*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Hallie/ Beta: Raph
Rèm châu lay động phát ra âm thanh trong trẻo, một câu “Cha lớn” này nhẹ như bông, trừ Sở Du, chẳng ai nghe thấy.
Cánh tay Sở Du xiết chặt, gắt gao ôm Chân Nhi trong lòng.
Tần Tranh chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn Chân Nhi trong lòng Sở Du. Năm đó lúc đi, còn là một cô bé chưa rành thế sự, nay thoáng cái đã bốn năm, dáng vẻ tựa mầm non mới nhú sau cơn mưa giờ đây đã lớn bổng khiến người ta kinh ngạc.
Đây là con gái của y, con gái của y cùng Thanh Từ.
“Chân Nhi… …” Tần Tranh giơ tay ra theo bản năng.
Sở Du lắc đầu mãnh liệt, càng lúc ôm càng chặt hơn mấy phần. Hắn đã cho Tần Tranh tất cả của mình, chỉ lưu giữ lại Chân Nhi. Đây là con của hắn, hoàn toàn thuộc về hắn, không ai được cướp đi.
Một đôi tay nhỏ bé đẩy Sở Du ra, Chân Nhi trồi ra cái đầu nhỏ, lắc lắc: “Cha, ôm con đau.”
Sở Du ngẩn người, vội vàng buông ra một chút.
Mượn thế buông lỏng, Chân Nhi vội vàng tránh khỏi vòng tay của Sở Du, thè đầu lưỡi khoa trương thở hổn hển mấy hơi.
Trong lòng Sở Du trống rỗng, sắc mặt cũng trắng bệch theo mấy phần, suýt nữa đứng không vững: “Chân Nhi quay lại đây…”
Chân Nhi nghiêng cái đầu nhỏ nhìn Sở Du, một khắc sau góc váy theo chuyển động thân mình của nàng mà vẽ ra một vòng tròn tựa như hoa nở, ủng gấm nhẹ mấy bước, rồi dừng lại trước mặt Tần Tranh.
“Chân Nhi!” Hai mắt Tần Tranh sáng lên, tràn đầy kích động.
Chân Nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, gương mặt phấn điêu ngọc khắc* bảy phần giống Sở Du, ba phần còn lại nằm trọn trong đôi mắt đào hoa, giống Tần Tranh như đúc. Không có đôi mắt phượng lạnh lùng quyến rũ như Sở Du, nhưng lại đặc biệt đáng yêu hơn người.
*Bản gốc là Phấn điêu ngọc trác 粉雕玉琢, xuất xứ từ Quốc Ngữ Giai Cú 国语佳句 – không rõ tác giả: chỉ khuôn mặt trắng nõn, mịn màng ôn hòa như ngọc, là từ dùng để hình dung sự xinh đẹp, đáng yêu của con gái.
Chân Nhi khom người hành lễ, nói: “Không biết có vị đại nhân này ở đây, vừa nãy thật thất lễ.”
Tần Tranh ngẩn người, hào quang trong mắt dường như nhạt dần, y mở miệng, nói khó khăn: “Chân Nhi… Ta, ta là cha lớn của con…”
Chân Nhi nhẹ nhàng nhướng chân mày thanh tú, bộ dáng giống hệt Sở Du trước đây, không nhanh không chậm nói: “Cha lớn? Cha ta là Hộ bộ Thượng thư, đại bá của ta là Quân hậu, Đại bá phụ là hoàng đế đương triều, sao ta không nhớ còn có một người cha lớn?”
Hai mắt Tần Tranh bỗng nhiên co rút, bàn tay đưa ra cứng đờ.
Âm thanh của Chân Nhi vẫn mang vẻ non nớt vui tươi của trẻ con, lời nói ra mềm mại êm ái, dịu dàng như bông tuyết trắng, nhưng từng câu từng chữ rơi vào đáy lòng Tần Tranh lại tựa như mũi kim sắc nhọn đâm thành trăm ngàn lỗ hổng, trong phút chốc đã đau đến đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, mặt mũi trắng bệch.
Đôi mắt hoa đào cong cong, tựa như chứa cả bầu trời đầy sao lấp lánh, ngọt ngào êm dịu nói: “Chân Nhi là nhũ danh trong nhà của ta, chỉ có người nhà mới gọi như vậy, đại nhân gọi có chút không thích hợp lắm. Tiểu nữ họ Sở tên Họa, hôm nay là thế, sau này cũng vậy.”
Tần Tranh nghiến chặt răng, mới miễn cưỡng nén lại được chua xót trong mắt, muôn vàn sợi bông như nghẹn lại nơi yết hầu, khó thở đến tức ngực. Hồi lâu mới mở miệng khó khăn nói: “Sở… Họa… Hay, tên rất hay…” Thân hình y lảo đảo mấy cái, suýt nữa ngã nhào, miễn cưỡng đứng vững lại, cười khẽ mấy tiếng cũng xót xa khôn cùng.
Chân Nhi lạnh nhạt di chuyển ánh mắt, nói với Lý Tứ đang đứng bên cạnh: “Tứ thúc thúc, cha ta không khỏe, làm phiền ngài tiễn khách giúp.”
Lý Tứ khẽ gật đầu, đẩy cửa ra nói: “Tần tướng quân, xin mời.”
Tần Tranh nhìn nhìn Chân Nhi, lại thâm trầm nhìn Sở Du, nói: “Thanh Từ, bảo trọng…”
Y xoay người, vị tướng quân tung hoành trên sa trường, khoác huyết đeo hung (mang trên mình mùi máu me sát hung), nay lại suýt bị bậc cửa làm vấp ngã, bóng dáng suy sụp như con chó nhỏ.
Chẳng còn gì cả, chẳng còn là gì nữa.
Trong phòng yên ắng đến có thể coi là tĩnh mịch.
Sở Du nhìn Chân Nhi bất động hướng mặt về phía bóng lưng Tần Tranh, một lát sau, đầu vai nhỏ gầy không kiềm chế được mà run rẩy. Hắn tiến lên, xoay thân hình bé nhỏ của Chân Nhi lại.
Tiểu cô nương lệ đã sớm rơi đầy mặt.
“Cha…” Chân Nhi khóc không thành tiếng, dụi đầu vào lòng Sở Du.
Sở Du khẽ xoa đầu con gái, thấp giọng than: “Nha đầu ngốc.”
Chân Nhi dùng sức lắc đầu, nức nở nói: “Không, không phải khóc vì cha lớn… Chẳng qua là, có, hơi chút khó chịu…”
“Cha biết.” Sở Du cười khổ, ôm con gái thật chặt vào lòng.
“Chỉ một chút thôi… Thật sự chỉ có một chút thôi…” Chân Nhi càng khóc càng lớn tiếng, đứt quãng nói: “Lát nữa con sẽ quên ngay, lát nữa là ổn thôi…”
Sở Du không phải không đau lòng, duy chỉ có chuyện này là không thể vẹn đôi đường. Hắn dốc hết sức muốn cho Chân Nhi những gì tốt nhất, nhưng cũng hiểu được có vài chỗ trống, trừ Tần Tranh ra, không ai có thể bù đắp.
“Chân Nhi chỉ cần cha thôi…”
Chân Nhi khóc mệt, rúc vào trong lòng Sở Du như một con mèo nhỏ, mang giọng mũi buồn buồn mà nói.
Sở Du gật đầu một cái, cầm tay Chân Nhi, cố vặn ra một nụ cười: “Cha cũng… Chỉ cần Chân Nhi.”
※
Nhà ở Trấn Bắc Hầu phủ hoang phế nhiều năm, bên trong cỏ dại mọc cao mấy thước, lồng đèn đỏ trước đây treo trước cửa lăn lóc trong sân, bị phong sương tuyết vũ làm phai màu, nan lồng đã bạc phếch méo mó hơn nửa, trơ trọi nằm trên đất. Mấy gốc cây um tùm mọc lên, cành vươn bừa bộn, bên trong không biết chứa bao nhiêu tổ chim hoang.
Đan Ngu ngồi xổm trong sân nhổ cỏ, lòng bàn tay cũng nhuộm một lớp nhựa cỏ, hắn dùng tay áo lau mồ hôi trên đầu, chân tóc ướt mồ hôi vén lên để lộ ra gương mặt thanh tú. Cách một cái bàn dài bên cạnh, phía trên bày một bình trà ấm, làm việc mệt hắn liền nghỉ tay rót ly trà, vừa uống vừa đợi Tần Tranh về.
Từ đêm qua tới nay, Tần Tranh vẫn chưa trở về. Đan Ngu suy nghĩ, có lẽ là cung yến uống say rồi nán lại ở nơi nào đó. Bây giờ mà nói thế nào cũng nên trở về rồi mới phải, ai ngờ đợi một chút đã đợi đến hoàng mặt trời lặn…
Đan Ngu nhìn mảnh sân đã được dọn dẹp sạch sẽ ra hình ra dáng, phất phất tay áo trông rất có cảm giác thành tựu, cầm hai hộp đựng thức ăn đi vào sân trong cách vách. Tần gia lão thái thái cùng cô nương đều đã đón về ở. Trong mắt Đan Ngu, lão thái thái Tôn thị rất kiệm lời, từ lúc được đón về, mỗi ngày đều ở trong phòng mình niệm Phật. Tần gia cô nương trông xinh xắn, nói chuyện cũng ôn hòa khách khí, không khó để sống chung.
Đưa cơm xong, Đan Ngu mới từ trong sân đi ra đã nhìn thấy một bóng người thẳng táp cao gầy xa xa, mặc huyền bào trơn, đai hông thắt gọn, tóc dài búi cao, nhưng dáng đi có chút lắc lư lảo đảo.
“Ca!” Đan Ngu nhìn thấy người tới, vui vẻ nghênh đón, còn chưa đi vào đã nghe thấy một mùi rượu xông lên.
Tần Tranh trên tay vẫn còn cầm một bình rượu miệng dài*, nghe vậy gật đầu một cái: “Đan Ngu, sao còn chưa đi nghỉ ngơi?”
*Bình rượu miệng dài:
Đan Ngu nhăn chóp mũi, lầm bầm: “Sao lại uống rượu nữa rồi, đã nói bao nhiêu lần say rượu hại thân.”
Tần Tranh đưa tay sờ đầu hắn một cái: “Không sao, không có say.”
“Chỉ biết gạt người.” Đan Ngu tránh đầu, nói: “Ca, ngươi đã đi đâu vậy?”
Xuyên qua đầu vai Đan Ngu, Tần Tranh nhìn về sân trong phía sau: “Mẹ cùng em gái ta thế nào rồi?”
Đan Ngu gãi đầu một cái, nói: “Đều ổn cả, khi nãy mới đưa cơm sang, chắc dùng xong chuẩn bị nghỉ ngơi rồi. Ca có muốn đi coi thế nào luôn không?”
Tần Tranh ngừng một chút nói: “Nếu đã sắp nghỉ ngơi, vậy thì thôi, chờ sáng mai đi.”
“Bên nhà chồng Dao tỷ tỷ…” Đan Ngu muốn nói lại thôi, hắn cũng nghe kể một ít sự tình.
Ánh mắt Tần Tranh bỗng nhiên lạnh như băng, đôi môi mỏng kéo căng: “Dám khi dễ Dao Nhi nhà ta, sẽ không bỏ qua cho bọn chúng. Còn quà người trong tộc mấy hôm nay gửi đến cũng không cần nhận, cứ trả về hết. Nếu trong tộc không có một lời rõ ràng, sau này không cần gia tộc cũng được.”
Đan Ngu khẽ gật đầu một cái.
Tần Tranh thở dài một hơi, đặt tay lên đầu vai Đan Ngu: “Mấy ngày nay vất vả cho ngươi rồi, là ca suy nghĩ không chu toàn. Ngày mai ca sẽ sai người đi mua ít đồ, nhân tiện mua thêm vài người làm về.”
“Không sao mà, ca. Trong nhà ít người, những việc này ta tự làm rồi cũng xong, không cần phí số tiền này.” Đan Ngu kéo tay áo Tần Tranh nói.
Tần tranh nghiêng đầu khẽ cười: “Trước đây đều là ngươi chiếu cố ca, bây giờ đổi lại để ca chiếu cố ngươi, sau này ngươi là em ruột ta, không cần trăn trở phải tự thân tự lực, bây giờ ca có thể nuôi được ngươi, ngươi chỉ cần suy nghĩ nên tiêu xài thế nào là được.”
Đan Ngu hơi nhíu mày, nhỏ giọng thì thầm: “Ai mà muốn làm em trai…”
Tần Tranh cầm bình rượu mỏ dài đi lảo đảo, không nghe rõ Đan Ngu nói gì. Y nghĩ có lẽ Đan Ngu nói không sai, quả thật là có hơi say rồi, nếu không tại sao tới cảnh vật trước mắt cũng nhòe.
“Ca!” Đan Ngu hoảng sợ hô to.
Trước mắt Tần Tranh tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
Bệnh tới như núi sập, chuyến này Tần Tranh đổ bệnh có vẻ hơi nặng, đành miễn cưỡng xin nghỉ mấy ngày.
Đan Ngu chăm sóc trước giường, tình trạng Tần Tranh lúc tốt lúc xấu, lúc sốt cao miệng nói mê sảng, lặp đi lặp lại không từ nào khác ngoài Thanh Từ, Chân Nhi. Đôi lúc thanh tỉnh, cũng sẽ lẩm bẩm kể lại cho Đan Ngu vài chuyện cũ năm xưa, có điều đa phần từ ngữ không diễn đạt được ý, khiến người ta rơi vào mịt mờ.
Đan Ngu không hiểu được bao nhiêu ân oán đã qua, nhưng lại biết trong lòng Tần Tranh có một người, bất kể là đương lúc vào ra sinh tử hay lúc phong tước thống soái, bao điều tâm tâm niệm niệm, đều là người đó.
Sở Du.
Vì thế, Đan Ngu bèn tìm một ngày rảnh rỗi, lấy dũng khí quyết định ngồi đợi trước cửa Quốc công phủ.