Chỉ cần thắng, bọn họ thậm chí có thể nối liền với tỉnh Bắc Đấu. Điều này có ý nghĩa rất quan trọng.
Đúng vậy, tuyến phòng ngự thứ nhất của Bách tộc thật ra căn bản còn chưa tới Bắc Đấu. Giữa tỉnh Bắc Đấu và dãy núi Loạn Xuyên có phần lớn đất đai thời gian dài đều nằm trong tay của dân Cổ Duệ. Không có cách nào, dãy núi Loạn Xuyên tuy rằng địa thế phức tạp, nhưng tuyệt địa quá ít. Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ không có cách nào làm ra một tuyến phòng ngự hữu hiệu. Bởi vậy, trước đây lúc Ngọc Vấn Hiền thiết lập tuyến phòng ngự, chỉ có thể lui về tuyến thứ hai...
Nói chung, một trận chiến này, ba ngày sau sẽ diễn ra!
- Chỉ có điều, nếu vượt qua loạn trận trước mắt, có thể đến sát trận rừng đá. Ta cảm ứng được khí tức Thần Nỏ Tinh Linh càng ngày càng gần.
Ở gần Thú Đằng Vương Thành, một gia hỏa giống như dã nhân cẩn thận đi tới. Hắn râu ria xồm xoàm. Y phục trên người rách thành từng mảnh, thậm chí có đoạn không có vải che. Còn có không ít bụi đất bám lên. Chỉ có điều toàn thân hắn lại không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Nếu như không phải tận mắt trông thấy, tuyệt đối sẽ không biết ở đây có người. Mặc dù không gây ra tiếng động nào, nhưng sắc mặt hắn vẫn lộ vẻ thận trọng.
Thỉnh thoảng hắn lại dừng lại, sau đó đánh ra đủ loại thủ ấn gì đó. Trên ngón tay không ngừng truyền ra khí tức dường như muốn lấy mạng người khác. Có đôi khi hắn còn không ngừng vẽ. Một bức tranh, hắn có thể vẽ tới một hai canh giờ...
Sau hai canh giờ, cuối cùng hắn đi tới được mười thước. Sau đó một tiếng động khẽ vang lên. Hình như là thông qua kết giới nào đó. Mắt hắn chợt sáng ngời!
- Mẹ nó, cuối cùng ta đã nhìn thấy sát trận rừng đá, ha ha ha!
Dã nhân kia không nhịn được phá lên cười. Tới rừng đá cũng có nghĩa là đã tới gần Thú Đằng Vương Thành. Tới rừng đá, đồng nghĩa với hắn có thể tương đối dễ dàng thông qua, không còn là sát trận "Lai tạo" nữa. Thứ kia quá kinh khủng.
- Vu Nhai, đừng khinh thường. Mỗi một sát trận đều khác nhau. Rừng đá, không có nghĩa là thật sự dễ dàng qua được đâu.
Đúng lúc này, một âm thanh từ trong cơ thể Vu Nhai truyền ra. Âm thanh đặc biệt suy yếu, không có bất kỳ trung khí nào đáng nói. Chỉ có thể mơ hồ cảm giác được âm thanh này đã từng lộ ra sự uy nghiêm của người thượng vị mà thôi. Đó chính là Vu Thuấn. Dã nhân kia dĩ nhiên chính là Vu Nhai.
Cái gọi là sát trận "Lai tạo", chính là các loại sát lục chi địa Vu Nhai đã ném ra trước đây va chạm và chồng chất lên nhau. Lúc đó Vu Nhai ném ra, không có khả năng bảo đảm chúng không chồng lên nhau? Nói chung, gần như mỗi chỗ sát lục chi địa chồng lên nhau sẽ tạo ra loại sát trận "Lai tạo". Bởi vì chồng lên nhau, có thể tạo ra khu vực an toàn, nhưng có nhiều chỗ lại tạo ra sát trận còn khủng khiếp tuyệt luân dị dạng hơn trước. Trước đây lần đầu tiên gặp phải thứ này, hắn cùng với Vu Thuấn hai người phải nghiên cứu hai tháng cuối cùng mới thông qua. Đương nhiên, cũng nhờ trải qua sát trận lai tạo đó, trên phương diện sát trận, Vu Nhai đã tiến bộ thần tốc. Hai tháng qua gần như đã tạo ra nền tảng vững chắc cho hắn.
- Yên tâm đi, tiền bối Vu Thuấn, ta ở trong sát trận thiếu chút nữa đã chết hơn mười lần, cũng không dám đắc ý nữa.
Vu Nhai gật đầu, mặc dù hưng phấn thì hưng phấn, nhưng hắn lại không có nửa điểm lỗ mãng. Ai, ngẫm lại những gì từng trải qua trong khoảng thời gian này, hắn đâu dám sơ suất nữa. Đúng vậy, có rất nhiều lần hắn đã thiếu chút nữa bị Lục Thiên Sát Trận giết chết.
Nếu không phải hắn trốn ở trong thế giới Huyền Binh Điển hoặc trực tiếp để lá chắn đại địa chống đỡ, hắn đã sớm xong đời.
- Được rồi. Tạm thời tìm một chỗ an toàn tu luyện đã. Sau đó sẽ tiến vào Thú Đằng Vương Thành.
Vu Thuấn gật đầu. Đối với Vu Nhai hắn vẫn yên tâm. Chỉ có điều làm trưởng bối, đặc biệt là trưởng bối sắp chết, lải nhải thêm vài câu cũng là chuyện bình thường.
Vu Nhai gật đầu. Sau đó hắn quan sát xung quanh tìm một nơi an toàn, bắt đầu hồi phục lại tinh thần và huyền khí đã tiêu hao hết...
- Địa phương quỷ quái đáng chết. Cuối cùng chúng ta cũng có thể rời khỏi.
Sau nửa canh giờ, Vu Nhai vừa mới thu công. Lại đột nhiên nghe được âm thanh như vậy, âm thanh cũng không quen tai, không phải Thần Tướng Bách tộc hình dạng, hơn nữa lại vẫn nói có thể rời khỏi? Bọn họ cũng học được Lục Thiên Sát Trận phải không?
Vừa lúc tu luyện xong. Vu Nhai lặng lẽ đứng lên, tìm phương hướng tiếng nói vừa xuất hiện.
Rất nhanh, hắn liền thấy được nơi phát ra âm thanh. Không ngờ chính là ba đạo nhân ảnh. Lần lượt là ba người có tóc màu đỏ, màu vàng kim và màu xanh nhạt. Đó đều là màu sắc đặc biệt thuần túy. Rất rõ ràng cho thấy đặc trưng của dân Cổ Duệ.
Con ngươi Vu Nhai thoáng co lại. Ba gã Cổ Duệ này cuối cùng không bị giết chết. Lúc đó Vu Thuấn thiếu chút đã chém một người trong đó, nhưng bởi vì Kinh Thiên Nhất Kiếm đánh xuống, buộc phải dừng tay.
Không nghĩ tới bọn họ vẫn còn sống. Không ngờ lại sống trong Lục Thiên Sát Trận lâu như vậy.
- Đừng cao hứng quá sớm. Vẫn không thể xác định được có thật sự rời khỏi đây hay không? Cũng không biết lời nữ nhân có con mắt quỷ dị kia nói có phải là thật vậy hay không? Ai, không biết con chuột Tiểu Hắc kia có phải thật sự thần kỳ như nàng nói hay không? Đồ chuột Tiểu Hắc đáng chết, nuốt bao nhiêu đồ tốt của chúng ta. Thậm chí ngay cả thành quả tu luyện của chúng ta trong nửa năm qua cũng bị nó nuốt trọn. Đáng chết đáng chết, nếu như lần này nó vẫn không đạt được Thần cấp, chúng ta sẽ trực tiếp nấu nó lên ăn sạch.
Khổ nhất chính là hắn. Hắn là Dung Diễm Thần Tộc, là cao thủ siêu cấp chế thuốc, tự nhiên lại là người tổn thất nghiêm trọng nhất. Nếu không mắng một chút, trong lòng sao có thể thoải mái được. Nhưng đúng vào lúc này, hắn lại đột nhiên cảnh giác, quát lớn:
- Người nào?
- Chít chít...
Hai nhân ảnh theo đó chém ra ngoài. Không ngờ chính là vị trí của Vu Nhai vừa rồi. Nhưng khi bọn họ hạ xuống đất lại không nhìn thấy bất kỳ kẻ nào ở đó. Ngay cả khí tức cũng biến mất. Hoặc là nói từ trước đến nay cũng chưa từng xuất hiện qua.
Cảm thấy có chút cổ quái, bọn họ khẽ nhíu mày. Thần Tướng Thần tộc cấp chín lắc đầu nói:
- Chắn hẳn ta cảm giác nhầm. Ai, chúng ta ở địa phương quỷ quái này đã tròn nửa năm, cũng bị làm cho trở thành nghi thần nghi quỷ. Hừ, dựa vào những Thần cấp của Bách tộc kia, mơ tưởng từ trong lòng đất chạy tới đây sao? Sát trận xung quanh có thể hại chết bọn họ. Hai nhân loại họ Lâm và họ Đan kia thật ra tương đối lợi hại, nhưng đã bị chúng ta làm cho tàn. Bọn họ cũng không có đủ thuốc, đừng mơ tưởng trong vòng hai tháng khôi phục lại được.
- Đúng vậy. Đáng tiếc đến bây giờ chúng ta còn chưa ra được, không có cách nào truyền ra ngoài tin tức các Thần Tướng Bách tộc cũng bị chính sát trận của bọn họ vây khốn. Sợ là Thần Hoàng chúng ta cũng đang lo lắng không biết các Thần Tướng Bách tộc sẽ xuất hiện lúc nào, không dám tăng cường chém giết tàn dư của Bách tộc?