Trị Liệu

Chương 17: Rất có phong cách của Tư Mậu Nam



Một nụ hôn đem lại ít nhiều sự thay đổi. 

Mặc dù vẫn còn khoảng cách giữ Tư Mậu Nam và Dư Tuyển, nhưng không gắt gao như trước nữa, khi mà một câu nói cũng có thể ảnh hưởng đến tâm trạng cả ngày của bọn họ. Tình trạng hiện tại đã hòa hoãn hơn nhiều. 

Dư Tuyển đã làm quen với Tư Mậu Nam của hiện tại, Tư Mậu Nam cũng quan sát Dư Tuyển của bây giờ.

Khoảng thời gian nhiều năm trống vắng không thể xóa đi, nó lơ lửng ở đó, nhắc nhở bọn họ không thể quay về ngày xưa.

Khoảng thời gian trống trải nhiều năm đó không xóa đi được, vẫn lơ lửng ở đó, như lời nhắc nhở rằng họ không thể quay về như xưa nữa.

Dư Tuyển đã lớn, Tư Mậu Nam cũng trưởng thành rồi. 

Từ trường học ngây ngô đơn thuần tới xã hội xô bồ phức tạp, ai cũng đã từng trải qua. 

————————

Chu Dương chủ yếu mời nhóm diễn viên ăn cơm tối, không mời nhóm đạo diễn biên kịch. Diễn viên ngồi bên một bàn, trợ lý cũng ngồi riêng một bàn.

Trợ lý của Chu Dương sắp xếp hầu hết mọi việc, trên bàn của bọn họ không có rượu, nhưng vẫn có đồ uống khác. Hắn đề nghị chơi bài, không phạt tiền mà phạt đồ uống. Bọn họ chơi bài Đấu Ngưu, mỗi người năm lá, ai có tổng số điểm lớn nhất sẽ thua. 

Vận may của Dư Tuyển không tệ lắm nên cậu không cần uống nhiều. 

Bàn bên kia không tự nhiên thoải mái như vậy. Có Tư Mậu Nam ở đây, các nữ nghệ sĩ đều tương đối đoan trang khép nép, họ nói về việc giảm cân, ăn cũng ít, chủ yếu là diễn viên nam chúc rượu nhau. 

Trong đám người thỉnh thoảng sẽ có một hai nhóm nhỏ tán gẫu chuyện riêng, cười nói hài hòa. 

Không biết từ bao giờ, chủ đề đã hướng tới chuyện ngày còn đi học. Người nào đó đã bắt đầu bằng câu hỏi: mọi người có mối tình đầu vào năm bao nhiêu tuổi? 

Có người trả lời từ khi học mầm non, có người bảo cấp 2, có người nói cấp 3. Câu hỏi của Lý Tử Như lại đánh chủ ý tới Tư Mậu Nam vốn đang ngồi yên lặng. 

“Anh thì sao, anh Nam? Chưa từng nghe đến việc anh có quan hệ yêu đương với ai, có thể tiết lộ một chút với chúng tôi không?”

Mọi người phụ họa đúng đúng, mong chờ Tư Mậu Nam nói cho bọn họ vài tin bát quái. 

Nghe nói Tư Mậu Nam từ trước đến nay chưa yêu ai bao giờ, nên có dịp như này, hứng thú của mọi người càng mãnh liệt hơn.

Tư Mậu Nam bỗng nhiên ngồi thẳng lưng, bỏ hai chân đang bắt chéo xuống, tầm mắt đảo qua trợ lý phía bên kia, cất cao giọng nói: “Mối tình đầu của tôi ấy à, đến khá muộn đấy, vào năm lớp 12.” 

Mọi người ồ lên, bầu không khí trên bàn ăn đột nhiên trở nên sôi động. 

“Sau đó thì sao?” Lý Tử Như vẫn mạnh dạn hỏi tiếp: “Bây giờ hai người còn bên nhau không?” 

Dư Tuyển chơi bài rất yên tĩnh, nghe ngóng bàn bên cạnh nói chuyện. Đến lượt Tư Mậu Nam, nhiều trợ lý cũng đột nhiên im lặng, hồi hộp trông chờ. Không ngờ anh thực sự trả lời, mà một lời này lại chạm trúng điểm yếu ớt nhất của Dư Tuyển. 

Tư Mậu Nam thừa nhận anh có mối tình đầu, chính là khẳng định sự tồn tại không thể phủ nhận của cậu.

Dư Tuyển nhìn đĩa đĩa hoa quả được chuyển đến trước mặt, tùy tiện chọc một miếng dưa hấu cắt thành hình tam giác lên, nước chảy tràn trong miệng, thầm nghĩ vị trái cây trái mùa này ngọt ghê đấy.

Lý Tử Như hỏi lại, nhưng Tư Mậu Nam không trả lời, Dư Tuyển đang chăm chú lắng nghe lại không nhận được đáp án, bèn cảm thấy nước dưa hấu cũng không ngọt đến thế. 

Hai người bây giờ vẫn đang ở bên nhau sao? 

Phải không nhỉ? 

Nụ hôn buổi chiều chắc không tính đâu nhỉ?                                

Trong lúc Dư Tuyển suy nghĩ lung tung, Tư Mậu Nam dùng lí do ngày mai còn phải đóng phim, cần về khách sạn nghỉ ngơi. 

Anh về rồi, những người khác cũng không có lí do ở lại, cơm tối cũng đã ăn no, cũng không uống nhiều rượu lắm. 

Mọi người đều ở cùng khu, ai chung khách sạn với ai cũng biết rõ. 

Lý Tử Như ở cùng khách sạn với Tư Mậu Nam, từ khi bắt đầu bữa tối đã chăm chú theo dõi Tư Mậu Nam, buổi tiệc kết thúc liền đuổi theo anh muốn đi nhờ xe. 

Hai ngày nay, không ít lần cô nhờ trợ lý Tiểu Tiền dò hỏi sở thích của Tư Mậu Nam. Dư Tuyển cũng biết điều này, tâm tư của cô vừa liếc qua đã hiểu rõ. 

Dư Tuyển bị Tư Mậu Nam thúc giục lái xe, không quan tâm tới đôi cao gót của Lý Tử Như đang chạy vội tới. 

Tâm trạng Dư Tuyển vui vẻ, hỏi anh: “Làm vậy thật sao? Tốt xấu gì cô ấy cũng là bạn diễn của anh, sau này còn làm việc chung thời gian dài.” 

Tư Mậu Nam vứt bỏ hình tượng, nghiêng ngả trên ghế ngồi: “Em biết cái gì gọi là được voi đòi tiên không?” 

Dư Tuyển biết, có lần đầu sẽ có lần thứ hai. Hôm nay đưa cô ấy về, ngày mai cô ấy không đơn giản chỉ ngồi xe cùng, có thể trực tiếp tới cửa phòng luôn. 

Là một diễn viên hot, Tư Mậu Nam gặp không ít chuyện như vậy, tránh được thì nên tránh, nếu không thì scandal bay đầy trời. Người anh thích cũng chỉ có thể ngâm mình trong thùng giấm chua, ngâm thành bộ dạng giấm chua nghìn năm Sơn Tây. 

Đường quay về khách sạn khá gần, Tư Mậu Nam không để Dư Tuyển phân tâm nữa, nhắm hai mắt nghỉ ngơi. 

Lúc xuống xe, Tư Mậu Nam đứng có chút không vững, Dư Tuyển tới giúp đỡ anh: “Uống say hả?”

Tư Mậu Nam nói: “Có vẻ thế.” 

Dư Tuyển liếc anh một cái, đầy nghi ngờ. Lúc lên xe cũng không thấy anh biểu hiện say rượu, trốn Lý Tử Như nhanh lắm. 

Vừa vui vẻ lại vừa buồn bực. 

Thôi, say thì say. 

Tư Mậu Nam dựa nửa người lên Dư Tuyển đi vào thang máy, trở về phòng nghỉ. 

Dìu Tư Mậu Nam ngồi xuống ghế sô pha, Dư Tuyển hỏi anh: “Đau đầu à?” 

“Có hơi. Tôi ngồi một lát.” 

“Vậy tôi lấy cho anh nước mật ong, mấy ngày trước mua ở siêu thị.” 

“Được.” Tư Mậu Nam muốn lại gần hôn Dư Tuyển, nhưng anh biết vội vàng sẽ hỏng chuyện, dọa Dư Tuyển chạy mất, nhìn Dư Tuyển đang bận rộn vì mình nói: “Đừng quá ngọt.” 

“Được, tôi sẽ chỉ cho vài giọt.” 

Dư Tuyển ném ba lô ra phía sau, đun nước nóng pha mật ong cho Tư Mậu Nam. 

Bệnh dạ dày uống rượu không tốt, đã nhắc đừng uống, ngược lại uống thành say. 

Muốn mắng người nhưng không có lí do, lấy danh nghĩa trợ lý không thể làm vậy. Đổi thành bạn trai đã có thể ngang nhiên mắng anh, hiện thực đáng buồn, Tư Mậu Nam là minh tinh điện ảnh, càng không có khả năng. 

Tâm tư hỗn loạn. Dư Tuyển vừa mở lọ mật ong ra, quay đầu hỏi anh một thìa đủ không, đã phát hiện Tư Mậu Nam đứng giữa phòng cởi quần áo. Quần dọc theo đùi rắn chắc của anh rơi xuống đất, anh đá nó sang một bên, bắt đầu cởi áo sơ mi. Tư Mậu Nam không chỉ có đôi chân rắn chắc, cơ ngực cũng rất tráng kiện. Cả quần lót đều không thoát khỏi số phận, anh cởi toàn bộ ra. 

Đúng là… đúng là kiểu đàn ông thành thục… 

Dư Tuyển nhìn toàn bộ quá trình từng chiếc quần áo của Tư Mậu Nam rơi xuống đất. Anh cởi sạch, sau đó thản nhiên đi vào phòng tắm, tựa như trong phòng không có ai. Dư Tuyển vỗ vỗ khuôn mặt đang đỏ dần lên, lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên là nhìn rèm cửa sổ đã kéo lại hết hay chưa. 

Nhân viên phục vụ dọn phòng xong đã kéo rèm lại, chỉ hở ra một khe nhỏ, không có vấn đề gì. 

Sợ rằng Tư Mậu Nam thực sự say rồi, ở ngay trước mặt cậu đem quần áo thoát sạch, một chút cảm giác xấu hổ cũng không có. 

Cậu pha nước mật ong, lại nghĩ, có phải trước đây Tư Mậu Nam cũng thay đồ trước mặt trợ lý nữ như vậy hay không? Vừa nghĩ tới khả năng này, vẻ mặt ôn hòa của Dư Tuyển nháy mắt rút đi. 

Không biết xấu hổ! Không có tiết tháo! 

Tư Mậu Nam tắm xong đi ra, chỉ nhìn thấy cốc nước mật ong trên mặt bàn, quần áo vứt lộn xộn đã đươc thu dọn lại, nhưng không thấy Dư Tuyển đâu. 

Anh gọi: “Dư Tuyển?” 

Không ai trả lời, có lẽ đã đi rồi. 

Mở điện thoại ra tìm người, nhìn thấy tin nhắn Dư Tuyển gửi tới 5 phút trước. 

Dư Tuyển: Uống hết nước mật ong thì ngủ đi, tôi về phòng. 

Tư Mậu Nam vừa đọc tin nhắn vừa nở nụ cười, ấn ấn cái trán, không biết nghĩ gì mà gửi lại tin nhắn thoại: “Tôi uống hết sẽ đi ngủ. Sáng mai không cần dậy sớm, tôi đi mua đồ ăn sáng, tám giờ qua phòng em. Ngủ ngon, bảo bối nhỏ.” 

Vừa gọi nhân viên phục vụ đem quần áo đi giặt, Dư Tuyển về phòng, nghe được tin nhắn thoại của của Tư Mậu Nam, lỗ tai dần nóng lên. 

Bảo bối cái gì mà bảo bối, anh ta ỷ vào chất giọng thực tốt của mình, không biết đã nói như vậy với bao nhiêu người, hừ. 

Vỗ vỗ hai má, nhìn vào trong gương, cậu tự nhủ: “Ngu ngốc, tỉnh táo lên, đừng bị thân cận một chút đã phá vỡ kiên trì bao nhiêu năm. Đây là viên đạn bọc đường thôi.’”

Dư Tuyển tắm, nước nóng hun nóng hồng khuôn mặt. Có lẽ đêm nay sẽ lại khó ngủ. Không ngờ, sấy khô tóc xong, nằm xuống giường đã lăn ra ngủ luôn. 

Như mọi khi, đồng hồ kêu 10 lần mới đánh thức được cậu. 

Tư Mậu Nam đã mua bữa sáng hai lần, không biết hôm nay còn có thể mua cái gì khác. 

Nếu đã dậy rồi, hay là tự mình đi mua? 

Rửa mặt xong, Dư Tuyển gửi tin nhắn hỏi Tư Mậu Nam đã ra khỏi phòng chưa, cậu đi mua điểm tâm. 

Không thấy Tư Mậu Nam phản hồi, ngược lại bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. 

Dư Tuyển mở cửa. Tư Mậu Nam đã đứng bên ngoài, áo sơ mi nhạt màu phối với quần bò, hương nước hoa gỗ thoang thoảng, cổ tay đeo chiếc đồng hồ Dư Tuyển tìm được ở nhà anh, giày trắng sạch sẽ. Ngày hôm nay, Tư Mậu Nam từ trong ra ngoài đều mười phần tinh tế, khẩu trang và mũ bóng chày cũng chuẩn bị đủ nhưng chưa dùng đến, tràn đầy hơi thở của tuổi trẻ.

“Đang định ra ngoài mua. Nếu em tỉnh rồi thì cùng đi ăn đi.” 

Dư Tuyển gật đầu, vò vò tóc. Cậu không cách nào giải thích tại sao, nhưng dường như khi đứng cùng một chỗ với Tư Mậu Nam, cậu luôn trở nên quá mức tùy ý. 

Tư Mậu Nam hào hứng nói: “Mang thẻ mở cửa phòng và điện thoại di động theo đi.” 

Dư Tuyển quay lại đi tìm thẻ mở cửa phòng và điện thoại di động. Tư Mậu Nam đứng trước cửa, hôm nay không gửi thấy phòng người nọ có mùi thuốc lá, thở phào nhẹ nhõm. Anh tính toán tìm cơ hội để nói chuyện với Dư Tuyển. 

Hai người một trước một sau đi trên hành lang. 

Dư Tuyển vừa muốn đi về phía thang máy thường dùng, lại bị Tư Mậu Nam kéo lại: “Chúng ta dùng một cái thang khác.” 

Dư Tuyển làm trợ lý nhưng lại chưa từng đi mua bữa sáng cho ông chủ, lộ ra chút áy náy, chính mình còn không hiểu rõ tình hình khách sạn bằng Tư Mậu Nam. 

Tư Mậu Nam kéo Dư Tuyển đi qua hành lang. Nơi này thực sự có một cái thang máy khác, nhưng đường đi vắng vẻ không gặp người nào. 

“Không phải xuống từ bên kia nhanh hơn sao?” 

“Không sai, nhưng sẽ gặp phải trợ lý của Lý Tử Như, tôi ngại phiền.”

Tư tưởng lớn gặp nhau, Dư Tuyển cũng thấy cô ấy phiền, trong mắt hàm chứa ý cười: “Cô ấy làm gì anh vậy?” 

“Ngày đầu tiên tôi đi mua bữa sáng, cô ta chạy vào thang máy cùng tôi, không ngừng thăm dò tôi ở phòng nào, còn chụp không ít ảnh. Khẩu trang và mũ bóng chày chính là để đề phòng cô ta.” Tư Mậu Nam miêu tả sinh động như thật, “Em cũng biết giọng của cô ta có chút khàn, liên tục gọi anh Nam anh Nam. Tôi thà nhìn bộ dạng Lương Việt làm nũng cũng không muốn nhìn cô ta.” 

Làn da Lương Việt thuộc kiểu khỏe khoắn, ngăm đen hơn so với mọi người xung quanh, còn chăm chỉ rèn luyện thân thể. Bộ dạng anh ta làm nũng thật sự không dám nhìn thẳng, đặc biệt cay mắt. 

Dư Tuyển cười ra tiếng: “Thật sự không muốn gặp cô ấy sao?” 

“Ừ” Tư Mậu Nam ấn thang máy, đột nhiên quay đầu: “Dư Tuyển.” 

Dư Tuyển ngẩng đầu: “Cái gì?”

Phút chốc, đôi môi Dư Tuyển bị thứ gì đó mềm mại ấm áp chạm vào, Tư Mậu Nam nắm lấy cổ tay cậu: “Quên mất, chào buổi sáng.” 

Dư Tuyển trừng mắt nhìn, cậu không biết phải làm sao, rất đột ngột, nhưng lại đúng tác phong của Tư Mậu Nam. 

Giống như nụ hôn đầu của bọn họ, cứ như vậy bất chợt đến, cứ như vậy sáng tỏ mọi chuyện. 

Đó là phương thức bọn họ từng chung sống với nhau.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.