Trì Dao đóng cửa, đầu óc còn ngơ ngẩn như vừa bị đập vào tường.
Điều này hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của cô.
Giang Diễm lại một lần phá vỡ kế hoạch của Trì Dao.
Cô chậm rãi phục hồi tinh thần, bất tri bất giác nhận ra bản thân mình hiện tại nhếch nhác tới mức nào.
Hai người bọn họ ở bên nhau mới không bao lâu, tuy là luôn trong trạng thái nửa ở chung nhưng ngày thường, Trì Dao ít nhiều cũng chú ý đến hình tượng của mình, ít nhất, không lôi thôi lếch thếch như bây giờ.
Cô đưa lưng về phía Giang Diễm, đầu phát đau, đỡ trán đi phòng vệ sinh, rửa mặt chải lại tóc cho gọn gàng, tiện thể thay áo ngủ đỏ rực trên người bằng một chiếc áo len dệt kim.
Sau khi ra ngoài, Giang Diễm đang ngồi ở phòng khách nói chuyện với Trì Thừa.
Cô mở miệng, hỏi: “Hai người liên lạc với nhau từ khi nào thế?”
“Em đã nhắc nhở chị rồi cơ mà.” Trì Thừa quay đầu lại bảo.
“Nhưng em không nói cho chị người tới thăm là Giang Diễm.”
Trì Thừa cố nhịn cười: “Chị cũng đâu nói với em là hai người đang yêu nhau.”
Trì Dao trừng mắt nhìn về phía Giang Diễm: “Là em nói cho nó biết đấy à?”
Giang Diễm lắc đầu.
“Em đâu có mù.” Trì Thừa ngồi bên cạnh rung chân, bộ dạng cà lơ phất phơ.
“Vậy mời người có nhãn lực tốt,” Trì Dao lập tức thay đổi sắc mặt: “Lập tức trở về phòng giùm đi.”
Trì Thừa nắm chặt tay, gãi gãi đầu: “Về thì về, cần gì phải gắt thế.”
Trì Dao trừng mắt doạ hắn, mãi đến khi nhìn thấy hắn đóng cửa mới để ý đến Giang Diễm.
Cô mới vừa đi đến gần, Giang Diễm đã ôm lấy eo cô.
“Sao chị không mặc bộ áo ngủ màu đỏ kia nữa?”
“…… Câm miệng.”
Trì Dao bóp mặt hắn: “Vì sao em không nói với chị là em sẽ đến đây.”
Trì Dao chần chờ một giây, nói: “Quá nhanh, chúng ta mới ở bên nhau không bao lâu……”
“Với em mà nói nhiêu đó là đủ lâu rồi.”
Giang Diễm chơi đùa bàn tay của cô: “Em biết chị còn chưa chuẩn bị tốt nên mới lấy thân phận bạn của Trì Thừa để đến đây…… Chị không vui khi thấy em sao?”
Trì Dao im lặng không lên tiếng.
Sau một lúc lâu, cô mới nói: “Em đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Giang Diễm cười cười: “Đó là vì chị cho phép em tiến một tấc trước mà.”
Trì Dao thả lỏng người: “Không phải chị chưa chuẩn bị tốt, mà là em chưa chuẩn bị tốt.”
Chung quy lại hắn vẫn còn là sinh viên.
Trong nháy mắt, Giang Diễm liền hiểu được ý tứ của cô, suy tư giây lát, lúc ngẩng đầu lên nhìn Trì Dao, ánh mắt dường như đang tỏa sáng rực rỡ.
Hắn nghiêm túc nói: “Trì Dao, em nhất định sẽ nỗ lực hơn nữa để xứng với chị.”
Trì Dao nhìn hắn, chậm rãi nở nụ cười.
Cô hôn lên mặt Giang Diễm: “Chị biết rồi.”
* Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad Aochongdansieucap, vui lòng không reup dưới mọi hình thức! *
Khi Trì phu nhân trở về, thấy trong nhà nhiều thêm một người liền sửng sốt, lông mày nhướng lên, miệng lại thấp thoáng ý cười. Bà dùng ánh mắt dò hỏi Trì Dao, chuyện gì thế này?
Trì Dao ôm cánh tay, chu môi nói: “Đây là bạn học của Trì Thừa.”
“Ồ, hoá ra là bạn Trì Thừa à!”
Trì phu nhân bừng tỉnh, nụ cười càng thêm rạng rỡ, rất nhanh đã tìm lại sân nhà của mình.
Chỉ cần bà nói chuyện với người khác, hai ba câu là biết rõ đầu đuôi tường tận về Giang Diễm.
“Ai da, học tập tốt, lớn lên còn đẹp trai thế này, sao trước kia dì lại chưa từng thấy cháu tới nhà chơi bao giờ nhỉ?”
“Gần đây bọn cháu mới liên lạc lại với nhau ạ.” Giang Diễm lễ phép trả lời.
Trì phu nhân gật đầu, lại cười bảo: “Dì cũng không biết cháu sẽ đến đây, mới hồi nãy còn tưởng vào nhầm nhà người ta luôn đấy chứ.”
“Cũng tại cháu ở nhà buồn quá nên mới tới đây tìm Trì Thừa ạ.”
“Vừa đúng lúc, cháu ở lại ăn cơm đi, dì sẽ làm thật nhiều món ngon để cháu nếm thử nhé!”
Trì Dao ở một bên cười trộm, mấy món đấy không phải là cơm tất niên hôm qua ăn còn thừa à.
Giang Diễm cười càng thêm tươi rói: “Vậy cảm ơn dì nhiều ạ.”
Bởi vì có thêm Giang Diễm, Trì phu nhân lại nấu thêm hai món nữa.
Trên bàn cơm, bà hỏi Giang Diễm có bạn gái chưa.
Chân Giang Diễm bị người nào đó ngồi đối diện đá một cái, mặt hắn không đổi sắc, gật đầu: “Có rồi ạ.”
Trì Dao hít sâu một hơi.
Quả nhiên, Trì phu nhân nháy mắt liền tỏ ra ghét bỏ cô: “Con nhìn xem, Tiểu Giang với Tiểu Thừa đều có người yêu cả rồi, con là chị mà đến người đưa đi đón về còn chẳng có! ”
Trì Dao không hé răng, Trì Thừa đang uống nước thiếu chút nữa bị sặc, ho đến mức mặt đỏ bừng.
Trì phu nhân bị dời đi lực chú ý, cũng may bà không tiếp tục bàn tới đề tài này nữa.
Cơm nước xong, màn đêm buông xuống.
Giang Diễm ngồi ăn trái cây, trò chuyện cùng Trì phu nhân, thấy thời gian đã muộn liền đứng dậy xin phép ra về.
Trì phu nhân còn chưa đã thèm, nhất quyết bắt Trì Thừa đi tiễn hắn.
Trì Thừa nhìn thoáng qua phòng Trì Dao: “Con đang chơi game, không đi được, mẹ bảo chị Trì Dao đi.”
“Người ta là tới tìm con....”
Bàn tay của Trì phu nhân còn chưa kịp hạ xuống, Trì Thừa đã nhanh chóng né được: “Đều là chỗ thân quen với nhau cả, còn phải tiễn làm gì! Đúng không, Giang Diễm?”
Giang Diễm tốt tính, cười nói: “Không cần phải tiễn cháu đâu dì ơi.”
Trì phu nhân lắc đầu: “Vậy không được, để dì bảo Trì Dao tiễn con. ”
Nói xong, bà đi vào phòng gọi Trì Dao: “Con đi tiễn Tiểu Giang về nhé, người ta đến nhà mình thì mình phải có lễ phép.”
Trì Dao ra vẻ không mấy tình nguyện, cuối cùng vẫn bị bắt mặc thêm áo khoác, cô lầu bầu nói: “Trì Thừa lười muốn chết……”
“Em trai con vốn là kiểu như vậy, con còn thấy lạ à?”
Trì Dao ra khỏi phòng, liếc mắt với Giang Diễm một cái.
“Giang Diễm, chị tiễn em. ”
Giang Diễm khách khí trả lời: “Cảm ơn chị.”
Hai người cùng nhau rời đi.
Xe của Giang Diễm đỗ ở cửa sau tiểu khu.
Trì Dao tiễn hắn một đoạn.
Một đường hai người không nói chuyện nhưng không ai thấy xấu hổ.
Đây chính là sự ăn ý đặc biệt của bọn họ từ khi bắt đầu ở chung.
Trời tối đen, hơn nữa xung quanh còn có tán cây phủ xuống, thân xe đen nhánh trở thành màu sắc ngụy trang hoàn hảo trong bóng đêm.
"Sao em lại đỗ xe ở đây……”
Trì Dao mở cửa xe bên ghế phụ, vừa muốn ngồi vào thì một bàn tay của Giang Diễm duỗi ra, ấn lên cửa xe.
Hắn nói: “Chị ngồi phía sau đi.”
Mặc dù Trì Dao mặc áo khoác khá dày nhưng vẫn cảm nhận được nhiệt độ ấm áp truyền ra từ lồng ngực Giang Diễm.
Cô quay đầu, ngẩng mặt lên, trán cọ qua cằm hắn.
“Em chắc chắn?”
Hầu kết Giang Diễm lên xuống liên tục.
Lúc này hắn với cô không thể có đụng chạm thân thể, hai người trước sau luôn giữ khoảng cách một gang tay lại làm hắn thấy khô nóng hơn bao giờ hết.
“Ừm, em chắc chắn.”
Hắn chủ động mở cửa xe phía sau, đẩy nhẹ eo Trì Dao.
Sau đó dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe thấy, nói: “Từ lần trước chị dừng xe ở Lệ hồ, em đã sớm muốn làm điều này rồi.”