Mọi người im lặng, không khí nặng nề hòa tan vui mừng chiến thắng. Xác suất Tư Đồ Ẩn sống sót không cao, mọi người cho rằng gã bị Dương Như Hóa phát hiện, không biết thật ra gã gặp người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh.
- Đi đi, chúng ta lập tức quay về Kiếm Sơn hùng quan. Hừ, nếu đại quân Tuyết Lĩnh cương không muốn công lao cứu viện thì để chúng ta lấy.
Mọi người kinh ngạc hỏi:
- Chúng ta làm?
Tuy Vu Nhai nhiệt huyết nhưng dựa vào bọn họ cứu viện Kiếm Sơn hùng quan thì quá bi kịch. người thông minh như Ngọc Vấn Hiền nhìn hướng quang minh thánh nữ.
Vu Nhai lạnh lùng nói:
- Có quang minh thánh nữ, ta không tin bọn họ không lùi. Chúng ta và Dương Như Hóa sẽ từ từ tính sổ.
Người Vu Nhai hận nhất không phải quang minh thánh tử, thánh nữ Lộ Luân Na mà là thúc điệt Dương Như Hóa.
Mọi người phản ứng lại, ai nấy hưng phấn. Đám người áp giải đám quang minh thánh nữ, cưỡi tọa kỵ bay của thánh quang ma kỵ đoàn xuất phát hướng Kiếm Sơn hùng quan.
Trước khi rời đi bọn họ không quên càn quét chiến trường, đây toàn là quân công.
Một số thánh quang ma kỵ đoàn sống sót, nhóm Bội La Tây Tư Mạc đều bị bắt. Không gian giới chỉ của ma pháp sư đã chết bị cởi xuống, cũng mang xác các chiến hữu đã chết trở về.
Thật ra lần này bọn họ không tổn thất quá lớn, người chết đa số là các tội phạm.
Chiến tranh là phải có người chết, tuy rất tàn nhẫn nhưng đây là sự thật. Mọi người thầm cầu nguyện, không gột rửa dấu vết chiến đấu trên người, mang theo máu khô, nước mắt, mồ hô ỉời khỏi mảnh đất này.
Trong khoảng thời gian này Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ cố gắng tiêu hóa truyền thừa của Ngọc Nữ tộc, về mặt lực lượng chưa tiêu hóa hết. May mắn lực lượng của Ngọc Nữ tộc dịu dàng như nước, có thể chậm rãi tiêu hóa thời gian dài.
Mọi người rời đi khoảng nửa canh giờ, một gốc gốc cây gãy đổ bỗng nhúc nhích, một cái đầu tóc vàng hoa lệ ló ra. Người tóc vàng bò ra không hoa lệ chút nào, cực kỳ chật vật.
- May mắn có lão già cho quyển trục ẩn thân, nếu không lần này sẽ cùng quang minh thánh nữ làm tù binh. Chết tiệt, sao họ Vu đáng sợ quá vậy?
Người này chính là Tạp Đức thiếu gia, từ trạng thái chí cao khí ngang đến tình huống thay đổi làm gã bối rối. Cuối cùng Tạp Đức thấy quang minh thánh nữ bị bắt, gã liền sử dụng quyển trưc ẩn thân được phụ thân cho lúc ra khỏi nhà, trốn thoát một kiếp.
Tạp Đức thiếu gia nhanh chóng chuồn đi, cẩn thận trở về Ma Pháp đế quốc.
Tạp Đức thiếu gia có thể sống sót vì một nguên nhân quan trọng, đó là Vu Nhai không nhớ ra gã, nếu không thì gã có trốn cách mấy cũng vô dụng. Tạp Đức rất buồn bực vì thế.
Quang minh thánh nữ cảm thấy Tạp Đức thiếu gia vô dụng nên không mang gã vào bình chướng không gian, cho nên gã không cảm nhận được ảo cảnh chiến trường cổ, U Hoang đáng sợ.
Trong lúc bay Độc Cô Cửu Tà tò mò hỏi:
- Vu Nhai, quang minh thánh tử thật sự bị ngươi đánh bại?
Độc Cô Cửu Tà cảm giác được thực lực của quang minh thánh tử siêu đáng sợ, Vu Nhai có thể đánh bại được quang minh thánh tử, lạ lùng quá. Nên biết cách biệt cả một đẳng cấp lớn.
Độc Cô Cửu Tà thắc mắc là tại sao mỗi lần U Hoang xuất hiện đều có liên quan đến Vu Nhai? Độc Cô Cửu Tà không như các thiếu nữ mộng mơ, gã thầm nghi ngờ. Độc Cô Cửu Tà cảm thấy Vu Nhai dùng ngôn ngữ đẩy lùi quang minh thánh tử hoặc giao dịch cái gì.
Ngọc Vấn Hiền nhìn sang, người thông minh như gã đương nhiên cũng nghi ngờ.
Vu Nhai chỉ đằng trước, nói:
- Chỗ đó chính là chiến trường.
Núi gần như bị san bằng, hơi thở quang minh vẫn rất đậm đặc xen lẫn hơi thở của Vu Nhai, từ xa đã cảm nhận được.
Độc Cô Cửu Tà, Ngọc Vấn Hiền không còn lời nào để nói. Đã qua nửa ngày vẫn cảm nhận được hơi thở khốc liệt đậm đặc từ chiến trường, cuộc chiến và vết thương trên người Vu Nhai khiến bọn họ khó thể suy luận với U Hoang. Có lẽ chỉ là trùng hợp, U Hoang bí ẩn đi theo bọn họ, thầm mến Dạ Tình hoặc Tiểu Mỹ.
Tóm lại hôm nay bọn họ chiến thắng, bọn họ đại biểu Bắc Đẩu hành tỉnh bị người ta khinh thường nhất.
Bay mãi, vượt qua Kiếm Phong lĩnh, bọn họ thấy Kiếm Sơn hùng quan từ xa. Chỗ đó đã dựng thẳng cờ của binh linh, tràn ngập hơi thở ma pháp. Đó là nơi Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị tiếp tục ca khúc cải hoàn.
Trên Kiếm Sơn hùng quan, binh sĩ Ma Pháp đế quốc kêu lên:
- Mau nhìn kìa, là thánh quang ma kỵ đoàn, thánh nữ đã trở lại!
Rốt cuộc quang minh thánh nữ quay về.
Nghe tin tức trên tường thành, Lôi Áo Phu ở trong phủ đại tướng quân nở nụ cười nhẹ nhóm.
- Dương tướng quân, nếu quang minh thánh nữ trở lại thì giao dịch cuối cùng của chúng ta cũng nên bắt đầu.
Lúc này Dương Như Hóa ngồi trên ghế cao trước mặt Lôi Áo Phu đại soái, bên cạnh gã là binh sĩ. Hai bá điệt mặc trường sam thoải mái chứ không phải giáp chiến đấu, không hề căng thẳng. Nghe quang minh thánh nữ quay về, Dương Tiên Tuấn vui mừng nhất. Quang minh thánh nữ trở về nghĩa là Vu Nhai tiêu đời, nhưng hắn có sống không? Hắn phải sống!
Tâm tình Dương Như Hóa rất tốt, mỉm cười nói:
- Ừm! Vậy phải chuẩn bị bước cuối cùng, chờ đại soái lấy được ích lợi, ra khỏi Kiếm Sơn hùng quan ta thì chúng ta sẽ lại rút đao đối địch.
Hôm nay sẽ giải quyết hết sự việc, chờ Lôi Áo Phu đại soái đón quang minh thánh nữ về là Dương Như Hóa có thể phát động cuộc chiến phản công, gã sẽ diễn vở kịch tổ chức binh lực, lấy ít thắng nhiều, cướp lại Kiếm Sơn hùng quan. Trong quá trình sẽ có vài người chết trận, hoặc nên nói là 'hy sinh'. Ví dụ như Hoàng Phủ đại tướng quân đáng kính nhất, hay Độc Cô Anh. Những người này sẽ bỏ mình vì Huyền Binh đế quốc vĩ đại, rồi Dương Như Hóa sẽ là đại tướng quân của Kiếm Sơn hùng quan, đây là khâu chuẩn bị gã vừa nói.
- Tất nhiên chúng ta là quan hệ đối địch.
Lôi Áo Phu đại soái cười âm hiểm nói:
- Nhưng nếu sau này có chuyện gì có lợi cho hai ta thì nhớ hợp tác nữa, lần này ta rất vừa lòng. Xin cáo từ, nhớ đưa ta thứ đó là được.
Dương Như Hóa gật đầu, nhìn theo Lôi Áo Phu đại soái tâm tình vui vẻ ra khỏi phủ đại tướng quân.
Dương Như Hóa không thật sự đầu vào Ma Pháp đế quốc, đây chỉ là hợp tác, nên cho Lôi Áo Phu đại soái ích lợi, gã thì kiếm được vị trí đại tướng quân Kiếm Sơn hùng quan. Còn về ích lợi cho Lôi Áo Phu đại soái, ba ngày cheimé đóng Kiếm Sơn hùng quan là một, đầu người của các tướng lĩnh Hoàng Phủ đại tướng quân, Độc Cô Anh là hai, một số cơ mật quân sự, tiền tài là ba.
Lợi dụng lẫn nhau cùng có lợi, Dương Như Hóa như thấy con đường lên trời, gã cười phá lên.
- Bá phụ, chúng ta hãy mau đi giết thùng cơm Hoàng Phu đi.
Dương Như Hóa cười to bảo:
- Ừm! Đi đi, thật muốn thấy biểu tình trước khi chết của Hoàng Phủ đại tướng quân, Độc Cô Anh.
Dương Như Hóa mang theo Dương Tiên Tuấn rời đi. Như Lôi Áo Phu đại soái đã nhắc, hai người cần chuẩn bị đồ đạc.