- Tiểu Dạ, biểu ca của ngươi chắc đã bị mấy người Dương gia vây công, ngươi không lo sao?
Trong đó có người ghét Hoàng Phủ Cung, Vu Tiểu Dạ nằm trong số đó. Vu Tiểu Dạ đứng ở chỗ không bắt mắt nhất trong mấy chục người, sốt ruột nhìn phía xa. Người đặt câu hỏi là Độc Cô Cửu Huyền đứng bên cạnh nàng. Không ngờ Độc Cô Cửu Huyền cũng tham gia thánh hội Huyền Thần điện, hình như chen ngang giữa đường.
- Ta không lo, ta tin tưởng biểu ca của ta chắc chắn sẽ thắng.
Vu Tiểu Dạ là bộ dạng thiếu nữ trẻ con mặt lạnh, càng đơn độc hơn lúc ở Bắc Đầu thành. Mặt Vu Tiểu Dạ còn vẻ non nớt nhưng chiều cao, vóc dáng đã trưởng thành hơn. Mấy tháng ở Dương gia giúp Vu Tiểu Dạ phát dục tốt đẹp, không bị đối xử tệ.
Độc Cô Cửu Huyền bật cười:
- Hì hì.
Bị Vu Tiểu Dạ trừng mắt, Độc Cô Cửu Huyền nói:
- Không có gì, ta chỉ thấy ai đó ngoài miệng nói không lo nhưng con mắt sắp rớt khỏi tròng.
Mặt Vu Tiểu Dạ đỏ rực, nhưng tính cách của nàng không thích đùa giỡn với người, hơn nữa biểu ca chưa đến, nàng càng không ồn ào. Vu Tiểu Dạ luống cuống tay chân, Độc Cô Cửu Huyền kiềm không được lại bật cười. Độc Cô Cửu Huyền cảm thấy Vu Tiểu Dạ thật đáng yêu, lòng thầm thở dài không biết Vu Nhai có sức hấp dẫn mạnh đến vậy.
Độc Cô Cửu Huyền vốn sẽ không tham gia thánh hội Huyền Thần điện, nhưng Độc Cô Cửu Tà tham gia, Vu Nhai cũng có mặt, nếu không góp vui nàng sẽ thấy khó chịu. Đặc biệt là Vu Nhai, Độc Cô Cửu Huyền nghe nói hắn ra khỏi Thiên Tội Uyên làm nàng làm giật nảy mình. Độc Cô Cửu Huyền tin tưởng Vu Nhai sẽ ra được nhưng không ngờ hắn chỉ mất ba tháng là ra, nhanh làm người ta líu lưỡi.
Độc Cô Cửu Huyền thật muốn thấy Vu Nhai cường đại đến mức nào, nên nàng chen đội giữa đường. Tất nhiên Huyền Thần điện rất hoan nghênh người Độc Cô gia tham gia, làm sao trách móc được? Cho nên Độc Cô Cửu Huyền và Vu Tiểu Dạ mới quen nhau được hơn một tháng.
Từ khi Vu Tiểu Dạ rời khỏi Bắc Đầu dù là ở Dương gia hay tham gia thánh hội đều tỏ ra đơn độc, mỗi ngày chỉ điên cuồng tu luyện, tu luyện, lại tu luyện.
Vu Tiểu Dạ không muốn liên lụy biểu ca của mình, nàng muốn thành trợ lực cho Vu Nhai, từ lúc trước nàng đã đặt quyết tâm như thế. Nam sinh nào đến thân cận cũng bị Vu Tiểu Dạ phớt lờ, nữ sinh thì không mấy người chịu làm bạn với người đơn độc. Mãi khi Độc Cô Cửu Huyền tới, biết Vu Tiểu Dạ là biểu muội của Vu Nhai thì chuyện khác hẳn.
Đương nhiên khi Vu Tiểu Dạ biét Độc Cô Cửu Huyền từng giúp biểu ca mới chịu chơi với nàng. Hai người mỗi ngày đi chung thành phong cảnh đẹp nhât trong kỵ sĩ dự bị Kiếm vực hành tỉnh, khiến nhiều người nuốt nước miếng.
Vu Tiểu Dạ được yên tịnh hơn nhiều. Trước kia Vu Tiểu Dạ trừ làm mặt lạnh ra không biết nên lmà sao ứng đối đám ruồi bọ phiền phức, giờ có Độc Cô Cửu Huyền thỉnh thoảng dùng kiếm xua người giúp nàng, đương nhiên sẵn tiện xua luôn đám ruồi cho mình.
Lần này cùng kỵ sĩ dự bị Kiếm vực hành tỉnh đến đế đô, tâm tình Vu Tiểu Dạ tràn ngập mong chờ. Vu Tiểu Dạ qua vài con đường biết biểu ca thuận lợi mang theo kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu phá vòng vây, từ mấy ngày trước đã đến đế đô. Vu Tiểu Dạ vừa hưng phấn vừa căng thẳng vô cùng.
Vu Tiểu Dạ không ngờ mới vào thành, người nghênh đón là Hoàng Phủ Cung. Đáng hận nhất là thế tử Mông thân vương cố ý nhắc tới Vu Nhai trước mặt người Dương gia.
Hoàng Phủ Cung 'thuận miệng' nhắc chuyện ba ngày trước Vu Nhai đấu với ma pháp sư cường đại nhất. Kết quả người Dương gia hỏi thăm Vu Nhai đang ở đâu, Hoàng Phủ Cung làm bộ ngây thơ chỉ đường. Người Dương gia chạy đi.
Thế tử Mông thân vương còn châm ngòi người Độc Cô gia đi xử lý biểu ca, con người này không có ý tốt.
Vu Tiểu Dạ rất muốn đuổi theo ngay, nhưng nàng ngẫm nghĩ, ngừng lại. Như Độc Cô Cửu Huyền đã nói, Vu Tiểu Dạ tin tưởng vào biểu ca, không muốn thành đá vướng chân. Quan trọng hơn là người Dương gia không bao giờ giết được biểu ca, mặc kệ thế nào chỉ cần biểu ca xảy ra chuyện thì Vu Tiểu Dạ thề là mấy người Dương gia sẽ chết, đương nhiên thế tử Mông thân vương cũng tàn đời với nàng.
Hoàng Phủ Cung nói chuyện với người Kiếm vực hành tỉnh, lòng hung dữ thầm nghĩ:
- Chết tiệt, tại sao họ Vu có phúc như thế? Trừ Đan Tinh Tinh ra còn thân thiết với nhiều nữ nhân.
Trái ngược với vẻ ngoài hớn hở quý phái, thỉnh thoảng Hoàng Phủ Cung liếc mắt nhìn hai thiếu nữ. Vu Tiểu Dạ, Độc Cô Cửu Huyền làm thế tử Mông thân vương rất động tâm.
Nhưng Vu Tiểu Dạ, Độc Cô Cửu Huyền dính dáng đến Vu Nhai đê tiện, đặc biệt là biểu muội của hắn hợp với sở thích thế tử Mông thân vương. Trừ hai thiếu nữ và Thủy Tinh ra, ba nữ nhân trên Lâm Trúc trà lâu đều có đặc sắc riêng.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì người ti tiện như Vu Nhai lại có phúc đến thế? Hoàng Phủ Cung ghen ghét vô cùng.
Rất nhanh thế tử Mông thân vương bật cười, gã sẽ mau chóng đá Vu Nhai rớt xuống địa ngục, vĩnh viễn không có ngày trồi lên, trở thành kẻ hoàn toàn thất bại. Chờ xem lúc đó Vu Nhai làm sao chinh phục những nữ nhân này.
Hoàng Phủ Cung thầm nghĩ:
- Ừm! Nếu hắn không chinh phục được thì mình không ngại cực khổ thu hết cho hắn. Khi dó có thể đâm vài kim trên người Vu Nhai, để hắn mãi mãi không trở mình được, không thoát khỏi tù giam kẻ thất bại. Chết? Chết quá tiện lợi cho Vu Nhai.
Đang lúc Hoàng Phủ Cung tưởng tượng lâng lâng trên mây thì nghe có người kêu lên:
- Hình như là mấy người của Dương gia, bọn họ đang làm cái quỷ gì?
Nghe đến Dương gia, cả đám quay sang nhìn. Quả nhiên trông thấy có mấy con ma thú bay lảo đảo trong gió.
Hình như Dương gia đang tấn công cái gì, mỗi lần đều thất bại, huyền khí tán tán, đều đánh hụt.
Thủ lĩnh kỵ sĩ dự bị Độc Cô gia lạnh lùng nói:
- Bọn họ đang vây công một người, chắc chắn là họ Vu kim bào của Độc Cô gia chúng ta.
Nghe thủ lĩnh kỵ sĩ dự bị Độc Cô gia nói, mọi người giật nảy mình vội nhìn kỹ lại.
Xuyên toa giữa ma thú bay là một người, không ngừng đổi hướng chạy nhanh về phía Huyền Thần điện, càng lúc càng gần. Mọi người dâng lên cảm giác kỳ lạ, mấy người Dương gia cưỡi tọa kỵ vây công nhưng Vu Nhai vẫn không ngừng chạy tới.
Thủ lĩnh Độc Cô gia mở miệng nói:
- Gia chủ thừa nhận hắn là kim bào quả nhiên có lý.
Thủ lĩnh Độc Cô gia nhíu mày nói:
- Nhưng hình như hắn không dùng kiếm mà là đao . . .
Một người Độc Cô gia đứng bên cạnh hỏi:
- Cửu Diệp Ca, hình như trên tay hắn không cầm cái gì?
Độc Cô Cửu Diệp thản nhiên nói:
- Đúng là không có, nhưng nếu ngươi nhìn kỹ sẽ thấy trong tay hắn như cầm cây đao. Cũng không lạ, hắn vốn không phải kiếm huyền binh giả.
Mọi người tập trung nhìn kỹ, đúng là mỗi động tác của Vu Nhai đều có ẩn ý.