Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế

Chương 47: Người bảo vệ Bảo địa



Văn Vũ cảm nhận được một luồng ánh sáng màu trắng bao trùm toàn bộ sàn đấu, sau đó vết thương của cậu cũng nhanh chóng khép lại. Cảm giác ngứa ran truyền đến từ miệng vết thương trên người khiến cậu thoải mái thở dài.

"Ôi, ôi, ôi, không tồi nhỉ? Cứ coi ánh sáng trị liệu này chính là phần thưởng thêm cho người đi, không cần phải cảm ơn ta." Một giọng nói non nớt truyền đến, Văn Vũ nhìn thấy một đứa trẻ xuất hiện trước mặt mình.

Khuôn mặt hồng hào mềm mại cùng với đôi mắt to tròn như pha lê trông chỉ khoảng ba đến bốn tuổi, bím tóc dựng thẳng lên trời và chiếc yếm đỏ buộc trước bụng nhỏ khiến khóe mắt Văn Vũ khẽ giật.

“Chính người là người vẫn luôn gọi ta là cậu nhóc đó hả?” Văn Vũ cố nhịn cảm giác muốn đánh người, bị một đứa trẻ hồng hào non nớt như vậy gọi mình là tên nhóc, thậm chí còn đáng ghét hơn cả một đứa bé nghịch ngợm ở độ tuổi này gọi mình là ông nội.

“Cậu nhóc cứ chờ đã, có chuyện gì chúng ta nói chuyện sau.” Đứa trẻ dường như nhìn ra được vẻ xấu hổ của Văn Vũ, lại đâm thêm một nhát nữa vào tim cậu.

Đứa trẻ phớt lờ vẻ mặt chán nản của Văn Vũ mà trực tiếp đi tới trước thi thể của Cổ Ma, sau đó nắm lấy trán của nó.

Không hề có bất kỳ cản trở nào, cánh tay của đứa trẻ và xác của Cổ Ma dường như không ở trong cùng một không gian, trực tiếp xuyên qua chờ đến khi rút tay ra, cánh tay trắng trẻo mập mạp cầm một viên ma tinh đen tuyền. Sau đó bị đứa trẻ ném thẳng vào trong miệng rồi nhai cồm cộp.

“Này, này, này đó là của ta chứ?” Văn Vũ đã hét lên ngay khi vừa nhìn thấy ma tinh, đó là ma tinh của Cổ Ma đấy, cậu thậm chí còn chưa từng nghe nói đến tên của Cổ Ma ở kiếp trước, hơn nữa thấy được thực lực của nó cùng với giới thiệu của tên nhóc con này, cho dù là ma tinh của Cổ Ma cấp một cũng nhất định là bảo vật.

"Cái gì của ngươi hay của ta? Tất cả mọi thứ ở khu Bảo địa này đều thuộc về tiểu gia ta đây, cứ chờ ở một bên đi, ta còn có việc phải xử lý nữa."

Cậu ta tròn xoe đôi mắt liếc nhìn Văn Vũ một cách hung dữ, sau đó chuyện khiến cậu sửng sốt đã xảy ra.

Cậu nhóc này trực tiếp nhấc chiếc yếm che bụng lên, lộ ra chiếc vòi nhỏ, một dòng nước đục ngầu trực tiếp tưới thẳng lên đầu của Cổ Ma, trong lúc vệ sinh, Đứa trẻ còn không ngừng phát ra từng tiếng ‘xùy xùy’ trong miệng.

“A.” Đứa trẻ than dài: "Thật là thoải mái, ta đã muốn làm chuyện này từ rất lâu rồi..."

Văn Vũ đều cảm thấy tức giận thay Cổ Ma, nếu như là mình chắc đã tức đến nổ tung xác rồi.

“Ừ, cậu nhóc ngươi làm tốt lắm.” Hai tay chắp sau lưng, đứa trẻ đi tới trước mặt Văn Vũ với vẻ mặt đầy kiêu ngạo, khuôn mặt nhỏ hếch lên, trực tiếp vẫy tay với cậu: “Ngồi xổm xuống nói chuyện đi.”

Trong thoáng chốc Văn Vũ cảm thấy bất đắc dĩ, suy xét đến việc phần thưởng cuối cùng của mình vẫn đang nằm trong tay tên nhóc con này, đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống.

Nhìn thấy động tác của Văn Vũ, đứa trẻ hài lòng gật đầu.

“Tiểu gia ta là Arkada với số hiệu 195 người bảo vệ Bảo địa. Theo như phong tục tập quán của các ngươi có thể gọi ta là anh Đạt.” Arkada kiễng chân lên, miễn cưỡng lắm mới vỗ được vào vai của Văn Vũ, rồi nói với cậu bằng giọng điệu quá lời cho cậu rồi.

Ý muốn đánh người càng ngày càng mạnh mẽ trong lòng Văn Vũ, khóe miệng co rút mãnh liệt, nuốt lại những câu chửi thề sắp bật ra khỏi miệng.

“Ừm, thái độ của ngươi khá tốt, ta cho phép hỏi một vài câu.” Arkada hài lòng gật đầu với Văn Vũ.

"Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với thế giới này vậy? Tại sao lại xuất hiện chức nghiệp giả? Còn nữa Bảo Địa cùng quái vật đến như thế nào?"

Văn Vũ trực tiếp hỏi một câu căn bản.

“Hừ, câu hỏi này của ngươi rất hay, chờ ta kiểm tra lại một chút.” Đôi mắt to tròn của Arkada đảo một vòng, trực tiếp cầm lấy một quyển sách rất lớn từ không trung. Chữ viết trên đó nghiên nghiêng ngả ngả, chắc chắn không thuộc về bất kỳ loại văn tự nào được biết đến trên trái đất.

“Để ta xem thử, chờ một chút.” Arkada vừa nói với Văn Vũ vừa lật xem quyển sách khổng lồ.

“Ừm tìm được rồi, ở đây.” Arkada gập quyển sách trong tay lại, rồi nghiêm túc nói với Văn Vũ: “Ngươi thật sự muốn biết sao?”

Mẹ kiếp hỏi thế chẳng phải thừa thãi à, ta không muốn biết thì cần gì phải hỏi ngươi chứ?

Nhìn thấy Văn Vũ gật đầu, Arkada nghiêm mặt nói: "Ngươi không đủ quyền hạn và thực lực. Đổi sang câu hỏi tiếp theo đi."

“Ai.” Văn Vũ âm thầm thở dài, đã hoàn toàn thất vọng với anh Đạt đang ở trước mặt này rồi, đây nhất định là một đứa trẻ nghịch ngợm.

“Có phải tất cả các bảo địa đều có người bảo vệ đúng không?”

“Ha ha ha ha, câu này thì ngươi hỏi đúng rồi.” Vẻ mặt Arkada rạng rỡ: “Chỉ có những bảo địa lớn hoặc siêu bảo địa mới có người bảo vệ thôi, cậu nhóc à không phải ta nói ngươi đâu, trong điều lệ của người bảo vệ đã quy định rõ ràng rằng tuyệt đối không được phép gặp người sống sót trong thời gian canh giữ, nếu không phải do ta nhìn trúng ngươi, thì cả đời này ngươi cũng đừng nghĩ tới việc gặp được người bảo hộ, còn không mau cảm ơn anh Đạt đi?”

“Điều lệ của người bảo hộ là gì?” Văn Vũ nhạy bén nắm bắt được thuật ngữ mới này.

“Đó là các nguyên tắc và quy định mà những người bảo vệ như chúng ta phải tuân theo.”

“Ai là người đặt ra các quy định về người bảo vệ cho các ngươi?”

“Tất nhiên đó là chủ nhân toàn năng, còn có thể là ai nữa đây?” Vẻ mặt Arkada đầy khinh thường.

“Chủ nhân là gì còn có những người bảo hộ như các ngươi lại là ai?”

Văn Vũ đã phát hiện ra Arkada này hoàn toàn chính là một đứa trẻ, tuy rằng bản thân mình cũng không biết cậu ta bao nhiêu tuổi, nhưng trong lời nói của mình đã vô tình để lộ ra rất nhiều thứ.

Con ngươi to tròn của Arkada xoay chuyển một vòng, rồi lại lấy quyển sách khổng lồ ra một lần nữa, nhanh chóng tìm kiếm.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.