Trêu Nhầm

Chương 50




Edit: Nữ vương Nữ Nhi Quốc (Kai’sa Team)
 

 
Đánh xong trận này, Trịnh Thư Ý rốt cuộc cũng có thể toàn tâm toàn ý xem phim.
 
Nhưng bây giờ bộ phim đã chiếu hơn một nửa thì Trịnh Thư Ý mới bắt đầu xem, cô không nắm được mạch phim.
 
Cô nhích lại gần Thời Yến, hỏi: “Nam nữ chính vẫn chưa yêu nhau sao?”
 
Thời Yến nhìn màn ảnh, bình tĩnh nói: “Đây không phải nam chính.”
 
“Hả? Có thật không?” Trịnh Thư Ý quên luôn việc ăn bỏng ngô.
 
Chẳng phải bộ phim này tên là《Hoa hảo nguyệt viên 》sao? Vậy nữ chính đang ôm ôm hôn hôn với ai thế?
 
Vả lại, nhân vật nam này chiếm nhiều đất diễn trong bộ phim này nhất, anh ta không phải nam chính thì là ai?
 
Nhưng đến hai mươi phút cuối, đạo diễn kéo nhanh tiến độ như thể không đủ kinh phí vậy, chỉ trong mười cảnh đã xong đoạn bạn trai cũ vì sự nghiệp mà vứt bỏ nữ chính, ngay sau đó, nữ chính lập tức lao vào vòng tay người đàn ông khác, hơn nữa còn nhanh chóng chuẩn bị kết hôn, khán giả đều sửng sột, thậm chí còn quên cả chửi.

 
Không chịu nổi tiến độ phim như vậy, Trịnh Thư Ý không khỏi bắt đầu suy nghĩ linh tinh, “Hả? Thì ra vai nam chính chỉ có đất diễn trong hai mươi phút cuối như vậy?”
 
Thời Yến nghiêng đầu, liếc nhẹ cô một cái, không nói gì.
 
Cuối cùng, nữ chính tự tay đưa thiệp mời đến trước mặt người đàn ông đã từng yêu sâu đậm nhiều năm, chọc giận anh ta đến nỗi run tay xé tan bức thiệp ra hàng nghìn mảnh. Trịnh Thư Ý ôm bỏng ngô, bị tình tiết này làm cho chấn động, mắt cũng quên chớp.
 
“Nữ chính này ác thế nhỉ?”
 
Bên tai bỗng vang lên giọng nói của Thời Yến.
 
“Cố ý chọn thời điểm sự nghiệp anh ta đang trong giai đoạn mấu chốt để đưa thiệp mời, nhẫn tâm quá.”
 
Trịnh Thư Ý gật đầu.
 
“Ừm ừm.”
 
Thời Yến: “Đáng lẽ nên chờ một chút.”
 
Trịnh Thư Ý: “Đúng vậy.”
 
Thời Yến: “Mời anh ta đến uống rượu đầy tháng.”
 
Trịnh Thư Ý: “…”
 
Cô nhét hai hạt bỏng ngô vào miệng, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
 
Sao cảm giác như Thời Yến vừa chỉ cây dâu mắng cây hòe thế?
 
Trịnh Thư Ý càng nghĩ càng cảm thấy Thời Yến có ý này, cho nên, lúc bộ phim hạ màn, cô đột nhiên nói: “Nhưng mà em nghĩ, phụ nữ không nhẫn tâm cũng không ổn.”
 
Cô đứng dậy với Thời Yến, sau đó theo anh ra ngoài: “Đúng không?”
 
Vừa dứt lời, không biết dưới chân Trịnh Thư Ý đạp phải thứ gì, cô bỗng khuỵu chân.
 
Dưới ánh đèn vàng, Thời Yến đỡ cô.
 
Trịnh Thư Ý: “…”
 
Lúc bốn mắt nhìn nhau, cô bỗng có dự cảm, Thời Yến chắc sắp âm dương quái khí nữa rồi.
 
Nhưng Thời Yến chỉ nhìn cô như vậy, đột nhiên cười một tiếng, sau đó buông lỏng tay, xoay người đi về phía cửa ra.
 
Không hiểu làm sao.
 
Trịnh Thư Ý ôm thùng bỏng ngô mình chưa ăn xong đi ra ngoài.
 
Khán giả trong rạp đổ xô ra ngoài cùng một lúc, giữa tiếng người huyên náo, 80% đều chửi bới tình tiết bẻ lái khét lẹt này.
 
Ai mà ngờ cái tên mỹ miều như vậy lại đi đôi với tình tiết thế này.
 
Trịnh Thư Ý không hiểu sao thư ký của Thời Yến lại chọn bộ phim như vậy, có phải bình thường bị Thời Yến chèn ép lâu rồi, cho nên tìm cách trả thù anh không?
 
Thật ra thì cô thư ký cũng ngây thơ, nghĩ rằng đang giai đoạn lễ tình nhân, rạp phim sẽ chiếu những bộ phim tình cảm tốt đẹp, huống chi cái tên này vừa nghe liền thấy viên mãn, vòng bạn bè còn có rất nhiều người đề cử, nói “Lễ tình nhân này mọi người nhất định phải dẫn người yêu đi xem《Hoa hảo nguyệt viên 》nhé! Đề cử đề cử!”
 
Đi ngang qua nhà vệ sinh, bên trong có không ít người đang chụp ảnh, tuy Trịnh Thư Ý không uống nước, nhưng lại muốn đi vào dặm lớp makeup.
 
Bởi vậy, cô nhét thùng bỏng ngô cho Thời Yến.
 
“Cầm giúp em một chút, em đi nhà vệ sinh.”
 
Trong nháy mắt mà cô xoay người, Thời Yến nhìn thấy một vật sáng lấp lánh tuột xuống khỏi cổ Trịnh Thư Ý.
 
Nhưng mà người đã chạy về phía nhà vệ sinh mất rồi.
 
Thời Yến ngồi xuống, nhặt sợi dây chuyền kia lên.
 
-
 

Lúc Fiona ra ngoài cùng bạn thì thấy Thời Yến đang đứng bên cửa sổ cạnh thang máy.
 
Anh đứng một mình, nhưng lại cầm thùng bỏng ngô của cô cái kia trong tay.
 
Vừa trông có vẻ không ăn nhập, vừa trông như chuyện hiển nhiên.
 
Fiona chào bạn, sau đó đi thẳng về phía Thời Yến.
 
“Anh Thời.”
 
Thời Yến nhìn sang, hơi gật đầu.
 
 Fiona dựa vào cửa sổ, nhìn quanh bốn phía rồi tự nhủ: “Em nghe Quan Tế nói anh có một cô cháu gái chỉ kém anh vài tuổi.”
 
Cô ta quan sát vẻ mặt của Thời Yến, dùng giọng vô cùng thoải mái để che giấu ý dò xét trong lời nói, “Cái cô vừa nãy là cháu gái anh sao? Xinh thật đấy.”
 
“Cô ấy không phải cháu gái của tôi.”
 
Khi Thời Yến nói lời này, anh không có bất cứ cảm xúc gì, lời nói cũng không mang nhiệt độ.
 
Khóe miệng của Fiona hơi cong lên.
 
Cô ta đang định nói tiếp thì lại nghe Thời Yến bổ sung thêm một câu: “Nhưng đúng là xinh thật.”
 
“…”
 
Fiona mím môi, cụp mắt điều chỉnh cảm xúc, sau đó cười nói: “Đúng rồi, em đã đặt trước bữa tối, anh muốn đi cùng không?”
 
“Không cần đâu.”
 
Thời Yến ngẩng đầu, tầm mắt vượt qua đỉnh đầu Fiona, “Cô ấy khá sợ người lạ.”
 
Anh vừa dứt lời, Fiona cũng lập tức nghe thấy giọng của Trịnh Thư Ý.
 
Cô vừa quay đầu lại, thấy Trịnh Thư Ý đang sánh bước với một đôi vợ chồng trung niên, còn bàn tán rất rôm rả.
 
Trịnh Thư Ý: “Đúng đúng đúng, phim này lừa người quá, đang dịp lễ tình nhân mà chiếu bộ phim này, chắc đạo diễn đang trả thù xã hội nhỉ?”
 
Người phụ nữ: “Chắc cháu không biết rồi, cô nghe đồn, hình như ban đầu đây là một bộ phim tình cảm ngọt ngào dành cho lễ tình nhân, đến khi quay sắp xong thì nam chính đắc tội nhà đầu tư, sau đó đột nhiên trở thành nam phụ.”
 
Trịnh Thư Ý: “Hả?? Có thể như thế sao???”
 
Fiona: “…” Hay cho một cô gái sợ người lạ.
 
-
 
Tài xế đã chờ sẵn bên ngoài rạp chiếu phim.
 
Thấy Thời Yến và Trịnh Thư Ý đi ra, anh ta lập tức xuống xe mở sẵn cửa cho bọn họ.
 
Nhưng Thời Yến vừa bước chân định lên xe thì lại cảm giác người phía sau vẫn không có động tĩnh.
 
Anh quay đầu, thấy Trịnh Thư Ý đang đứng yên một chỗ, ôm nửa thùng bỏng ngô bảo bối, mũi chân niễn trên mặt đất, cố làm ra vẻ ngượng nghịu.
 
“Khí trời hôm nay đẹp thật đấy.”
 
Thời Yến không thu chân đã bước lên xe lại, “Em lại muốn làm gì?”
 
Trịnh Thư Ý: “Em không muốn ngồi xe, anh đi với em một lát đi mà.”
 
Hoàng hôn sau cơn mưa, ráng mờ tỏa vạn hướng, ánh sáng kỳ dị phía chân trời rực rỡ chói mắt, nhẹ nhàng hắt lên người đi đường như một tấm sa mỏng màu vàng ấm áp.
 
Thời Yến nhìn Trịnh Thư Ý, thái độ không rõ ràng.
 
Trịnh Thư Ý lẽ thẳng khí hùng nói: “Xem phim cũng xem xong rồi, giờ đi bộ với nhau mấy bước nữa thì sao nào? Đã phục vụ thì phải làm cho trót chứ.”
 
“Phục vụ?”
 
Chân mày Thời Yến khẽ nhướng, tay chống trên cửa xe, không hề có ý muốn sang đó, “Anh phục vụ em?”
 
Trịnh Thư Ý cảm thấy lý lẽ mình hơi cong mất rồi.
 
“Cũng không phải ý đó…”
 
“Ai đang kiếm hiệu suất?” Thời Yến rốt cuộc vẫn đi tới, “Anh à?”
 
Trịnh Thư Ý: “…”
 
“Lên xe lên xe!” Cô vung tay đi về phía trước. “Dù sao thì em cũng đang mang giày cao gót, không muốn đi bộ lắm.”
 
Lúc đi ngang qua Thời Yến, cô bỗng bị anh kéo lại.
 
Vừa đứng yên, Thời Yến nhìn cô một lúc, sau đó luồn hai tay qua mái tóc cô, vòng ra đằng sau cổ.
 
Sự gần gũi đột ngột trong giờ khắc này khiến trái tim của Trịnh Thư Ý đập loạn.
 
Gần như là phản xạ có điều kiện, cô lập tức nín thở, nhắm hai mắt lại.
 
Trong lòng cô vẫn đang suy nghĩ, cảnh tượng vừa rồi đã đẹp đến nỗi lay động anh sao?
 
Nhưng, nhưng mà, ở nơi đông người thế này, ôm hôn như vậy không hay lắm đâu.
 
Ven đường còn có rất nhiều học sinh tiểu học, hai người mà bị nhìn thấy thì sẽ làm hư trẻ con mất.
 
Cả mấy bà bác cao tuổi đang đi tản bộ nữa, bọn họ chắc sẽ thấy cay mắt lắm nhỉ.
 
Aiz.
 
Có đôi khi, đàn ông không kìm hãm được tính xâm lược thật sự khiến người ta phiền lòng quá.
 
Trịnh Thư Ý đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đón nhận nụ hôn trước mặt mọi người, nhưng đợi mãi mà nụ hôn vẫn chưa rơi xuống.
 
Ngược lại, tóc sau gáy cô bị Thời Yến vén lên một chút, sau đó, anh buông tay ra, cụp mắt nhìn Trịnh Thư Ý.
 
“Em đang làm gì thế?”
 
Trịnh Thư Ý lập tức mở mắt ra, cô nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thời Yến, đồng thời cảm giác trên cổ mình có thêm một đồ vật lạnh lẽo.
 
“…”
 
Cô kéo khóe miệng, cười một tiếng, “Không có gì, hít thở không khí trong lành sau mưa một chút thôi.”
 
“…”
 
Thời Yến hiển nhiên không tin cô nói nhảm, anh cúi người xuống, sáp đến gần.
 
“Cho rằng anh định hôn em?”
 
Hôm nay, anh ra ngoài từ văn phòng, quần áo nghiêm túc đứng đắn, vậy mà giọng điệu lại rất ngả ngớn.
 
Trịnh Thư Ý vươn cổ, trong đầu nghĩ, dù sao thì cô cũng chẳng phải người đứng đắn gì trong mắt Thời Yến, liền thẳng thắn nói: “Đúng vậy, thì sao nào?”
 
Thời Yến không rời mắt, ngữ khí bỗng trở nên hơi lạnh: “Anh không có thói quen hôn nhau ở nơi đông người.”
 
Anh nhìn Trịnh Thư Ý chằm chằm, suy nghĩ phiền não trong lòng đang âm thầm tranh đấu.
 
Sao, trước kia hay làm vậy với bạn trai cũ lắm à?
 
Thế nhưng Trịnh Thư Ý không hiểu được ý mà Thời Yến muốn biểu đạt.
 
Cô bỗng người một tiếng, hai mắt sáng lên: “Vậy chỉ cần không ở nơi đông người là có thể sao?”
 
Thời Yến: “…”
 
Cơn ghen bỗng dưng bị nụ cười này của cô bóp nát trong lồng ngực, rất khó để tụ lại.
 
Nhưng Thời Yến không cam tâm như vậy.
 
Chỉ là, đến cả tư cách nổi giận anh cũng không có, đành mặc cho nó trở thành một cảm xúc khó tả mà thôi.
 
Bóng cây loang lổ đưa nụ cười yếu ớt của Thời Yến vào hư vô.
 
“Vậy vừa rồi em không lên xe với anh?”
 
Trịnh Thư Ý: “… Ôi chao!!!”
 
“Anh đã nói từ trước rồi!” Cô cười híp mắt, kéo cánh tay Thời Yến, làm bộ muốn lên xe.
 
Chẳng qua là cô kéo rất nhẹ, gần như không dùng sức, Thời Yến bị kéo nhẹ một cái nhưng không di chuyển chút nào.
 
Thời Yến: “An phận một chút.”
 
Trịnh Thư Ý thu tay đàng hoàng.
 
Cô dĩ nhiên không xem lời của Thời Yến là thật, cô chưa ngu ngốc đến mức ấy.
 
Hoàng hôn tắt dần, đường phố ồn ào náo nhiệt, Thời Yến cầm nửa thùng bỏng ngô trong tay, trên người tỏa ra vài phần hơi thở trần gian.
 
Anh phối hợp với bước chân của Trịnh Thư Ý, đi thật chậm rãi, giẫm từng bước một lên phiến đá lót đường, kéo thời gian trôi qua thong thả một chút.
 
“Ngày mai em đi xem triển lãm tranh với Tần Thời Nguyệt à?”
 
Anh bất ngờ mở miệng, Trịnh Thư Ý “à” một tiếng, “Anh biết rồi còn hỏi, muốn làm gì, muốn đi cùng hay sao?”
 
Thời Yến không để ý đến cô, tự nhủ: “Em trông chẳng giống người thích thưởng thức tác phẩm nghệ thuật…”
 
Trịnh Thư Ý bỗng ngắt lời anh: “Sao em trông không giống? Em trông thô tục sao? Rất không có phẩm vị sao?”
 
Thời Yến cạn lời, nghiêng đầu nhìn Trịnh Thư Ý, cô thì vẫn không buông tha: “Hôm nay anh nhất định phải nói cho ra lẽ, rốt cuộc anh có ý gì?”
 
Song Thời Yến vẫn không trả lời cô, “Tuy Tần Thời Nguyệt học Giám định và thưởng thức nghệ thuật, nhưng anh rất rõ trong bụng nó có bao nhiêu giấy mực.”
 
“Cho nên.”
 
Anh dừng lại, giọng bất cần, nhưng ý tứ trong câu chữ lại hết sức rõ ràng, “Hai người các em định lén lút làm gì?”
 
Trịnh Thư Ý bị anh truy hỏi, có chút chột dạ.
 

Cô cũng không thể nói thẳng là cháu gái anh muốn theo đuổi người ta.
 
Sao não người đàn ông tên Thời Yến này lớn thế nhỉ, sao đến loại chuyện này cũng có thể đoán ra?
 
“Vậy anh tự đi hỏi cháu gái anh đi.” Giọng của Trịnh Thư Ý nhỏ đi rất nhiều, lộ hết vẻ mất tự tin, “Em không thân với em ấy như anh mà.”
 
Thời Yến nhẹ giọng nói: “Hai người còn có bí mật.”
 
Trịnh Thư Ý im lặng một hồi, bỗng không muốn lừa giấu anh, cho nên nói: “Thật ra là Tiểu Nguyệt muốn làm quen với một người bạn của em, bởi vậy mới nhờ em hẹn giúp.”
 
“Ồ?” Thời Yến thản nhiên hỏi, “Bạn nào?”
 
“Một người… thì…”
 
Trịnh Thư Ý lộ vẻ xoắn xuýt, không biết nên nói với anh như thế nào.
 
Một người bạn quen biết nhờ xem mắt?
 
Thời Yến cảm nhận được sự do dự của cô, anh nhìn xuống: “Nam?”
 
Trịnh Thư Ý: “…”
 
Cô gật đầu.
 
Thời Yến nhướng mắt, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, “Người bạn xem mắt với em á?”
 
Trịnh Thư Ý: “…”
 
“Cái gì mà xem mắt hay không xem mắt.” Trịnh Thư Ý nói, “Anh đừng ăn nói thô bỉ như vậy.”
 
Thời Yến như bị cô chọc cười, anh gật đầu, khóe miệng cong cong.
 
“Ừ, anh thô bỉ.”
 
Trịnh Thư Ý liếc anh một cái, trông có chút không vui.
 
Cô lại lẩm bẩm: “Còn hẹp hòi.”
 
“Anh hẹp hòi?”
 
Thời Yến đột nhiên dừng bước, nhìn Trịnh Thư Ý, lời đã đến cổ họng, nhưng không chịu nói ra.
 
Nếu anh hẹp hòi, bây giờ cô còn đứng yên lành trước mặt anh được hay sao?
 
Nếu đổi thành một người bạn khác bên cạnh anh, ví dụ như Quan Tế, một người đàn ông tốt tính như vậy, nếu bị một người phụ nữ bất ngờ xuất hiện lợi dụng làm công cụ trả thù bạn trai cũ, có lẽ anh ta sẽ không ra tay tàn nhẫn làm cái gì, nhưng chắc chắn sẽ không qua lại với nhau cho đến hết đời.
 
Anh cứ trầm lặng nhìn Trịnh Thư Ý như vậy.
 
An thấy Trịnh Thư Ý bỗng rụt rè, vội sửa chữ, “Không có, anh rộng rãi nhất, cho nên mai anh có muốn đi cùng không?”
 
Thời Yến: “Không đi.”
 
Trịnh Thư Ý: “… Không đi xem anh chàng mà cháu gái anh để ý trông ra sao à?”
 
Thời Yến khôi phục bước chân chậm rãi, nói không nhanh không chậm: “Người xem mắt được em vừa ý thì có thể kém chỗ nào?”
 
Trịnh Thư Ý được lời này của anh dỗ cho cảm thấy ngọt ngào, nhưng cũng hơi muốn trợn mắt.
 
Sao tự khen mà cũng vòng vo thế?
 
Đợi một hồi.
 
“Em vừa ý anh ấy lúc nào?”
 
Thời Yến cười một tiếng, không nói gì.
 
Trịnh Thư Ý cũng không so đo chuyện này với anh nữa, cô kéo tay áo anh, “Anh ấy còn lớn hơn anh vài tuổi, anh không để ý chứ?”
 
“Anh để ý cái gì?” Thời Yến nhíu mày, “Lớn hơn anh mười tuổi cũng là vãn bối của anh mà?”
 
Trịnh Thư Ý: “…”
 
Nghe cũng hợp lý đấy.
 
-
 
May mà Thời Yến không có ý định đi thật, nếu không, Tần Thời Nguyệt sẽ giận đến nỗi ngồi cỗ máy thời gian về lại tháng Giêng đi xuống tóc mất.
 
Hiếm khi cô ấy thức dậy từ sáng sớm, chuyên gia thẩm mỹ đến tận nhà trang điểm làm tóc, bận rộn hết một phen, nếu Thời Yến đi cùng, chẳng phải sẽ hạn chế 100% khả năng biểu diễn của cô ấy sao.
 
Nói không chừng, Dụ Du còn cho rằng cô có tật xấu.
 
Hôm nay là một ngày nắng, nhiệt độ tăng cao, người đi đường đều cởi bỏ trang phục mùa đông, khoác lên mình những bộ quần áo mỏng nhẹ, thậm chí, có vài cô gái đã không nhịn được mà để chân trần mặc váy ngắn.
 
Lúc Tần Thời Nguyệt và Trịnh Thư Ý đến trung tâm Hội nghị và Triển lãm, Dụ Du đã đợi sẵn ở cửa.
 
Vì là cuối tuần nên anh ăn mặc xuề xòa hơn, chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu xám, đang xem phần giới thiệu trên bảng trưng bày trước cửa.
 
Giữa đám đông, anh hơi khom lưng, vẻ mặt tập trung khiến anh tăng thêm vài phần lạnh lùng, nổi bật với những người đang qua lại không ngừng.
 
Tần Thời Nguyệt nhìn thấy từ xa, kéo tay áo Trịnh Thư Ý một cái, tủm tỉm nói: “Chị xem, khí chất người chuyên học thuật có khác, nhã nhặn biết bao nhiêu, không giống kiểu như cậu em…”
 
Tần Thời Nguyệt cảm thấy Trịnh Thư Ý đang nhìn cô với một ánh nhìn lạnh lẽo.
 
Cô ấy ho khan một chút, chữa lời: “Không giống cậu em… kiểu mà… đức trí thể mỹ* toàn diện nở hoa.”
 
(*) đức trí thể mỹ: đạo đức, trí tuệ, thân thể, bề ngoài
 
“Xem em kìa.” Trịnh Thư Ý vỗ bả vai cô ấy một cái, “Em ở đây khen anh ấy lên trời cao, anh ấy cũng không nghe thấy đâu.”
 
Khi cô dẫn theo Tần Thời Nguyệt đi tới, tiếng bước chân đã thu hút sự chú ý của Dụ Du.
 
Anh ấy quay đầu lại, cười với hai người một tiếng, “Tới rồi à?”
 
“Anh chờ đã lâu chưa?”
 
Trịnh Thư Ý hỏi.
 
Dụ Du: “Vừa mới tới.”
 
“Ừm ừm, vậy thì tốt.” Trịnh Thư Ý chỉ chỉ Tần Thời Nguyệt, “Đây là Tần Thời Nguyệt bạn em, hôm trước anh đã gặp rồi.”
 
Tần Thời Nguyệt lập tức vẫy tay với Dụ Du, “Anh Dụ, chào buổi chiều.”
 
“Xin chào.” Dụ Du nhìn đồng hồ đeo tay, hơi hất cằm với hai người, “Đi vào thôi.”
 
Anh ấy đi đầu, hai cô gái đi sau anh ấy hai bước, có không gian để thì thầm.
 
“Lát nữa chị nhớ chừa không gian để em biểu diễn đấy.” Tần Thời Nguyệt nói bằng khí âm, “Em chuyên nghiệp.”
 
“Biết rồi.”
 
Trịnh Thư Ý ra dấu động tác khóa kéo miệng.
 
Sau khoảng nửa giờ ở trong đó, Trịnh Thư Ý gần như là có thể không nói thì sẽ im miệng.
 
Cho dù Tần Thời Nguyệt đưa đề tài cho cô, cô cũng dùng một câu “Chị ngoài ngành, chị không biết” để đánh lừa.
 
Trình độ nữ phối vô cùng chuyên nghiệp.
 
Hôm nay, trung tâm đang tổ chức “Triển lãm nghệ thuật Ấn tượng của Monet , selling point* là dùng công nghệ chiếu ảnh đa chiều để trưng bày gần 400 tác phẩm của Monet sau khi tái tạo kỹ thuật số dưới dạng truyền tải hình ảnh thời gian thực.
 
(*) selling point: lợi điểm bán hàng độc nhất
 
Vì Monet là một trong những họa sĩ tiêu biểu nhất của Pháp và là đại diện của trường phái Ấn tượng, rất nhiều người dù không am hiểu về hội họa, khi nghe cái tên này vẫn như sấm nổ bên tai.
 
Vừa nghe nói có một cuộc triển lãm tranh mới mẻ như vậy, bọn họ liền nhao nhao tìm đến, cố để lại một dấu ấn nghệ thuật trên trang Weibo của mình.
 
Vì vậy, cho dù toàn bộ triển lãm tranh được chia thành tám gian theo chủ đề, bên trong vẫn chật ních người, hoàn toàn không phải căn phòng kín lạnh lẽo như trong tưởng tượng của Trịnh Thư Ý.
 
Thậm chí, có không ít người còn kéo cả nhà mang miệng tới chơi, xem phim 4D, đâu đâu cũng có tiếng hò hét của trẻ con.
 
May mà Monet là một bậc thầy trong trường phái Ấn tượng, tuy Trịnh Thư Ý không phẩm ra giá trị nghệ thuật gì, nhưng nhìn những sắc màu tự nhiên này, cô cũng thấy cảnh đẹp ý vui.
 
Bên kia, Tần Thời Nguyệt đang thao thao bất tuyệt giảng giải về những danh họa này cho Dụ Du.
 
Trịnh Thư Ý nghe đầy tai gì mà “thang màu”, “bút pháp”, “trường phái Ấn tượng”, cho nên cô nhìn Tần Thời Nguyệt với cặp mắt hơi khác xưa.
 
Cứ tưởng bình thường chỉ biết ăn với uống, không ngờ trong bụng vẫn có chút giấy mực.
 
Khi ba người chuyển hướng đến gian triển lãm chủ đề “Monet’s Light”, Trịnh Thư Ý ghé tai cô ấy nói: “Được đấy, không nhìn ra em cũng có chút hàm dưỡng nghệ thuật.”
 
“Được cái gì mà được.” Tần Thời Nguyệt che miệng nói, “Tối qua, trước khi đi ngủ em, em tra Baidu Baike rồi gom bậy cả đấy, em cũng không biết em đang nói gì nữa.”
 
Trịnh Thư Ý: “…?”
 
Nhìn dáng vẻ khiếp sợ của cô, Tần Thời Nguyệt còn an ủi: “Dù sao thì anh ấy cũng giống chị, bị dọa sợ là được rồi.”
 
Trịnh Thư Ý: “…”
 
Nghe cũng có lý lắm.
 
Chẳng hạn, vào lúc này, Tần Thời Nguyệt chỉ vào bức《 Impression, soleil levant*》nổi tiếng thế giới mà giảng giải đâu ra đấy, dưới con mắt của Trịnh Thư Ý, mọi chuyện có vẻ đúng như thật.
 
Mà Dụ Du cũng lắng nghe, chưa bao giờ ngắt lời cô ấy, thỉnh thoảng lại đáp đôi câu.
 
Không hiểu sao, Trịnh Thư Ý đột nhiên có chút thương hại Dụ Du vì bị lừa như thế.
 
Có khi bây giờ anh còn cho rằng mình đã thu nạp được rất nhiều kiến thức ấy chứ.
 
Trịnh Thư Ý bất lực cười một tiếng, chào hai người rồi đi về phía nhà vệ sinh.
 
Nhà vệ sinh nữ ở những nơi công cộng luôn trong tình trạng quá tải, Trịnh Thư Ý đang xếp hàng thì bỗng nhận được điện thoại từ Vương Mỹ Như.
 
Bà gọi điện thoại tới để tán gẫu.
 
Trịnh Thư Ý nghe bà kể về chút chuyện vặt trong cuộc sống, suy nghĩ vô thức chuyển đến bên kia, vì vậy, một số ký ức xa xôi trong đầu cô bỗng móc nối vào nhau.

 
Cô hơi ngây ra, vội tìm một cái cớ để cúp điện thoại, sau đó mở Baidu, tìm kiếm Baike về viện trưởng Học viện Mỹ thuật Đại học Thanh An.
 
―― sau đó cap màn hình gửi cho Tần Thời Nguyệt.
 
Một lát sau.
 
Tần Thời Nguyệt: Ai đây?
 
Trịnh Thư Ý: Mẹ của Dụ Du.
 
Tần Thời Nguyệt: …
 
Trịnh Thư Ý bây giờ bắt đầu thương hại Tần Thời Nguyệt rồi.
 
Đợi cô trở lại phòng triển lãm, Tần Thời Nguyệt đã kết thúc màn “giảng giải” từ lâu, thất thần đi theo Dụ Du đến phòng trình chiếu.
 
Trịnh Thư Ý đuổi theo bước chân bọn họ, sau đó ghé sát người Tần Thời Nguyệt, thấp giọng an ủi: “Không sao, tuy mẹ anh ấy là viện trưởng Học viện Mỹ thuật, nhưng không có nghĩa anh ấy hiểu biết về nghệ thuật.”
 
Tần Thời Nguyệt tội nghiệp nhìn cô, dùng khẩu hình hỏi: “Chị đang an ủi em sao?”
 
“Không.” Trịnh Thư Ý cầm tay cô ấy, ra hiệu khích lệ, “Em xem ba em và cậu em đều làm tài chính, vậy mà em vẫn dốt đặc cán mai đấy thôi?”
 
Tần Thời Nguyệt: “…”
 
Cảm ơn, cũng được an ủi chút.
 
-
 
Một phần của cuộc triển lãm là phim tài liệu về cuộc đời của Monet.
 
Có lẽ ấn tượng trực quan của nhiều người về phim tài liệu là nhàm chán nên rất ít người đến.
 
Thực tế đã chứng minh, sự lựa chọn của đại chúng là chính xác.
 
Mặc dù hình ảnh đẹp mắt, âm nhạc êm tai, nhưng nhịp điệu đều đều phối hợp với âm thanh thôi miên khiến Trịnh Thư Ý gần như không thể mở mắt.
 
Đương nhiên, Tần Thời Nguyệt cũng không khá hơn là bao.
 
Cô ấy ngồi giữa Trịnh Thư Ý và Dụ Du, khoanh hai tay để trước ngực, dựa lưng vào ghế, trông như đang nghiêm túc xem phim tài liệu, nhưng thật ra, cô ấy đã suýt mất ý thức vài lần.
 
Khi bộ phim chiếu được hơn một nửa, trong phòng trình chiếu chỉ còn lại ba người bọn họ.
 
Tần Thời Nguyệt lặng lẽ liếc Dụ Du một cái, trong lòng bắt đầu tính toán.
 
Có một người mẹ là viện trưởng Học viện Mỹ thuật, nhất định anh ấy đã lớn lên trong môi trường nghệ thuật mưa dầm thấm đất.
 
Đặc biệt là đối với những người nổi tiếng khắp thế giới như Monet, chắc chắn anh ấy đã thuộc nằm lòng tất cả các tác phẩm của ông ấy rồi.
 
Cho dù thế, anh ấy vẫn không lật tẩy những gì mình bịa ra, còn theo xem một bộ phim tài liệu không chỉ nhàm chán mà anh ấy còn đã biết tỏng cốt truyện
 
Vậy hẳn là…
 
Tần Thời Nguyệt nghĩ, nhất định Dụ Du có hảo cảm với cô rồi.
 
Nghĩ đến đây, Tần Thời Nguyệt bỗng cười thầm, hoàn toàn tỉnh ngủ.
 
Nhưng cô lại dần dần ngả về phía anh, giả vờ như đang buồn ngủ.
 
Không ngờ, đầu cô sắp đụng vào bả vai của Dụ Du, anh ấy lại đột nhiên né sang bên cạnh.
 
―― động tác tự nhiên, không nhìn ra sơ hở, trông như anh chỉ đang đổi tư thế ngồi mà thôi.
 
Vì vậy, Tần Thời Nguyệt suýt đụng đầu vào ghế ngồi.
 
Cô khựng lại, trợn to hai mắt.
 
Đậu má?
 
Động tác nhỏ này chẳng hề thu hút được sự chú ý của Trịnh Thư Ý.
 
Dụ Du quay đầu nhìn Tần Thời Nguyệt, giọng nhẹ nhàng: “Sao thế? Buồn ngủ à?”
 
Tần Thời Nguyệt mất hồi lâu mới tỉnh hồn, “À, đúng, có hơi buồn ngủ.”
 
Dụ Du: “Vậy đưa cô về nhé?”
 
-
 
“Ơ? Phải về rồi sao?”
 
Trịnh Thư Ý bị Tần Thời Nguyệt kéo dậy, đầu óc vẫn lơ mơ, “Ở đây bao lâu rồi?”
 
Tần Thời Nguyệt nhìn cô cười gượng: “Em buồn ngủ, muốn về nhà ngủ.”
 
Trịnh Thư Ý: “Hả?”
 
Tần Thời Nguyệt chưa tìm được cơ hội giải thích cho cô, lúc ba người vừa bước ra khỏi trung tâm Hội nghị và Triển lãm thì đụng phải Thời Yến.
 
Trịnh Thư Ý: “???”
 
Tần Thời Nguyệt: “???”
 
“Chẳng phải anh không đến sao?” Trịnh Thư Ý hết sức kinh ngạc.
 
Chẳng phải nói không đến sao, sao giờ lại đột nhiên xuất hiện?
 
Mà Tần Thời Nguyệt nhìn thấy Thời Yến, trong lòng chợt dâng lên cảm giác chột dạ vô hình.
 
Hơn nữa, Thời Yến đang ngang nhiên quan sát Dụ Du, trong ánh mắt chứa một tia kiêu ngạo khó thấy.
 
“Người này là?”
 
Dụ Du đón ánh mắt của Thời Yến, nhưng lại hỏi Trịnh Thư Ý.
 
Thời Yến thấy vậy, ánh mắt bất giác thay đổi.
 
Nhưng Trịnh Thư Ý còn chưa kịp mở miệng, Tần Thời Nguyệt đã vội cướp lời: “Đây là bạn trai của chị Thư Ý.”
 
Trịnh Thư Ý: “???”
 
Lời đã nói ra, đối mặt với ánh mắt mà Trịnh Thư Ý và Thời Yến đồng thời quăng tới, Tần Thời Nguyệt nhắm mắt nói liều.
 
“Đến đón chị Thư Ý.”
 
Cô ấy đơn giản chỉ cảm thấy Thời Yến hình như không có thiện ý với Dụ Du, cho nên vô thức muốn phủi sạch quan hệ.
 
Còn kết quả.
 
Đợi sau này rồi nói tiếp.
 
-
 
Bởi vì việc làm của Tần Thời Nguyệt, đến cuối cùng, chỉ có Trịnh Thư Ý theo Thời Yến lên xe.
 
Thời Yến cởi cúc áo dưới cùng của bộ vest, đồng thời nới lỏng cà vạt, lạnh lùng hỏi: “Đi chơi có vui không?”
 
Trịnh Thư Ý: “Cũng được, rất vui, đây là lần đầu tiên em đi xem tranh đấy, thật mới mẻ.”
 
Vừa nói xong, Trịnh Thư Ý bỗng cảm thấy không khí trong xe có chút vi diệu.
 
Nghĩ lại, cô nhận ra, hình như lúc Thời Yến xuất hiện, anh có chút địch ý với Dụ Du.
 
Cô quay sang nhìn Thời Yến, nói từng chữ với anh.
 
“Anh sẽ không cảm thấy anh ấy có ý gì với em chứ?”
 
Thời Yến nghiêng đầu, nhìn thẳng Trịnh Thư Ý: “Anh cảm thấy tất cả đàn ông trên thế giới này đều có ý với em.”
 
Đó rõ là một câu hùng hổ dọa người.
 
Khóe miệng của cô từ từ cong lên, đang định nói tiếp thì tài xế Phạm Lỗi ở ghế trước đột nhiên đạp phanh.
 
Sau đó, giọng nói của Phạm Lỗi truyền tới.
 
“Tôi tuyệt đối không có.”

 


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.