Triệu Hoán Thần Binh

Chương 880: Kiếm lệnh màu đen



- Còn làm sao được? Tuy nói không chém đi sứ nhưng người của bọn họ xâm nhập vào thánh địa chúng ta, nghe nói còn lấy trộm đồ bên trong. Huyền Binh đế quốc dám làm gì? Ở trong địa bàn của chúng ta bọn họ dám làm thế nào? Trơ mắt nhìn người của họ chết chứ sao. Nghe nói có hai nữ nhân trong cơ thể chảy máu không phải của nhân loại mà là chủng tộc ác ma thời đại viễn cổ. Ha, dã nam nhân Huyền Binh đế quốc quả nhiên thích tạp giao, ác ma cũng không tha, hèn gì bọn họ càng lúc càng dã man không thay đổi. Ngươi thấy dáng người của nữ nhân đó không? Chỉ ác ma mới ở tuổi như nàng đã có vóc dáng phát triển như vậy?

Những thanh âm thảo luận khiến Vu Nhai, Dạ Tình rất để ý. Như đám người đã nói, có người trong sứ đoàn Huyền Binh đế quốc xâm nhập vào thánh địa của bọn họ, ăn cắp cái gì đó rồi bị bắt, đã bị ra lệnh xử tử.

Nghe bốn phía thảo luận dường như người Ma Pháp đế quốc sớm biết chuyện này.

Mấy người sứ đoàn Huyền Binh đế quốc có lẽ bị bắt từ hai ngày trước, lần này chỉ tuyên bố tin thẩm phán trên hình ảnh ma pháp ngoài tửu điếm. Chắc không chỉ tửu điểm mà hình ảnh phát khắp Ma Pháp đế đô.

- Lứa tuổi này? Vóc dáng này?

Vu Nhai, Dạ Tình liếc nhau, dự cảm không may dâng trào, tim đập nhanh. Vu Nhai, Dạ Tình ngẩng đầu nhìn hình ảnh ma pháp bên trên tửu điếm, hai người đứng chết trân như bị sét đánh. Dự cảm không may lập tức biến thành sự thật.

Trong hình ảnh là Quang Minh thần điện, một đám nhân viên thần chức đứng yên, chính giữa có năm người không phải nhân viên thần chức. Hình ảnh chủ yếu chiếu vào năm người kia, đều là người Vu Nhai quen. Công tử bột Huyền Binh đế đô, Trầm Lâm Trúc, bốn người khác là Lý thân Bá, Độc Cô Cửu Tà, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ.

Trong hình ảnh ma pháp trên người ba nam nhân có vết thương, đặc biệt Trầm Lâm Trúc đã hấp hối.

Mặt Độc Cô Cửu Tà vẫn treo nụ cười tà, người đầy vết thương, bị thương nặng. Độc Cô Cửu Tà là con cháu của Độc Cô gia, dù ở đâu cũng không thể hấp hối như Trầm Lâm Trúc, dù xỉu cũng phải đứng xỉu.

Lý thân Bá cũng thế, gã đứng giữa Quang Minh thần chức giả.

Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ không bị thương, xem như may mắn trong bất hạnh. Nhưng nhìn vẻ mặt hai người thì rõ ràng bị thương mặt tinh thần, sắc mặt xanh xao.

Nghiêm Sương mặt trắng bệch mà lạnh lùng, tràn đầy bi ai, tiếc nuối, tự trách. Dường như Nghiêm Sương tự trách vì không chăm sóc tốt cho Tiểu Mỹ. Cuối cùng là Tiểu Mỹ, biểu tình mờ mịt, khuôn mặt ngây thơ vẫn còn chút ngốc nghếch, là loại đơn thuần như một đứa con nít bị ngược đãi bất công, sau đó là không cam lòng, bất lực.

Hình ảnh không động nên Lý thân Bá, Trầm Lâm Trúc, Độc Cô Cửu Tà, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ chỉ có một biểu tình. Giống như hình chụp kiếp trước của Vu Nhai, không thấy được nhiều tin tức hơn. Bên dưới hình ảnh tàn nhẫn viết một hàng.

[Bảy ngày sau, trước Quang Minh thần điện, hòa hình, quang minh thánh nữ Lộ Luân Na lệnh.]

- Ủa? Sao bỗng nhiên lạnh vậy?

Két két két két két!

Người đứng bên cạnh Vu Nhai đánh rùng mình, gã không nghe thấy tiếng ken két, đó là răng nghiến vào nhau. Bọn họ càng không có chú ý tới khóe môi nam nhân đứng cạnh mình chảy giọt máu.

Vu Nhai trầm giọng nói:

- Dứng lại, nàng muốn chịu chết sao?

Thanh âm trầm thấp nên không ai nghe thấy nhưng nặng nề lọt vào tia Dạ Tình. Vu Nhai nhanh chóng ôm chặt Dạ Tình lại chạy vào tửu điếm, mặc cho nàng vùng vẫy.

Không đau lòng sao? Không muốn cứu sao?

Làm sao có thể?

Vu Nhai hận không thể lao vào Quang Minh thần điện ngay bây giờ cứu đám Tiểu Mỹ, Nghiêm Sương, Độc Cô Cửu Tà, Lý thân Bá, Trầm Lâm Trúc ra, không, phải giết sạch đám người nhục nhã nhóm Tiểu Mỹ. Nếu đổi lại là lúc trước có lẽ Vu Nhai sẽ không kiềm được xông lên, tuy hắn hơi mềm nắn rắn buông nhưng vẫn có sự xúc động.

Bây giờ thì không được, Vu Nhai không phải một người, bên cạnh hắn có Dạ Tình.

Có lẽ vì thêm phần trách nhiệm nên tâm tính Vu Nhai trầm ổn, cẩn thận hơn. Vu Nhai biết lo thay cho người khác, dù không có Dạ Tình thì hắn lao vào Quang Minh thần điện ngay có ích gì không? Bên trong viết rõ ràng là quang minh thánh nữ lệnh, có lẽ quang minh thánh nữ đang chờ Vu Nhai đến cứu người. Có lẽ Vu Nhai dựa vào Thôn Thiên kiếm sẽ có chút cơ hội cứu một, hai người ra, nhưng có thể cứu hết tất cả không?

Nơi này là Ma Pháp đế quốc, thậm chí có thần giai, một địa binh sư làm được gì?

Vu Nhai kéo Dạ Tình, dùng bộ pháp quỷ mị vào một phòng trống. Dạ Tình cũng cắn rách môi chảy máu, mặt đầm đìa nước mắt.

Sau khi Vu Nhai buông tay ra, Dạ Tình hét lên:

- Vu Nhai . . .

Vu Nhai, Dạ Tình không ngờ tâm tình ngắm cảnh sẽ biến thành như vậy.

Vu Nhai mặc kệ Dạ Tình, hỏi ngược lại:

- Nàng tin ta không? Nàng có tin U Hoang không?

Dạ Tình ngơ ngác nhìn Vu Nhai. Đúng vậy, có sát thủ bóng đêm U Hoang, bây giờ nàng xúc động sẽ mang lại rắc ối cho Vu Nhai, nàng phải tin tưởng hắn.

Vu Nhai tiếp tục bảo:

- Bây giờ nàng đi tìm Thất hoàng tử cũng không làm được gì, đừng nói đi cùng ta, hãy ở lại đây chờ tin tốt. Bảy ngày, chúng ta có thời gian bảy ngày nhớ không? Bảy ngày, hừ, quang minh thánh nữ quyết định bảy ngày là muốn chờ kẻ thù lớn ta đây đi cứu người. Ta sẽ cứu cho nàng ta xem!

Dạ Tình thấy Vu Nhai nói xong quay người đi ngay, nàng kêu lên:

- Vu Nhai . . .

Ánh mắt Vu Nhai kiên quyết nói:

- Không thể trực tiếp đi cứu, ta cần bỏ chút thời gian, ta sẽ khiến Quang Minh thần điện ngoan ngoãn thả người.

Vẫn câu nói cũ, chỗ này là Ma Pháp đế đô, dù Vu Nhai giải cứu thành công thì không thể mang theo năm người bỏ chạy. Cho dù chạy ra khỏi Ma Pháp đế đô thì làm sao qua Ma Pháp đế quốc rộng mênh mông?

Dựa vào Thất hoàng tử?

Không thể nào, trên Thất hoàng tử còn có Nhị hoàng tử đè. Dù không có Nhị hoàng tử thì khi đến lúc cần, vì đi sứ thuận lợi Thất hoàng tử sẽ không chút do dự hy sinh người nên hy sinh. Có lẽ Thất hoàng tử sẽ ra tay vì mặt mũi Huyền Binh đế quốc nhưng khả năng này rất nhỏ, Vu Nhai không thể vì xác suất nhỏ đó mà mạo hiểm.

Không có Thất hoàng tử thì Vu Nhai còn lực lượng khác.

Dạ Tình ngơ ngác nhìn Vu Nhai, gật mạnh đầu, nàng không nói nhiều, chỉ có tin tưởng.

Trong lòng Dạ Tình đã đặt quyết tâm nếu Vu Nhai chết, đám Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ chết thì nàng sẽ không sống sót. Vì ôm quyết tâm phải chết nên Dạ Tình bình tĩnh hơn.

Dạ Tình ôm chặt Vu Nhai thật lâu mới tách ra.

Bất giác trời bên ngoài lạnh lẽo, hình ảnh ma pháp không còn.

Vu Nhai cười chế giễu:

- Thì ra đã ôm lâu như vậy?

Vu Nhai tiếp tục lạc quan lầm bầm nhưng hắn không làm được, nghe người xung quanh thảo luận làm tăng sát ý trong lòng hắn. Mong ước trở thành tồn tại đứng đầu Thần Huyền đại lục càng cháy bỏng tong Vu Nhai.

Nếu Vu Nhai có thực lực bao trùm tất cả thì hôm nay hắn không cần đè nén cảm xúc của mình hay Dạ Tình, muốn giết cứ giết, muốn cứu liền cứu, cần gì đắn đo nhiều?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.