Điều này đối với tượng thần Dị Ma chính là hành vi đại bất kính, có lỗi với liệt tổ liệt tông Dị Ma tộc. Bởi vì vô cùng phẫn nộ, hắn cũng quên mất nhân loại có hành vi đại bất kính này là do tượng thần ban cho.
Đương nhiên, hắn cũng không tin tượng thần sẽ tiến hành truyền thừa đối với một nhân loại.
Xem ra chỉ số thông minh của Dị Ma Tộc Vương không cao bằng Tạp Lạc Đặc. Sau khi sửng sốt một hồi, hắn mới phản ứng được, nói:
- Được rồi, tạm thời để hắn cho ngươi xử lý. Mấy người các ngươi, đi đem bắt nhân loại phía trên lại cho ta. Đặc biệt là hai hài tử kia. Việc hiến tế vẫn phải tiếp tục!
Đáng tiếc, Dị Ma Tộc Vương nói là ngôn ngữ của bọn họ, Vu Nhai nghe không hiểu. Nói cách khác, trong lòng nhất định đang thầm nói, các ngươi còn hiến tế cái gì. Thần linh bên trong tượng thần của các ngươi hiện tại đã ở bên trong Huyền Binh Điển của ta. Muốn hiến cũng là hiến cho ta.
- Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại xuất hiện ở trong cấm địa Dị Ma tộc ta? Ngươi rốt cuộc sử dụng phương pháp gì khiến tượng thần lựa chọn ngươi?
Tạp Lạc Đặc lạnh lùng hỏi.
- Rất đơn giản. Bởi vì trên người ta mang theo rất nhiều Thần Minh Quả, cho nên tượng thần lựa chọn ta.
Vu Nhai nói đùa.
Trong nháy mắt, sắc mặt Tạp Lạc Đặc biến thành màu đỏ. Nghĩ đến chuyện trong tay Vu Nhai còn nhiều Thần Minh Quả, trong lòng hắn buồn bực muốn chết.
Trước đó quá xem thường, cho rằng ba gã cao thủ Dị Ma tộc đủ để dễ dàng bắt lấy hắn. Không nghĩ tới chờ mình rời khỏi, gia hỏa này lại vui vẻ... Giả heo ăn lão hổ.
Tạp Lạc Đặc tự cho rằng mình đọc sách không ít, nghĩ đến một câu danh ngôn trong nhân loại!
- Đúng rồi. Quên nói cho các ngươi biết, vừa rồi số Thần Minh Quả bên trong ta đã không khách khí đưa cho thần linh. Thần linh bên trong tượng thần hết sức hài lòng đối với sự hiếu kính của ta, trả lại cho ta vô số truyền thừa!
Vu Nhai lại mỉm cười nói.
Tất cả Dị Ma Nhân nghe hiểu được ngôn ngữ của nhân loại sắc mặt lại có biến hóa. Bọn họ không rõ lời Vu Nhai nói là thật hay là giả.
Thật ra Tạp Lạc Đặc lại đột nhiên trở nên bình tĩnh, cười lạnh nói:
- Nực cười, không có linh hồn thuần khiết nhất, thần linh Dị Ma chúng ta tuyệt đối sẽ không tiếp nhận bất kỳ hiến tế nào khác. Hơn nữa ngươi là nhân loại. Nhân loại, ngươi là đang kéo dài thời gian, đợi mấy nhân loại phía trên kia cứu viện sao? Ngươi nghĩ ngươi có cơ hội sao? Hắc hắc, nhân loại giảo hoạt ở trước mặt Tạp Lạc Đặc ta, không có khả năng che giấu đâu.
- Vị bằng hữu này, chúng ta lập tức sẽ lao xuống. Lát nữa mong hãy bắt lấy móng vuốt của Thiết Phi Long!
Đúng lúc này, giọng nói của Độc Cô Cửu Lan truyền đến. Bọn họ cuối cùng vẫn quyết định mạo hiểm cứu người. Nếu ở bên trong tượng thần thì thôi. Hiện tại, cho dù là nam tử kia cũng không có cách nào nói gì nữa. Vu Nhai đã đi ra, cho thấy hắn là nhân loại. Nếu như trợn mắt nhìn hắn chết ở dưới liêm đao của Dị Ma Nhân, sợ rằng sau khi trở về sẽ bị mọi người căm thù. Chí ít, cũng phải làm ra vẻ một chút.
- Không cần, các ngươi mang theo hai hài tử rời đi. Những Dị Ma Nhân vẫn không ngăn cản được ta. Nếu ta có thể dễ dàng tiến vào, cũng có thể dễ dàng rời khỏi đây!
Vu Nhai lắc đầu, nếu như Thiết Phi Long thật sự xuống, sợ rằng lát nữa một người cũng không đi được.
- Cuồng vọng!
Dị Ma Tộc Nhân lấy hai loại ngôn ngữ đồng thời quát lớn.
- Lão tử chính là cuồng vọng. Các ngươi không phải không tin ta tiếp nhận truyền thừa của thần linh tượng thần sao? Hắc. Ma Liêm Trảm...
Vu Nhai nói đến phân nửa, đột nhiên động thủ. Hắn lấy liêm đao ngụy trang trên tay làm vũ khí, chợt bạo phát. Huyền khí đột nhiên ngưng kết ở trên tay, dần dần ngưng kết thành liêm nhận cực lớn, sau đó ở trên không trung ở đánh ra mấy tư thế.
Trong nháy mắt, liêm đao cực lớn trong tay vẽ ra một đạo đao quang mang theo ma khí u ám lại sắc bén vô cùng, trực tiếp đánh về phía Tạp Lạc Đặc.
Ầm...
- Sao có thể như vậy được?
Tạp Lạc Đặc và tất cả cao thủ Dị Ma đều kinh ngạc kêu lên một tiếng. Đây đúng là chiêu thức của Dị Ma Nhân. Hơn nữa điều khiến cho bọn họ suy sụp chính là, động tác của hắn vô cùng thuần thục. dường như đã tu luyện vô số năm vậy. Hình như truyền thừa chính là như vậy. Nếu như không phải nhân loại trước mắt này không phải mang theo giọng nói nhân loại thuần khiết, bọn họ khẳng định sẽ không tiếp tục cho rằng mình đang nằm mơ, mà cho rằng thật ra người này là Dị Ma Nhân phản bội.
Trước đó Vu Nhai từ trong tượng thần đánh một đòn kia khiến bọn họ cảm thấy kỳ quái, chỉ có điều không để ở trong lòng. Nhưng lúc này đây, bọn họ thật sự choáng váng. Thần linh của bọn họ không ngờ lại truyền thừa cho nhân loại kia. Bọn họ thực sự không phải bị nhân loại kia làm choáng váng, mà là bị thần linh làm choáng váng.
Ở trước mặt Vu Nhai có rất nhiều cao thủ Dị Ma. Công kích của hắn có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là phù vân. Tạp Lạc Đặc có thể dễ dàng đỡ được.
- Ta đã nói, ta dâng lên tất cả Thần Minh Quả, cho nên thần linh các ngươi rất cảm kích ta. Hắn còn nói, các ngươi đều là một đám tôn tử bất hiếu, mỗi ngày để hắn đói bụng!
Vu Nhai tiếp tục nói chuyện phiếm. Các Dị Ma Nhân đều hôn mê, không biết lời Vu Nhai nói là thật hay là giả. Ở trong ý thức của bọn họ, nhân loại không thể nào biết được tuyệt kỹ của bọn họ. Được rồi, nhân loại cũng chỉ biết sử dụng kiếm mà thôi.
Đứng ở dưới Thiên Tội Uyên, bọn họ cũng chỉ quen biết người của Độc Cô gia, kiến thức không rộng, chỉ số thông minh không cao cũng là bình thường.
- A, đúng rồi, thần linh các ngươi còn nói với ta, ta mới là vương của các ngươi!
Vu Nhai tiếp tục lừa dối, mà lần này lại chuẩn bị lừa dối lớn. Làm không tốt, lấy bộ dạng ngây ngốc của những gia hỏa này, chắc hẳn có thể lừa dối được. Chỉ có điều, rất nhanh bản thân Vu Nhai ngẩn người. Hắn nói là ngôn ngữ của nhân loại. Dị Ma tộc nghe hiểu được tiếng người phần lớn đều là cường giả. Những người này đâu dễ dàng lừa dối như vậy.
- Tiểu tử, muốn chết!
Dị Ma Tộc Vương nổi giận. Cho dù thần linh bị khinh thường, Thần Minh Quả bị cướp bóc cũng không làm hắn tức giận. Nhưng muốn vương vị của hắn, hắn làm sao có thể không giận được. Hắn quát lớn bằng ngôn ngữ nhân loại khó nghe, sau đó liền xông qua.
Vu Nhai liền phiền muộn. Đơn giản là gậy ông đập lưng ông. Con bà nó.
Thân thể hắn trượt nhẹ, cả người trượt đến trên tượng thần, rơi vào cánh tay đang co lại của tượng thần. Dị Ma Tộc Vương cũng đã bắt đầu xông qua. Vu Nhai lấy liêm đỡ liêm, lợi dụng tuyệt kỹ liêm đao vừa được truyền thừa để ngăn cản. Chỉ có điều Dị Ma Tộc Vương là Hoàng Binh Sư đỉnh phong. Vu Nhai lấy lực lượng Hoàng Binh Sư tam đoạn chiến đấu cùng hắn, gần như là kết cục chắc chắn phải bại. Nhưng ở trong mắt các Dị Ma Nhân phía dưới, điều này lại giống như một chấn động lớn. Bởi vì tuyệt kỹ liêm đao Vu Nhai tự nhiên sẵn có.