Chương 113: Nghênh Chiến
Hứa Giang cũng không tin được vào kết luận này của mình. Lê Hiển Tông không nhẽ muốn giết Trịnh Tông:
“Khả năng này chắc chắn xảy ra rồi, chỉ là hoàng thượng đã không đợi được nữa rồi, lúc này mà giết Trịnh Tông xã tắc có khi lung lay không biết chừng. Hứa Giang thầm nghĩ, triều Lê xong rồi, quyết định này sẽ đẩy Bắc Đại Việt đến con đường diệt vong, sao lão ta không nghĩ xem, nhờ chư hầu mà cầm quyền thì sau này lão vẫn bị áp chế, thôi thôi nhà Lê khí số đã tận, không biết chừng đến phen họ Hứa nhà ta không chừng”
Tin này đến đột ngột khiến Hứa Giang có phần trở tay không kịp, hắn vốn chỉ chủ ý tranh đấu giữa Triều Lê và Trịnh Cán nhưng không ngờ trong thời khắc quan trọng này lại nhảy ra kẻ thứ ba. đúng là ai ai cũng muốn nắm đại quyền
Dù cho Hứa Giangkinh ngạc vạn phần, nhưng hắn cũng phải cố bình tĩnh. Hiểu hiểu đây chính là cơ hội của mình, cơ hội bước thêm một bước nữa, nghĩ đến đây thì Hứa Giang chau mày hỏi:
“Ta tuy có chút ít thực lực, nhưng dẫu sao là cũng có rất nhiều cánh quân mạnh hơn ta, chỉ sợ không giúp được gì mà còn làm hỏng đại kế của Hoàng thượng!"
Lê Phúc cười mỉm nói: “Đại tướng quân ngài, không cần lo lắng, cứ cố hết sức là được rồi?"
“Ha ha! Ý ta là lực lượng mình còn yếu. không giúp được."
Lê Phúc nghe hiểu ý của Hứa Giang. chẳng qua là vòng vo muốn thăm dò quyết tâm của Lê Hiển Tông. Trước lúc đi. Hoàng thượng đã dặn mình có điều có thể nói. có điều tuyệt không thể nói. Hắn ngẫm nghĩ một lúc bèn nói: “Ta cũng chẳng giấu gì Hứa tướng quân, trong triều đã có mấy vị đại nhân nôị các đã tỏ rõ thái độ ủng hộ Hoàng thượng. và còn có một phần người của Đoan Vương Phủ.."
Hứa Giang nhìn nhìn Lê Phúc một hồi, hắn tin rằng lời của Lê Phúc là thật, nhưng hắn cũng hiểu trước khi có thể thỏa thuận thành công với mình bọn họ sẽ chẳng đời nào nói rõ thực lực với mình. Nếu như cả người của Đoan Vương cũng đã làm phản, thế thì Trịnh Tông chuyến này xong đời, nhưng kẻ làm phản là ai?
chỉ có quân đội. chỉ có sự ủng hộ của quân đội mới hạ được Trịnh Tông, chắc không phải một trong các cánh quân tiến về kinh, cũng chắc chắn không phải các hoàng tử. vậy liệu sẽ là ai?
Rồi hắn đã nghĩ ra
“ Chắc hẳn là mười hai đoàn doanh đã làm phản”
Hứa Giang lập tức hiểu ra., hóa ra là hắn!
“Đại tướng quân thấy thế nào? Có thể suy nghĩ chứ?"
Hứa Giang cười nhạt nói: “Việc này là chuyện trọng đại, xin hãy để ta suy nghĩ thêm đã. Lần sau ta nhất định sẽ sẽ có phúc đáp chắc chắn với thái thượng hoàng."
Lê Phúc đã cáo từ ra về, nhưng trong lòng Hứa Giang lại có phần hỗn loạn, hắn cử khoát tay sau lưng đi tới lui trong lều. Hắn không ngờ Lê Hiển Tông lại ra tay. Không ngờ con lang sói này lại có thể tiềm ẩn sâu xa đến thế, và cũng không ngờ được dã tâm của hắn lại lớn như vậy. Đương nhiên. Hứa Giang cũng chẳng tin rằng Lê Hiển Tông thật sự có lòng ôn lại chuyện xưa với mình., đi tìm sự ủng hộ chẳng qua lại muốn lợi dụng đối phương để mưu lợi cho mình, giờ hắn tìm mình cũng chẳng qua là muốn lợi dụng, sau khi lợi dụng sau sẽ đem vứt bỏ như giẻ rách, cho nên có một số việc cần phải tính toán cho kỹ.
Kỳ thực hắn muốn lợi dụng mình, mình thì há cũng chẳng phải là muốn lợi dụng lại hắn đế đạt được mục tiêu của mình? Mục tiêu bắc tiến lần này của Hứa Giang cũng rất rõ ràng, ngoài muốn mở rộng địa bàn, hắn còn muốn có mục tiêu chính trị sâu xa. Ai ai cũng đều muốn vươn cao hơn, ai cũng muốn phong hầu bái tướng, chỉ là thủ đoạn và sách lược khác nhau mà thôi, mục tiêu của Hứa Giang hắn là từng bước chậm mà chắc, ánh mắt xa rộng, hắn tin rằng thắng lợi cuối cùng nhất định sẽ thuộc về mình. Hắn tin cơ hội của hắn đã đến
Thành Cao Bình cùng với đại quân của các tước lần lượt vào địa phận Cao bằng, không khí trong thành càng lúc càng căng thẳng. Đây là tình cảnh mà không một ai sẽ nghĩ đến. tất cả những người nắm trọng binh đều trở nên không an phận. Tuyên Quang. Ninh Sóc. Thái Nguyên, Sùng tả, đều điều binh khiển tướng, việc đến thành Cao Bình chỉ là sớm hay muộn mà thôi
Nhưng kết cục này cũng trong dự liệu của đại đa số người con trai của Nguyễn Khắc Tuân chết, lão không thể làm ngơ được nhất định sẽ dẫn quân vấn tội, nhân cơ hội này các tướng khác cũng không chịu để yên, hai người là hoàng thượng và Đoan Vương tranh quyền đoạt vị, cuối cùng chỉ có thể dựa vào quân đội, nên quân đội cùng đến Cao Bình thì cũng là việc bình thường, chỉ là khổ cho bình đầu tiểu dân. Giá lương thực Cao Bình. giờ lại tăng vọt vù vù. Nỗi lo sợ chiến tranh của các nhà các hộ đều bắt đầu tàng trừ lương thực. Trong thành lại dấy lên cơn bão giá lương. Cuối cùng nhờ triều đình tung ra năm mươi vạn thạch lương thực giá thấp lần nữa thì mới tạm hạ xuống. nhưng vẫn đã tạo ra một kỷ lục mới. Năm Lê Hiển Tông mới lên ngôi, một đấu gạo chưa quá mười tiền. nhưng chỉ trong vòng mười mấy năm ngắn ngủi đã tăng đến gần một đồng bạc. từ các khía cạnh xung quanh đã thấy rõ Đại Việt đang đi xuống bại lụi.
Đương nhiên, liên quan đến chiến tranh không chỉ có lương thực, cả mắm cả muối ... đều đang tăng giá vù vù. Bọn học sinh cũng không còn lòng dạ học hành, quan viên không lòng dạ lên triều, tửu tứ thanh lâu đều đầy khách khứa, vì rất nhiều người đều muốn hưởng thụ chút ít cuộc sống trước lúc loạn thế. Thậm chí , nhà nhà hộ hộ đều muốn tập võ để mong có thể tự bảo vệ trong thời loạn thế. Chiều hôm đó, tiếng chuông hạ triều trong hoàng cũng vẫn như mọi ngày, trẫm lắng và nặng nề, nhưng quan viên đi ra chỉ còn vỏn vẹn vài người. Cơ hồ các quan viên của bộ phận quan trọng như Hộ bộ, Lại bộ và Đại Lý Tự. Thái phủ Tự... Còn quan viên của các bộ phận nhàn rỗi như lễ bộ, Binh bộ, Quang Lộc Tự, Hồng Lư Tự.. .lại càng ít ỏi, còn các quan nha của các cung khác lại càng chẳng thấy đâu.
Nhưng trong ngự thư phòng của Đoan Vương phủ, Đoan Vương, đô nguyên súy tổng quốc chính Trịnh Tông đang bị cục diện căng thẳng kia đè cho thở cũng không thở nổi. trận đánh đầu tiên với Nguyễn Khắc Tuân đã hoàn thàn thất bại, thương vong vài ngàn người., một người thủ một người công. Cư thế chẳng mấy chốc mà không ngăn cản được. Trịnh Tông đã lo lắng trùng trùng vì điều này, nếu Nguyễn Khắc Tuân mà bất chấp thương vong, lại cho tấn công liều chết vài lần nữa. vậy quân triều đình cũng không chống được mấy ngày. kỳ thật Trịnh Tông lo lắng nhất lại là ba quân đụng độ tại Bắc Kan. Hắn vạn vạn không ngờ Hứa Giang và Nông Quốc Sơn cũng xuất quân. Làm sao đây? Làm sao có thể phá vỡ được cái cục diện gây cấn này? Lòng Trịnh Tông nóng như lửa thiêu, hắn trừng trừng mắt nhìn lên Sa Bàn. Đâu là con cờ quan trọng nhất trong cả bàn cờ này.
Lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng bước chân dồn dập ngày càng áp sát. một hoạn quan đang phóng như bay vào bẩm báo: “Điện hạ. tình báo khẩn cấp, quan phủ Trùng Khánh đến báo.phát hiện mấy vạn đại quân của Nguyễn Khắc Tuân đã vượt qua sông Quây Giang!"
“À!" Trịnh Tông bàng hoàng thốt lên.
Tin tức đại quân Nguyễn Khắc Tuân vượt sông Hoàng Hà làm cho Trịnh Tông cảm thấy vô cùng kinh sợ. nếu nói phía nam còn có mấy con đèo ngăn trở, vậy thì phía này hắn một khi vượt qua Quây Giang. bèn có thể từ đó nam hạ tiến vào Cao Bằng, vậy thì đã rối ren lại càng thêm rối.
Trịnh Tông lòng nóng như lửa đốt, đi đi lại lại, Bằng Vũ thấy vậy liền nói
“Điện hạ. việc cấp bách trước mắt là phải đem Nguyễn Khắc Tuân đuổi về phía Bắc. Điện Hạ có thể ra lệnh Quân Xuân Bá hiệp trợ, sai hắn chặn quân tiên phong của Nguyễn Khắc Tuân."
Trịnh Tông gật gật đầu: “quả nhân hiểu rồi, quả nhân lập tức ban chỉ."
Trịnh Tông lập tức hạ chỉ, phong Quân Xuân Bá làm bắc đạo An phú sứ, , đây thực ra chính là mệnh hắn dẫn quân ngăn cản Nguyễn Khắc Tuân, lại Hầu Triều Tông đi ban chỉ. Nhận được ý chỉ, Quan Xuân Bá không có biểu cảm gì, giờ đây hắn đã không còn ý muốn tận trung với Trịnh Cán thế nhưng hắn vẫn chưa an bài xong cho đám thuốc hạ vì vậy nên ý chỉ này hắn nhất đinh phải nhận, trận này cũng nhất định phải đánh,
Ba ngày hôm sau trận chiến đầu tiên nổ ra giữa quân đội tiên phong của Nguyễn Khắc Tuân và Quan Xuân Bá, hai bên đánh nhau mấy trận có thắng có thua, nhưng Nguyễn Khắc Tuân phải dừng lại tại trùng khánh không đi được thêm nữa, lúc này ngồi trong đại trướng Nguyễn Khắc Tuân đang nghe một tên phó tướng nói
“ Tướng quân, Thuộc hạ có một kế này, có thể để Quan Xuân Bá mất đi ưu thế địa lợi."
Nguyễn Khắc Tuân đại hỉ. vội nói: “có kế gì mau nói."
Viên phó tướng này họ Phùng, hắn gieo cặp mắt bé tí của mình lại, mỉm cười nói: “chúng ta sẽ dụ rắn rời hang. "
“Không biết phùng tướng quân định sẽ dụ như thế nào?"
“Rất đơn giản, chúng ta có thể loan tin đồn tại các châu huyện xung quanh, nói quân Thanh tấn công Tĩnh Tây, và phải tuyệt đối khắc ghi, tin này tuyệt không thể để binh sĩ biết được, chỉ có thể loan tin tại châu huyện, để xích hầu Quan Xuân Bá biết, sau đó đại soái, bắt đầu từ từ rút quân, thuộc hạ tin rằng Quan Xuân Bá nhất định sẽ đuổi theo."
Nguyễn Khắc Tuân chau mày hỏi: “Nếu bị hắn biết tỏng thì sao?"
Phùng Tích Phạm lắc đầu cười nói: “chỉ cần hắn muốn diệt quân chúng ta, thì dù hắn có biết tổng hắn cũng sẽ đuổi theo."
“Còn nếu hắn không đuổi theo?"|
“Vậy chúng ta cứ thế rút quân về Trùng Khánh nghỉ ngơi, bảo tồn thực lực."
Chiều ngày hôm sau, đội quân đóng tai phía nam huyện Trùng Khánh đã rút quân về bắc. Và đồng thời, đại quân Nguyễn Khắc Tuân đã bất đầu chuẩn bị nhổ trại, rút về phía biên giới.
Tin này lập tức loan nhanh như gió truyền đến tai quân Triều đình đang đóng tại Mã Phục. Đồng thời, còn có tin đồn rằng MÃn thanh tấn công Tĩnh Tây, quân sĩ đang hoang mang bất ổn.
Trong đại doanh của Quan Xuân Bá, các tướng lĩnh đang hội ngộ: “Đại tướng quân, đây chắc chắn là mưu kế giả vờ rút lui làm mồi nhử quân ta đuổi theo."
một tên tham tướng thấy Quan Xuân Bá đang tính toán gì đó trước bản đồ, bèn tiếp tục nói: “Thuộc hạ chắc chắn đây là kế sách của hắn. đại tướng quân đừng có để bị trúng kế."
Quan Xuân Bá đặt bút xuống, hắn ngẩng đầu lên thở dài nói: “nhưng dù hắn có định rút thật hay giả đi chăng nữa ta cũng không thể nào khoanh tay đứng nhìn. Dù trá hay không ta vẫn phải đuổi theo."
Đợi các tướng đi hết, Quan Xuân Bá thở dài đứng dậy vỗ tay, từ sau trướng bồng hai tên mặc áo đen đi ra thi lễ”
“Số mười sáu, số ba tham kiến tướng quân”
Quân Xuân Bá gật đầu, nói
“Số ba, mang theo mật thư của ta đi gặp Hoàng thượng. nói với ngài Quan Xuân Bá ta nhất định sẽ hiệp trợ |
Đợ tên áo đen số ba rời đi, Quan Xuân Bá nói tiếp
“ Số mười sáu, ngươi mau truyền lệnh của ta, nói với số hai, hãy mau dẫn gia quyến của các anh em đi đến Định Hóa. Vượt núi mà vào, nơi đó, núi rừng liên miên, sẽ khó mà đi từ nơi này đến nơi kia. Hơn nữa chỗ đó đang tranh chấp, không ai để ý đến đâu, sau này cho dù có là ai dành được thiên hạ, các ngươi vẫn sẽ sống tốt,“ Quan Xuân Bá trẫm ngâm một lát, bỗng cười phá lên: “Nguyễn Khắc Tuân, bản soái sẽ chơi với ngươi một trận!"