- Ài, nhưng sau này Thiên ca sẽ bán mạng cho Vu Nhai, không chừng bán suốt đời.
Tất nhiên chuyện của Độc Cô Cửu Thiên làm mọi người nghiêm túc suy nghĩ. Đây không chỉ là bài học của Độc Cô Cửu Thiên còn dạy cho mọi người, đối xử với ai, bình dân cũng được, thậm chí ăn mày đều phải thân thiện.
Có thể nói chuyện trước mắt tẩy rửa tâm linh mọi người, bất giác bọn họ bị Vu Nhai ảnh hưởng.
Dạ Tình biết Vu Nhai còn sống thì tâm tình thoải mái hơn, tảng đá đè nặng trong lòng biến mất.
Dạ Tình nói chuyện nhẹ nhàng hơn:
- Nếu Vu Nhai đã tha thứ cho ngươi thì chúng ta sẽ không để ý, hắn kêu ngươi đừng để bụng thì cứ nghe theo. Cho qua chuyện đi, như hắn đã nói, ai đều có tuổi trẻ bồng bột.
Dạ Tình đã cho mình là phu nhân của Vu Nhai.
Trong lòng Dạ Tình rất vui sướng, khiến kim bào Độc Cô gia quỳ gối trước mặt của mình. Nữ nhân thích sĩ diện, mặt mũi thường xây dựng từ người nam nhân của bọn họ.
- Ngươi đừng như vậy, hãy mau đứng lên.
Công chúa Nguyệt Lâm Sa nheo mắt bước tới, vận dụng ma pháp biến thành hai bàn tay gió nâng Độc Cô Cửu Thiên dậy. Nguyệt Lâm Sa từ xem kịch biến thành nữ chính, chuyện này vốn nên là lão bà của Vu Nhai.
Độc Cô Cửu Thiên không tâm tình tìm hiểu nữ nhân trước mắt là công chúa Ma Pháp đế quốc.
Độc Cô Cửu Thiên luôn cho rằng công chúa Nguyệt Lâm Sa cũng là nữ nhân của Vu Nhai, gã lắc người đứng dậy, xem như được các phu nhân của Vu gia tha thứ. Nhưng Nguyệt Lâm Sa không phải là phu nhân của Vu Nhai!
Trong phút chốc Dạ Tình nhướng mày hung dữ trừng công chúa Nguyệt Lâm Sa, ánh mắt như muốn nói:
- Liên quan gì ngươi?
Ánh mắt Nguyệt Lâm Sa đắc ý đáp trả:
- Liên quan đến ta, là ta nâng người dậy, ngươi muốn sao?
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Giữa Dạ Tình, công chúa Nguyệt Lâm Sa như có hỏa hoa, không còn tình cảm lúc trước hai người còn an ủi, khích lệ nhau. Độc Cô Cửu Tà, Độc Cô Cửu Diệp đứng một bên nhìn ra có chuyện, muốn kéo Độc Cô Cửu Thiên rời đi.
Độc Cô Cửu Tà, Độc Cô Cửu Diệp rất phục Vu Nhai, tên này thật sự cua công chúa Ma Pháp đế quốc?
Nguyệt Lâm Sa thu lại ánh mắt, việc chính quan trọng hơn.
- Phải rồi, vị huynh đệ Độc Cô gia này, không biết có thể nói chuyện Cổ Duệ chi dân cho ta nghe không? Chắc Vu Nhai có nói với ngươi chuyện cực kỳ quan trọng cho hai đế quốc.
Độc Cô Cửu Thiên thừ người, chợt nhớ lời Vu Nhai nói lúc chia tay.
Khi đó Vu Nhai không dặn Độc Cô Cửu Thiên giữ bí mật nên gã không hề do dự nói ra trước mặt mọi người.
- Ta không biết nhiều, ta tình cờ gặp Cổ Duệ chi dân tên Đan Diễm Tâm, sau đó . . .
Độc Cô Cửu Thiên giải thích xong chuyện không quá phức tạp, nói:
- Ta chỉ biết có bấy nhiêu, chuyện sau này là nghe Vu huynh nói.
Nguyệt Lâm Sa nghe Độc Cô Cửu Thiên miêu tả, nhíu chặt mày, đúng là không có nhiều thứ thực chất, không biết mục đích của Đan Diễm Tâm là gì. Tiếc rằng Đan Diễm Tâm không còn sống, nghĩ đến đây trái tim công chúa Nguyệt Lâm Sa treo cao. Dục hỏa trọng sinh, Cổ Duệ chi dân quả nhiên đáng sợ như trong truyền thuyết. Lúc ấy Vu Nhai, Độc Cô Cửu Thiên sống được đã là may, còn muốn bắt sống?
Nguyệt Lâm Sa thầm nghĩ:
- Có lẽ tiểu binh kia biết càng nhiều.
Nguyệt Lâm Sa cười kỳ dị.
Mắt Độc Cô Cửu Diệp lóe tia khó tin, tò mò, vội hỏi:
- Rất đáng sợ, không ngờ trên Thần Huyền đại lục có chủng tộc như vậy. Công chúa Nguyệt Lâm Sa có thể cho chúng ta biết về chuyện Cổ Duệ chi dân không?
Nguyệt Lâm Sa lười tốn nước miếng giải thích cho bọn họ:
- Thật ra chuyện này là nguyên nhân Huyền Binh đế quốc phái sứ đoàn đến Ma Pháp đế quốc, hai vị hoàng tử chắc chắn biết cụ thể. Ngươi báo cáo sự việc cho bọn họ thì họ sẽ nói với các ngươi. Không chừng bọn họ biết nhiều hơn ta.
Nguyệt Lâm Sa nói câu này không khác gì đuổi khách.
Đương nhiên không phải công chúa Nguyệt Lâm Sa máu lạnh mà vì nàng đột nhiên cảm giác đến ai đó, nàng sốt ruột.
Độc Cô Cửu Diệp biết điều trả lời:
- Nếu vậy thì chúng ta xin cáo từ trước.
Độc Cô Cửu Diệp kéo Độc Cô Cửu Tà, Độc Cô Cửu Thiên biểu tình phức tạp, khó hiểu rời đi.
Sau khi ra khỏi cửa, giọng Dạ Tình còn truyền vào.
- Cửu Thiên, thực lực của Vu Nhai thật sự đến cảnh giới khủng bố như thế? Liên tục đột phá sao?
Độc Cô Cửu Thiên trầm giọng nói:
- Đúng vậy! Nếu hắn không giảm cảnh giới vì lý do gì đó thì nhất định là điên cuồng đột phá.
Độc Cô Cửu Diệp, Độc Cô Cửu Tà liếc nhau, thầm mắng:
- Đúng là biến thái.
Áp lực quá lớn, Độc Cô Cửu Diệp cảm giác bây giờ gã dốc hết cũng không phải đối thủ của Vu Nhai. Độc Cô Cửu Diệp khâm phục thế giới của gia chủ, khi mọi người không xem trọng Vu Nhai thì gia chủ cho hắn kim bào cơ hội trở về họ Độc Cô, có thể nói là đạp trên dư luận.
Độc Cô Cửu Diệp ngẫm nghĩ lại thấy rầu và nhức đầu. Đôi khi Vu Nhai dễ nói chuyện, có khi hắn cứng đầu muốn chết. Đặc biệt là Độc Cô Chiến Phong vẫn chiếm địa vị quan trọng trong Độc Cô gia, Vu Nhai sẽ sửa lại họ Độc Cô sao?
Dù xử lý Độc Cô Chiến Phong thì năm xưa Độc Cô gia tổn thương Vu Nhai vẫn còn đó, vào lúc hắn yếu nhất . . .
Muốn Vu Nhai sửa họ Độc Cô là rất khó khăn. Dù Độc Cô gia làm bao nhiêu thứ, cho Vu Nhai nhiều cỡ nào cũng không bù đắp được vết thương của mẫu thân hắn, đó là nghịch lân của hắn. Có vài chuyện không thể đền bù.
Lúc trước Vu Nhai từng thề độc.
Nghĩ đến đây Độc Cô Cửu Diệp, Độc Cô Cửu Tà nhìn hướng Độc Cô Cửu Thiên. Kẻ đáng thương, Vu Nhai càng kiên quyết không sửa họ thì Độc Cô Cửu Thiên sẽ càng áy náy, tự trách hơn, suốt đời có bóng ma không thể xóa nhòa.
Độc Cô Cửu Diệp, Độc Cô Cửu Tà ngẫm nghĩ, gác chuyện Vu Nhai qua một bên. Hai người muốn nhanh chóng trở về hỏi rõ chuyện Cổ Duệ chi dân.
Sau khi ba thiên tài Độc Cô gia rời đi, công chúa Nguyệt Lâm Sa, Dạ Tình đồng thanh kêu lên:
- Họ Vu, ra đi.
Nói xong Dạ Tình, Nguyệt Lâm Sa liếc nhau, tia điện xẹt xẹt. Vì Vu Nhai chạm vào ma pháp không gian của Nguyệt Lâm Sa nên nàng cảm giác được. Dạ Tình thì nhờ song tu mà tâm có linh tê huyền diệu.
- Hì hì, sao? Ta làm các nàng hãnh diện lắm đúng không?
Vu Nhai lẻn vào phủ công chúa, bên ngoài đã không có cao thủ giám thị công chúa Nguyệt Lâm Sa. Với thực lực hiện nay của Vu Nhai muốn vào phủ công chúa không quá khó khăn, khi hắn đến thì chuyện trong đại sảnh đã gần tới cuối.
Nhưng Vu Nhai nhìn sơ là đoán được tình huống lúc đó.