- Cửu Diệp công tử cũng ra ngoài một mình, xuất phát cùng Cửu Tà công tử và Cửu Huyền tiểu thư.
Ân đại tiểu thư thấy phiền:
- Cửu Liệt công tử, Cửu Dương thiếu gia đều có nhà, có cần ta thông báo với bọn họ không?
Nói xong Ân đại tiểu thư chợt nhận ra nam nhân trước mắt nêu tên vài người có xích mích với Độc Cô Cửu Dương.
Vu Nhai buồn bực, không biết nên nói cái gì:
- Thôi, thông báo với Thanh Hải trưởng lão, Mê Thành trưởng lão giúp ta cũng được.
- Thật có lỗi, với quyền hạn của ta không thể tiếp xúc trưởng lão, dù có cũng không biết mất bao lâu. Ta có thể báo cáo chuyện của ngươi cho gia chủ, nhưng không biết khi nào gia chủ sẽ chú ý chuyện này.
Khóe môi Vu Nhai co giật, lại hỏi Độc Cô Chiến U, Ân đại tiểu thư nói thông báo cho Hình Kiếm các cũng tốn thời gian.
- Nàng là thủ tướng đệ cửu kiếm hoàn, đẳng cấp cao nhất?
- Đúng vậy!
Vu Nhai không biết nên nói cái gì:
- Vô dụng quá, nàng không làm được gì hết? Thôi, để ta trực tiếp mang người vào vậy.
Cô nương này nhìn như lạnh băng, thú vị, rất có phong độ tướng quân nhưng sao không làm được gì hết?
Thủ tướng đẳng cấp thấp như vậy dù thông báo lên trên không biết khi anò Độc Cô gia chủ mới đọc.
Vu Nhai vốn nghĩ khiến thủ tướng dùng cách đặc biệt báo cho đám người Độc Cô Cửu Tà, để bọn họ đi ra tiếp ứng Dị Ma tộc ngay, hắn thì có thể chạy vào khu vực trung tâm với tốc độ nhanh nhất. Có lẽ sẽ kịp đến trước khi lối vào kiếm thần bí địa đóng kín.
Ân đại tiểu thư bực mình nói:
- Vị công tử này, xin đừng khó xử ta. Hơn nữa dù công tử đi vào cũng không kịp đến kiếm thần bí địa.
Ai kêu nàng chỉ là gia tộc khách khanh?
- Chuyện này không cần nàng lo.
Ân đại tiểu thư vẫn cứng miệng nói:
- Xin đừng làm khó ta.
Ân đại tiểu thư không có chiến ý, vì kim bào Độc Cô gia không vào kiếm thần bí địa thì chỉ số ít thiên tài nghịch thiên là rất lợi hại, những người khác ở giữa địa binh sư và thiên binh sư, đa số người không phải là đối thủ của nàng.
- Vậy ta đành xông vào.
Vu Nhai lười nói nhảm, cứ dây dưa với nàng thì càng mất nhiều thời gian.
Vu Nhai nói xong vẫy tay, mang Dị Ma nhân xông hướng cửa thành.
Ân đại tiểu thư cố gắng khuyên nhủ:
- Vị công tử này, dù ngươi là kim bào nhưng làm như vậy sẽ bị xét xử.
Ân đại tiểu thư không hứng thú dấy lên chiến ý thì làm sao đánh? Không chừng đánh thắng còn đắc tội thuần kim bào.
- Biết ta là thuần kim bào còn dám ngáng đường?
Vu Nhai lạnh nhạt nói:
- Ta xông rồi sao? Không phải chưa từng làm.
- Thật có lỗi, ta đành đắc tội. Độc Cô gia chủ có lệnh tử tôn kim bào không kiếm đạo thành thánh có đẳng cấp thấp hơn tử tôn kim bào đã kiếm đạo thành thánh, mặc kệ có phải là gia tộc khách khanh hay không. Nghĩa là trên danh nghĩa địa vị của ngươi còn không bằng ta.
Ân đại tiểu thư nói xong phát ra kiếm ý mãnh liệt, huyền khí thánh binh sư siêu sắc bén. Ân đại tiểu thư hy vọng sẽ đẩy lùi Vu Nhai. Như Ân đại tiểu thư đã nói, trên danh nghĩa địa vị của nàng cao hơn Vu Nhai, nhưng đó chỉ là danh nghĩa. Gia tộc khách khanh làm sao dám khiêu khích thuần kim bào Độc Cô gia?
Vu Nhai nhìn kiếm đạo của Ân đại tiểu thư, mắt lóe tia sáng. Kiếm đạo thành thánh mạnh hơn Diệp Vũ Phong, nhưng vậy thì sao?
Cuối cùng Ân đại tiểu thư ra tay nhưng không quên dặn dò người sau lưng mình đừng hành động:
- Các ngươi đừng nhúc nhích.
Thuần kim bào Độc Cô gia tương lai trả thù thì khó ai đỡ nổi.
Ân đại tiểu thư dứt lời, kiếm đã đến.
- Vị công tử kia, đắc tội.
Kiếm của Ân đại tiểu thư đâm hướng Vu Nhai nhưng kiếm quang không sắc bén, tức là dù hắn trúng chiêu sẽ không bị thương quá nặng. Khiến kiếm quang không sắc bén, sức khống chế của Ân đại tiểu thư siêu kinh khủng.
Vu Nhai mỉm cười nói:
- Ra kiếm đi!
Vu Nhai có chút hảo cảm với Ân đại tiểu thư, còn biết nương tay. Phong Doanh kiếm nhẹ vung mang theo kiếm quang thánh đạo dễ dàng hất kiếm của Ân đại tiểu thư ra, không thèm quay đầu lại tiếp tục đi tới.
Ân đại tiểu thư sửng sốt, khẽ quát một tiếng, kiếm quang tăng mạnh nhưng vẫn không sắc bén.
Keng!
Vu Nhai không rảnh chơi với Ân đại tiểu thư, hắn tăng mạnh lực lượng. Phong Doanh kiếm lại hất kiếm quang ra, Vu Nhai biến thành luồng gió bay tới trước mặt Ân đại tiểu thư.
Ân đại tiểu thư không uổng là thánh binh sư, bị Vu Nhai hù cuối cùng không kiềm được ra đại chiêu.
Keng!
Lại là tiếng kim loại vang lên kèm theo giọng Vu Nhai nặng nề.
- Tốc độ rất nhanh nhưng vẫn quá kém, néu nàng là thánh binh sư tam đoạn thì còn được.
Keng keng keng!
Phong Doanh kiếm kỹ của Vu Nhai siêu nhanh, siêu mơ hồ. Chốc lát sau Vu Nhai và Ân đại tiểu thư va chạm nhiều lần, vài giây sau hai bóng người tách ra. Vu Nhai đã trở lại trước mặt Dị Ma tộc, Ân đại tiểu thư thì mặt trắng bệch khó tin nhìn Vu Nhai.
Một thanh âm vang lên:
- Ân đại tiểu thư, để chúng ta giúp tiểu thư!
Ân đại tiểu thư bản năng ngăn lại:
- Đừng . . .!
Nam nhân thích Ân đại tiểu thư mở miệng nói:
- Không sao, Ân đại tiểu thư hãy nhìn kim bào của hắn không thêu kiếm. Chỉ một người mặc kim bào không thêu kiếm, đó là người họ Vu, kim bào khác họ Độc Cô gia. Chúng ta đắc tội được!
Nam nhân bay lên, dùng kiếm đạo thánh giai chém hướng Vu Nhai. Những người khác từ bốn phương tám hướng bao vây hắn.
Lúc trước bọn họ không chú ý thấy kim bào của Vu Nhai, trên áo hắn không có kiếm ảo ảnh nên bọn họ mới nhìn kỹ lại. Nhiều người Độc Cô gia bất mãn với Vu Nhai, trong đó có Độc Cô Cửu Dương gần đây như mặt trời ban trưa. Nếu bọn họ có thể giết Vu Nhai tại dây . . .
Vù vù vù vù vù!
Khi nam nhân thích Ân đại tiểu thư hưng phấn tấn công chợt nghe tiếng ù vang, gã cảm giác sát ý như thực chất ập vào mặt. Trong khoảnh khắc đó mấy người dừng lại trước mặt Vu Nhai mấy thước bọn họ như bị hóa đá. Giây sau sát ý như thủy triều rút đi.
Vu Nhai lạnh lùng nói:
- Nếu còn chắn đường thì lần sau không phải sát ý mà là kiếm trong tay ta.
Vu Nhai nhìn ra được ánh mắt nịnh bợ của vài thanh niên, nếu không phải hắn không muốn gây lớn chuyện thì đã giết cả đám từ lâu.
Vu Nhai liếc Ân đại tiểu thư, lạnh lùng nói:
- Kiếm đạo của nàng không tệ, giúp ta có điều cảm ngộ. Chúng ta đi.
Vu Nhai mang theo Dị Ma tộc chạy vào cửa thành trước ánh mắt của đám người Ân đại tiểu thư.
Binh sĩ bình thường trước cửa thành tay chân mềm nhũn, không ai dám ngăn cản. Nếu Vu Nhai không phải kim bào thì bọn họ sẽ chiến đấu vì vinh diệu của Độc Cô gia, còn bây giờ . . . Không ai có chiến ý.
Vu Nhai ngoái đầu liếc bọn họ:
- Phải rồi, các ngươi có thể thông báo với gia chủ là ta xông vào.