Triệu Hoán Thần Binh

Chương 877: Không phương tiện



Đã có đủ truyền thừa long văn, chúng khắc sâu trong đầu Vu Nhai. Nhưng năng lực phù văn của Vu Nhai quá tệ, bây giờ mới chỉ ở mức nhập môn. Vu Nhai kiếm được tri thức phù văn từ chỗ Liễu đại sư nhưng hầu như không học.

Vu Nhai hông qua so sánh, học tập, phát hiện phù văn của nhân loại và phù văn của Đế Long tộc tức là long văn có nhiều điểm tương đồng, dĩ nhiên chênh lệch vẫn rất lớn. Nếu không có truyền thừa thì Vu Nhai đã như lão già Mê Thành nghiên cứu suốt đời cũng không ra, nhưng khi nắm giữ cả hai có thể tham khảo hai bên học tập.

Trong mười mấy ngày qua Vu Nhai tiến bộ nhanh chóng về phù văn, long văn.

Cách đăng đường nhập thất còn cần một đoạn thời gian, cách trình độ bày long văn chữa bệnh mắt cho Thủy Tinh sẽ mất thời gian rất lâu. Long văn chia hai loại, một là dùng để bày trận pháp, như những long văn trận. Về trận pháp thì phù văn rất yếu, phù văn trận như Liễu Mị Nhi đã bày ra thuộc loại rất lợi hại. Bình thường phù văn dùng trên huyền binh.

Đương nhiên cũng có thể là phù văn trận đã thất truyền.

Trong long văn rừ long văn trận ra chủ yếu nhất là trên vũ khí, mũ giáp như sáo trang Đế Long tộc.

Tuy bây giờ Vu Nhai không khắc được chút linh kiện lên những sáo trang Đế Long tộc bình thường nhất nhưng có thể kích phát ra lực lượng, sáo trang Đế Long tộc không còn là giáp cứng rắn mà nặng chết người nữa.

Tóm lại trên đường đi Ma Pháp đế đô Vu Nhai chu yếu thấm nhuần, học tập hai loại phù văn.

Đêm dần khuya, là lúc đi ngủ.

Vu Nhai mới từ xử nam biến thành nam nhân không kiềm được lòng cầm thú, sau khi tu luyện xong vội nói với Dạ Tình cũng vừa hoàn thành tu luyện.

- Cái kia, Dạ Tình, từ sau lần đầu tiên chúng ta không làm chuyện đó nữa, hay là . . .

Số phận đã định Vu Nhai không thành công, tiếng đập cửa đánh gãy đoạn đối thoại làm Vu Nhai trợn trừng mắt.

Mặc kệ Vu Nhai tức giận, có thanh âm say mèm truyền vào:

- Mở cửa, mở cửa cho ta.

Vu Nhai, Dạ Tình liếc nhau. Vu Nhai rón rén tới rước cửa, chậm rãi mở cửa ra.

- Ha ha, tiểu tử, đây là thê tử của ngươi phải không? Lão đại của chúng ta có chút chuyện chỉ nữ nhân mới giúp được, ngươi kêu thê tử đi qua đi. Yên tâm, sẽ không bạc đãi các ngươi, không chừng làm giúp chứng minh giả huyền binh Ma Pháp đế quốc cho các ngươi.

Người đến là tay sai trực hệ của lão đại thương đội, không phải những hộ vệ tạm thời như Vu Nhai, Dạ Tình.

Vu Nhai không tức giận nữa, hỏi:

- A? Các ngươi có thể lấy được chứng minh giả huyền binh Ma Pháp đế quốc?

Tay sai đầy ẩn ý nói:

- Đương nhiên, không phải ta khen chứ lão đại của chúng ta có nhân mạch trong Ma Pháp đế quốc, là số một, số hai trong tất cả thương đội. Chỉ cần thê tử của ngươi biểu hiện tốt thì . . . Hì hì, mọi chuyện đều dễ nói, dễ nói.

Tay sai nhìn Vu Nhai chằm chằm. Nếu tiểu tử này nghe ra điều gì mà không biết điều thì gã sẽ cho hắn biết bây giờ là trên mảnh đất Ma Pháp đế quốc, dù ngươi có là thiên tài của Huyền Binh đế quốc cũng vô dụng. Đương nhiên tiểu tử này trẻ tuổi như vậy chắc sẽ không mạnh bao nhiêu.

Nếu không đoán sai đây là odoi nam nữ bỏ trốn từ gia tộc nhỏ.

Vu Nhai vui vẻ nói với Dạ Tình:

- Thật không? Vậy nàng hãy mau đi đi, thế thì chúng ta có thể thuận lợi sinh hoạt trong Ma Pháp đế quốc rồi, đến lúc đó sẽ không ai tìm thấy chúng ta. Dù có bị tìm được cũng không thể làm gì chúng ta!

- Đúng vậy! Tốt quá.

Dạ Tình vui vẻ nói:

- Vị đại ca này hãy mau mang ta qua đó.

- A! Được, mời đi bên này.

Tay sai ngẩn người, gã từng thấy ngu ngốc nhưng chưa gặp ngốc đến tận đây. Thật không biết đôi nam nữ này làm sao sống qua địa binh sư. Nhưng mặc kệ nó, dù hai người có ngây thơ thế nào thì qua đêm nay sẽ không còn thơ ngâyn ữa, bọn họ sẽ biết cái gì là tàn khốc. Tay sai phất tay dặn thuộc hạ canh giữ tại đây.

Chút nữa nam nhân này chờ cả buổi không thấy lão bà trở về chắc chắn sẽ làm ầm ĩ, khi đó . . . Không cần nói cũng biết.

Thuộc hạ hiểu ý gật đầu, đây không phải lần đầu tiên họ làm chuyện này.

Tay sai dân Dạ Tình đi.

Nhìn Dạ Tình đi bên cạnh, tay sai rất ngứa ngáy. Tuy gã thường làm chuyện này nhưng chưa từng gặp cực phẩm thế này. May mắn đường đi dài dặc, có nhiều thời gian. Lão đại sẽ không bạc đãi gã.

Tay sai hay thuộc hạ của gã không biết rằng căn phòng bọn họ canh gác trống trơn, tiểu tử 'ngây thơ' ngay khi đóng cửa lại đã biến mất.

thương đội ở trong một cái sân, rất nhanh tay sai dẫn Dạ Tình vào gian phòng tốt nhất trong hậu viện.

Tay sai cười dâm dặn dò:

- Vào đi, hãy làm việc cho tốt, hì hì.

Tay sai nhìn bóng lng Dạ Tình, eo mông lắc lư làm gã bứt rứt trong người.

- Mỹ nữ, nàng biết ta . . .

Trong phòng có một nam nhân trung niên mặt mũi khá nho nhã, dường như vì Ma Pháp đế quốc khá thích kiểu mặt trắng nhỏ nên chuyên môn mặc kiểu này. Khi nam nhân trung niên thấy Dạ Tình đi tới thì biểu tình nho nhã không còn, trở nên háo sắc. Từ lúc Vu Nhai, Dạ Tình tham gia vào thương đội thì nam nhân trung niên đã nhắm trúng nàng, rất muốn cởi đồ nàng ra ngay.

- Đương nhiên ta biết ngươi muốn ta giúp ngươi làm chuyện gì . . .

Đối diện nam nhân trung niên này, tham lang thần nữ lười diễn trò. Dạ Tình cắt ngang lời nam nhân trung niên, khi gã ngạc nhiên trợn mắt thì tay nàng cầm hai cây chùy vạch một đường cong xinh đẹp.

Rầm!

- A! Người đâu, cứu mạng, mau đến . . . A a a . . .

Mấy thanh âm vang lên, cuối cùng chỉ còn lại tiếng ú ớ. Tiếng động ban đầu khiến tay sai canh giữ bên ngoài định rình xem, sau đó thấy nữ nhân lúc trước còn ngây thơ như đại tiểu thư quý tộc biến thành ma nữ. Tay Dạ Tình bóp cổ nam nhân trung niên xách gã lên, hai cây chùy nhẹ nhàng lơ lửng hai bên lão đại dí vào huyệt thái dương. Dạ Tình phát ra thực lực là địa binh sư.

Tay sai đánh rùng mình suýt té ngã, gã mới chỉ có thực lực địa binh sư.

Tay sai sợ nữ nhân này làm chuyện gì, vội nói:

- Dừng tay, ngươi muốn chết sao? Ngươi đừng quên nơi này là đâu. Đúng vậy, thực lực của ta không bằng ngươi nhưng lão đại của chúng ta đi khắp Ma Pháp đế quốc làm sao chỉ có thuộc hạ thực lực cỡ như ta? Ma pháp sư thiên giai, thiên binh sư sẽ cảm ứng được tình huống của lão đại, lập tức chạy đến ngay!

- Vậy sao? Thế thì ta cùng ngươi chờ một lát.

Tay sai ngẩn ra. Tại sao nàng bình tĩnh như vậy?

Tay sai thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ chuyện gì chỉ cần nàng không xúc động giết chết lão đại là được. Ma pháp sư thiên giai, thiên binh sư ở ngay cách vách, sẽ mau chóng tới nơi.

Tuy nhiên . . .

- Đã ba phút trôi qua, ngươi nói ma pháp sư thiên giai, thiên binh sư khi nào mới đến?

Dạ Tình vẫn giữ động tác vừa rồi, không chút thay đổi. Tay sai cũng không có hành động gì, nhưng trán chảy mồ hôi ròng ròng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.