khẩn cấp đưa tới, bộ phận tôn thất sẽ làm điều bất lợi cho Trịnh Tông. có thể ngay tại vài ngày nữa.”
Hoàng Đình Bảo thở dài một tiếng nói: “Rất hiển nhiên. Trịnh Tông trở mắt với tông thất. thời gian không còn nhiều, có người sắp phải chó cùng rứt giậu.”
Trịnh Cán chắp tay sau lưng đi được vài bước, hắn trầm tư chốc lát, nói: “Mấu chốt là chúng ta nên làm gì bây giờ? Có nhắc nhở Trịnh Tông không?”
“Điện hạ không cảm thấy đây là một cơ hội sao?”
Trịnh Cán liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy Hoàng Đình Bảo cười có phần thâm ý, liền cười nói: “nói rõ ràng một chút, cơ hội gì?”
Hoàng Đình Bảo nhẹ nhàng vuốt chòm râu dưới cằm một chút rồi nói: “Thật ra hạ quan đã sớm có dự cảm, Trịnh Tông chiếm đoạt tiền tài ruộng tốt của tông thất quy mô lớn như vậy, những tông thất này làm sao có thể dung nạp hắn. bọn họ trước là đặt kỳ vọng vào Lê HIển Tông, nhưng thời gian đã lâu như vậy, Lê Hiển Tông vẫn chưa thể thay bọn họ ra mặt. hắn chỉ có thể tự bảo vệ mình, nếu như Trịnh Tông nhượng bộ, thời gian này có lẽ sẽ dài hơn một chút, nhưng hắn lại nhắm mũi dùi vào bọn họ, bọn họ chỉ có thể ra tay sớm hơn dự định. Trịnh Tông một khi xảy ra chuyện, việc kế thừa quyền hành tất sẽ lâm vào hỗn loạn, bất luận là ai đăng ngôi đều sẽ không được danh chính ngôn thuận, chỉ có Lê Hiển Tông mới là thuận lợi đoạt lại Vương Quyền. đây chính là đem lại cho điện hạ một cơ hội cho tương lai.”
“Ý của ái khanh là. chúng ta nên đứng ngoài cuộc?”
“Đúng! Ta kiến nghị điện hạ đừng nên nhắc nhở gì, cũng đừng nhúng chân vào trong đó, để tránh lưu lại lời dèm pha cho người khác, có thể thờ ơ lạnh nhạt mà làm người ngoài cuộc, đợi khi sự việc ló ra rồi mới đánh vào trong kinh, khuếch trương việc chủ trì công đạo, nhân cơ hội triều đình náo loạn mà bắt đầu kiến lập thế lực của mình.”
Kiến nghị của Hoàng Đình Bảo đã nói đến trên tâm khám của Trịnh Cán, tuy thực lực quân sự của hắn lớn mạnh, nhưng thực lực chính trị của hắn lại rất yếu, trong triều gần như không có phe đảng của hắn. vì lúc đó hắn còn quá ít tuổi, hắn tuy có được địa vị của tôn thất, những tông thất này tuyệt đối sẽ không ủng hộ hắn Trịnh Cán đăng ngôi, vì vậy kiến nghị của Hoàng ĐÌnh Bảo tuy có chút bất nhân, nhưng kiến nghị này lại là cử chỉ sáng suốt.
Nghĩ vậy, Trịnh Cán liền gật đầu nói: “Thôi được! Vậy thì cứ theo lời ái khanh nói. thờ ơ lạnh nhạt mà làm một kẻ ngoài cuộc.”
Lúc này, một thái giám ở ngoài cửa bẩm báo nói: “Điện Hạ. Có một tên tự xưng là Cao Lệ nói rằng thay mặt Nguyễn Khắc Tuân đến cầu kiến.”
Hử
Trịnh Cán đã sự phản ứng kịp, hắn liền cười nói: “Mời hắn vào đây!”
Hắn lại cười nói với Hoàng Đình Bảo: “Ái khanh có thể đi tiệc rượu thay ta giao thiệp trước, nghe một chút xem các tên châu quan này đang bàn luận điều gì?”
“Vậy Hạ quan cáo lui.”
Trong thư phòng chỉ còn lại Trịnh Cán và Lê Quý Đôn. Lê Quý Đôn liền hỏi:
“ Điện hạ, bước tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”
Trịnh Cán lúc lắc cái đầu rồi nói:
“ Bước tiếp theo tất nhiên là phải chuẩn bị tiến kinh”