- Ài, đáng tiếc, tiếc quá. Ài, hy vọng tiểu tử người nguyên thủy này có thể thay đổi thế cục trước mắt, hy vọng Độc Cô gia xem trọng tiềm lực của hắn mà đứng ra bênh vực, ít nhất có tương lai đỉnh thánh binh sư.
Lão viện trưởng chỉ thấy Vu Nhai một lần, là lúc trước bị Vu Tiểu Dạ thuyết phục, cầu tình trong chuyện hắn giết vào Lạc gia. Ban đầu lão viện trưởng không nghĩ ra, không dễ nhớ đến, nhưng những gì Vu Nhai làm, truyền thuyết về hắn, thế cục gần đây lão đều biết. Lão viện trưởng nghĩ sơ liền đoán được.
Trước mặt lão viện trưởng thì Ngụy phó viện trưởng vẫn còn quá non:
- Lão viện trưởng nói vậy là sao?
- Không lâu nữa ngươi sẽ biết, ngươi ngẫm nghĩ kỹ chắc sẽ rõ. Vừa rồi ta đã nói tiểu tử người nguyên thủy rất trẻ, ngươi cũng quen.
Lão viện trưởng nhắc một câu, đưa mắt nhìn hướng Dao Quang thành.
Ngụy phó viện trưởng lầm bầm:
- Trẻ tuổi, quen . . .
Ngụy phó viện trưởng trợn to mắt nói:
- Không lẽ . . .
* * *
- Đau chết cha!
Phủ thành chủ, Lãnh Thu Dương nhe răng, đau đớn làm cơ mặt co giật. Người nguyên thủy xuống tay không không chút nương tình, trong thời gian này gã phải ở nhà tĩnh dưỡng, dù không cần tĩnh dưỡng cũng phải giả bộ tĩnh dưỡng.
Lãnh Thu Dương co giật nhìn hướng phủ thành chủ.
Lãnh Thu Dương nhe răng hoang mang nói:
- Không đau, tại sao không đau?
Nghiêm Lôi không nhận ra người nguyên thủy là Vu Nhai, chẳng qua gã nhắm túng thời cơ dụ hắn xuống tay với bọn họ. Chỉ cần không chết là được, vậy là có cớ không cần xuất binh, tập thể hôn mê là xong.
Nhưng tại sao không đua? Tại sao không có chút vết thương nào? Người nguyên thủy nhẹ tay, tại sao vậy?
Nghiêm Lôi thấy Lãnh Thu Dương nhìn mình thì cũng ngó lại, sau đó làm bộ như rất đau. Có thể thấy Bắc Đẩu thành chủ thật sự bị đau, thì ra không phải người nguyên thủy nương tay với tất cả.
Tất cả quan viên Bắc Đẩu thành thấy biểu hiện của Lãnh Thu Dương, phủ thành chủ cũng động kinh theo. Mỗi người biến thành siêu sao diễn kịch, trong phút chốc cao tầng Bắc Đẩu thành đều 'xỉu', có vẻ bọn họ bị thương rất nặng.
- Thành chủ, các vị đại nhân có sao không?
Hộ vệ xông tới cấp cứu cho các đại nhân vật, nhạy cảm nhận được ánh mắt đầy ẩn ý. Đó là ánh mắt đến từ các đại nhân vật đã 'xỉu'.
Đám hộ vệ hiểu ý, gào cha khóc mẹ, nguyên phủ thành chủ như có tang làm người nghe rơi lệ.
Rơi lệ con khỉ, người thông minh đều biết đám người Bắc Đẩu thành chủ, Nghiêm Lôi cố sy bị thương nặng.
Đương nhiên bọn họ giả bộ thật đến mức này thành lập trên cơ sở thực lực của người nguyên thủy.
Người nguyên thủy cực kỳ cường đại. Mọi người không biết tại sao người nguyên thủy đột nhiên xuất hiện, tình cờ như vậy. Trừ đám người Võ Qua, Từ Hắc Tử ra tạm thời tất cả không biết sự thật về người nguyên thủy. Bọn họ càng không chú ý thấy hướng người nguyên thủy rời đi là chỗ Võ Qua, Từ Hắc Tử.
Khi Vu Nhai ra khỏi phủ thành chủ chú ý thấy trên bầu trời có mấy con không lăng hạc.
Trong khi phủ thành chủ gào khóc thảm thiết thì trong ngõ hẻm vắng phát ra thanh âm nặng nề.
- Các ngươi thật sự muốn cùng ta đấu với Mông thân vương? Không sợ thật sao?
Nhìn kỹ thì thấy có mấy người mặc đồ Xích Sắc quân đoàn, ngườin ói chuyện không mặc đồng phục mà như người nguyên thủy.
Từ Hắc Tử nói:
- Vu Nhai huynh đệ, chúng ta không thích phản bội.
- Ta cũng vậy, hơn nữa ngươi giúp ta có thực lực như hôm nay. Chỉ cần ta tiếp tục đi theo ngươi thì sẽ biến càng mạnh hơn.
Lúc trước Võ Qua đột phá hoàng binh sư quá sớm dẫn đến căn cơ bất ổn, thiên tài sắp rơi, đừng mơ lên được địa binh sư. Nhưng Vu Nhai đánh Võ Qua rớt khỏi cảnh giới mới có được, gã tu luyện lại. Vì bị đánh rớt xuống nên Võ Qua mới có thực lực như hôm nay. Võ Qua thấy Vu Nhai mạnh như vậy, quyết tâm đi theo hắn càng mãnh liệt hơn.
Huống chi Vu Nhai sẽ tiếp tục chỉ điểm gã, chỉ cần Võ Qua ở trong Xích Sắc quân đoàn. Đừng quên Võ Qua là một võ si.
Mấy thành viên Xích Sắc quân đoàn khác lên tiếng:
- Chúng ta cũng vậy.
Nếu lúc trước bọn họ chọn ra tay, bây giờ thấy thực lực khủng bố của Vu Nhai thì càng không có lý do rút lui.
Vu Nhai không nói gì thêm, hỏi thẳng:
- Chúng ta có bao nhiêu người tong Bắc Đẩu thành?
- Không biết, không rõ bao nhiêu người sẽ đi theo chúng ta ra trận.
Võ Qua lắc đầu, nói:
- Nhưng chắc có vài chục người.
- Vài chục người? Vậy đủ rồi.
Ánh mắt Vu Nhai sâu thẳm sửa sang lại hình tượng người nguyên thủy, chải tóc rối, chân đứt râu ria. Làm xong tất cả, tay Vu Nhai lóe ánh sáng, mấy bộ giáp xanh thẫm hiện ra.
Vu Nhai nói:
- Mặc vào đi, trên đường ta sẽ dạy các ngươi cách thúc giục phù văn trên nó.
Chiến giáp màu xanh thẫm rất bí ẩn, khi đám người Võ Qua, Từ Hắc Tử cầm lấy nó càng cảm nhận rõ ràng hơn.
Nặng, siêu nặng.
Tuy mặc thứ này sẽ ảnh hưởng sức chiến đấu nhưng đám thành viên Xích Sắc quân đoàn không nói gì thêm. Dù Vu Nhai nhấn mạnh sẽ dạy bọn họ cách thúc giục phù văn thì họ cũng không nói tiếng nào, bởi vì hắn là đoàn trưởng.
Keng!
Vu Nhai mặc chiến giáp đỏ thẫm vào. Chiến giáp đỏ máu và màu xanh cùng hệ liệt, mọi người ăn mặc xong nghĩ như vậy. Nếu lúc trước Từ Hắc Tử tham gia trận chiến cuối cùng với quang minh thánh tử, thánh nữ Lộ Luân Na thì sẽ hét lên:
- Tại sao chiến giáp của ngươi giống y như U Hoang?
Tiếc rằng lúc đó Từ Hắc Tử có nhiệm vụ đi thông báo cho Yến đại nhân.
Chiến giáp xanh thẫm là sáo trang Đế Long tộc cấp thấp nhất, khi đó Vu Nhai có được mấy chục bộ.
Mọi người mặc giáp xong, Vu Nhai hét lên:
- Đi đi, theo ta ra thành.
Một đỏ sáu lam xuất phát hướng cửa thành lúc trước Vu Nhai đi vào. Mới đầu tốc độ cá thành viên Xích Sắc quân đoàn rất chậm nhưng sau đó nhanh dần, hoa văn trên chiến giáp lúc ẩn lúc hiện.
- Hiện tại trong thành không bình tĩnh, các ngươi . . .
Vù vù vù vù vù!
- Là ai?
Chỗ cửa thành, đồng nghiệp cũ của Vu Nhai còn đang làm công việc kiểm tra, nhắc nhở. Lúc này bọn họ đột nhiên cảm giác có khí thế cường đại lướt qua người mình, khi phản ứng lại thì chỉ thấy một vệt xanh thẫm phía xa.
- Khụ khụ, thấy không? Ta đã nói trong thành không yên bình, các ngươi vẫn muốn vào thành sao?
Vu Nhai không quan tâm chuyện của đồng nghiệp cũ, hắn mang sáu người lao nhanh tới chỗ Xích Sắc quân đoàn Võ Qua chỉ đường.
Rất mau cả đám tới nơi. Vẫn câu nói cũ, bọn họ sắp đối phó với Mông thân vương, ai muốn rút ra cũng sẽ không bị trách tội, rút hết đều không sao, sáu người vẫn đi gúp đỡ Dao Quang thành.
Như Võ Qua dự tính, trong hai trăm người chỉ có mấy chục chịu theo.
Vu Nhai chỉ nói vài câu đơn giản lại khiến vô số người máu nóng sục sôi, nhưng trước mạng sống, không có đại nghĩa gì, núi to Mông thân vương thì không ai có thể không đắn đo.