Ngoài ra, cậu đã nhặt được rất nhiều tinh thể ma thuật cấp một chưa sử dụng. Một túi đầy đã được đặt trên đỉnh của đống đổ nát.
Ngẫu nhiên dọn sạch những con chuột đột biến còn chưa chết hẳn, Văn Vũ hài lòng gật đầu.
"Anh Vương quả thực hành động, đáng tin cậy."
Nhìn thấy đống tàn tích này là sắp bị tự tay mình nhặt sạch sẽ.
Văn Vũ đột nhiên nghe thấy một số âm thanh trong phế tích.
"Còn có con vật còn sống?"
Văn Vũ cầm con dao thép lên và đi chậm về phía nơi phát ra âm thanh.
Văn Vũ không quên rằng chắc chắn có vua chuột trong số những con chuột này.
Chậm rãi đi tới chỗ tàn tích, Văn Vũ cẩn thận phân biệt.
"Chà? Phía dưới còn chỗ không?"
Xác nhận được rằng âm thanh phát ra từ dưới đất, Văn Vũ liền nâng phiến đá lên.
Một cầu thang không thể xuyên thủng đã bị đánh bom hiện ra trước mặt Văn Vũ. Đồng thời, tiếng kêu đó lại trở nên rõ ràng hơn.
“Chít.” Con chuột kêu thảm thiết, kèm theo âm thanh cắn xé.
Văn Vũ nhanh chóng bước xuống cầu thang, thể lực đỉnh cấp một nhanh chóng thích ứng với bóng tối.
Dưới lòng đất trông càng lộn xộn hơn, toàn bộ không gian được nâng đỡ hoàn toàn bởi một vài cột đá. Không gian nhỏ bé đầy máu thịt mơ hồ.
Nhìn cảnh tượng phía dưới, Văn Vũ không khỏi trợn to hai mắt.
Một con chuột khổng lồ cao bằng nửa người đang nằm trên mặt đất, nửa người bị đống đổ nát, máu me chảy ra từ bên dưới chứng tỏ con chuột đột biến cấp hai này đã bị thương nặng, thậm chí đã chết sớm.
Và điều khiến Văn Vũ ngạc nhiên nhất chính là người đang nằm nghiêng. Mặc dù trên người anh bê bết máu và cánh tay bị một con chuột lớn cắn đứt nhưng nhìn anh thở hổn hển cũng đủ chứng tỏ đây là người sống.
"Anh Vương? Anh vẫn còn sống sao?"
Văn Vũ ngạc nhiên hỏi. Người sống trước mặt là Vương Chí Cương đang hấp hối.
“Mau, giết nó cho tôi, con chuột lớn này đã ăn thịt con gái tôi.” Vương Chí Cương nói với Văn Vũ ngay khi vừa nhận ra người đó là Văn Vũ. Ánh mắt chứa đầy thù hận khiến Văn Vũ kinh ngạc.
Đối với yêu cầu này, Văn Vũ không thể không từ chối, nhìn chằm chằm con chuột lớn trước mặt, Văn Vũ liền chuẩn bị tinh thần tiêu diệt.
Vua chuột cấp hai cũng cảm giác được con người trước mặt mình vốn không thể đấu lại, liền hung hăng mà nhe răng, nhưng lại thấy rằng sự hăm dọa của mình là vô ích. Một tia sáng xanh lục xẹt qua đôi mắt hẹp của nó.
Vua chuột bỗng há to miệng, một tia chất lỏng màu xanh lá cây trực tiếp phun ra, giống như súng máy bắn về phía Văn Vũ.
Văn Vũ sửng sốt, trạng thái chiến đấu hạ 20 điểm thân thể tố chất. Văn Vũ xoay người né đi, nhanh chóng tránh ra tia nước xanh đó.
Ngay khi chất lỏng màu xanh lục chạm vào bức tường phía sau Văn Vũ, nó lập tức ăn mòn tạo ra một cái hố to lớn, càng ngày càng sâu, hiển nhiên chất ăn mòn bên trong vẫn đang phát huy tác dụng.
Nhìn thấy cảnh này, Văn Vũ không khỏi cảm thấy ớn lạnh, nếu trúng phải cậu nhất định chết chắc, phải nói là sự cẩn trọng của cậu đã cứu mạng cậu một lần nữa.
Nhìn vua chuột đã nôn một lần, Văn Vũ lao tới, trực tiếp chém vào người vua chuột.
Vết thương không lớn, chỉ bằng con dao thép cấp F, cho dù dưới sức mạnh khủng khiếp của Văn Vũ, cũng không gây ra nhiều thương tích cho vua chuột.
Điều đáng sợ là đòn thổi hồn.
Hiện tại Văn Vũ và linh thú đều là đỉnh cao của cấp 1. Thuộc tính thể chất đủ 20 điểm trong trạng thái chiến đấu hoàn toàn giết chết được chuột là dị thú cấp 2. Cùng là cấp 2, tố chất của biến dị thú tuyệt đối không phải là đối thủ của con người.
Vừa dùng dao chém xuống một nhát, liền thấy vua chuột kêu lên một tiếng, từ mặt chảy ra rất nhiều máu, nằm trên mặt đất, co giật hai lần, không còn cử động được nữa.
"Ting, giết con chuột đột biến cấp hai và nhận được 153 điểm."
Sau một hồi thở dài nhẹ nhõm một hơi, Văn Vũ phá vỡ đầu con chuột, lấy ra ma thạch màu xanh lục bên trong.
Tinh thể ma thuật cấp 2, thuộc tính kép của thú độc.
Xử lý xong chuyện này, Văn Vũ quay người lại, cẩn thận nhìn Vương Chí Cương đang cận kề cái chết.
Vương Chí Cương thấy đại thù đã được báo thì thù hận trong mắt cũng từ từ tiêu tan. Anh ta dựa vào vách tường chậm rãi đứng lên, quay lại gật đầu với Văn Vũ.
“Tôi còn tưởng anh chết rồi cơ đấy, vụ nổ lớn như vậy mà cũng không chết, anh cũng lớn mạng thật.”
Văn Vũ thấy Vương Chí Cương không có chuyện gì thì vui vẻ đến trêu chọc vài câu.
“Khi thuốc nổ được kích hoạt thì con chuột lớn kia giúp tôi chặn lại hơn một nửa sóng xung kích, cộng thêm với việc thuốc nổ phát tác chậm nên tôi có đủ thời gian để tránh, vậy mới không chết.”
Vương Chí Cương nói.
Nhớ lại trận chiến vừa rồi, ngay khi Vương Chí Cương bước vào kho kí gửi thì đụng độ với con vua chuột cấp hai.
Sau khi chiến đấu anh ta mới phát hiện tố chất thân thể của con chuột này cũng không phải áp đảo mình.
Dù sao thì chuột từ khi sinh ra đã kém cỏi, trong đàn cũng không có nhiều cá thể mạnh mẽ. Loài vật này khi biến dị cũng chủ yếu dựa vào số lượng để dành chiến thắng.
Vương Chí Cương vô cùng nhanh nhẹn, vừa giao đấu với vua chuột vừa châm ngòi nổ, đồng thời dựa vào kinh nghiệm để tìm được nơi có sóng xung kích nhỏ nhất. Hơn nữa, do vua chuột chắn hơn một nửa sóng nên anh ta mới giữ được mạng sống.
Vẻ mặt Vương Chí Cương không còn đáng sợ như vừa rồi nữa, cũng dần dần lấy lại tinh thần.
“Tiếp theo anh có kế hoạch gì? Có còn muốn tự sát nữa không?”
Không thể không nói, chỉ ở chung vẻn vẹn có nửa ngày mà Văn Vũ đã có ấn tượng rất tốt với Vương Chí Cương. Người này có đầu óc, có bản lĩnh, có may mắn, quan trọng nhất là không có gì vương vấn trên đời, cũng không có lo lắng gì nữa. Văn Vũ đột nhiên nảy ra ý định thành lập một tiểu đội.
“Không, sau khi tôi nhặt lại được mạng sống của mình sau vụ nổ thì đột nhiên không muốn chết nữa.”